Quan Sách

Chương 942: Chương 942: Đi đã là quyết định không tránh được.




Hương trà bay bay.

Trong thư phòng không khí rất hòa hợp.

Đại viện Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam ban đêm rất yên tĩnh. Trong màn đêm yên tĩnh, mùi sách và hương trà hòa quyện trong thư phòng, hứng khởi của Mạc Chính rất cao.

Ông ta và Trần Kinh nói chuyện về “Tăng Văn Chính công gia thư”, “Tư Trị thông giám”, “nhân vật chí”

Dần dần, thậm chí ông ta nói tới “Tích thiên tủy xiển vi”. Nói tới “Tử bình chân thuyên bình chú”

Trong lúc nói chuyện, Mạc Chính biểu hiện ra tu dưỡng học thuật rất cao.

Ông ta không kiêng kị nói với Trần Kinh:

- Tiểu Trần, cậu là người đọc sách, xem sách nhiều. Tôi giống cậu, cũng thích đọc sách, chúng ta đọc sách không phải kiêng kị gì, sách chủ nghĩa Mac-Lenin chúng ta phải đọc, những sách văn hóa truyền thống khác chúng ta cũng phải đọc, thậm chí những sách khoa học duy tâm, huyền diệu khó giải thích chúng ta cũng phải đọc.

Ông ta có chút hăng hái lấy từ giá xuống quyển “tử bình chân thuyên bình chú” nói:

- Quyển sách này tôi đọc rất nhiều lần, hiện tại trong Đảng ta có một cỗ tà khí oai gió, chúng ta có những đồng chí thích mê tín phong kiến, lần nào phải đưa ra quyết sách mấu chốt, mỗi lần gặp phải những nan đề trong cuộc sống, họ trước tiên không tìm khoa học để phân tích luận chứng, lại nghĩ cách giải quyết vấn đề theo cách nghĩ chủ quan.

Việc bọn họ thường làm là đi mời thầy bói phong thủy tính mệnh cho họ, xem phong thủy cho họ, dùng tới cái này để phán định cát hung.

Nói ra những chuyện này thật vớ vẩn.

Nếu đồng chí của chúng ta có thể đọc sách nhiều một chút, có thể xem nhiều một chút sách mệnh lý học, phong thủy học, bọn họ liệu có si mê như vậy không?

Tôi cho rằng họ chắc chắn sẽ không nhìn vấn đề bằng thế giới quan vớ vẩn như vậy nữa.

Nguyên nhân của mê tín là vô tri, người thực sự đọc hiểu sách, cũng sẽ không mê tín…

Trần Kinh gật đầu nói:

- Bí thư nói rất có lý, tôi bình thường cũng đọc những sách này, từ nhỏ tôi đã đọc đủ loại sách, vừa có kinh sử tử tập, cũng có quỷ quái chí dị, trước kia tôi chưa từng nghĩ đọc sách lại có những điểm tốt này.

Kinh nghiệm cuộc sống mấy năm nay của tôi cũng đủ để tôi lĩnh ngộ được, đọc nhiều sách đúng là có thể giúp chúng ta có nhân sinh quan tích cực và khỏe mạnh.

Mạc Chính rất hứng thú, Trần Kinh cũng dần thoải mái, đã không khẩn trương như trước.

Hai người tán gẫu trong chốc lát, Mạc Chính chuyển chủ đề nói:

- Trần Kinh, hôm nay tôi tìm cậu, là có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu.

Ông ta đứng dậy, đi đến bên bản đồ Lĩnh Nam.

Ông ta cầm một chiếc bút, vẽ một vòng tròn ảo trên bản đó nói:

- Vị trí này là khu tam giác của Lĩnh Nam chúng ta, trên bản đồ có một thành phố gần như chiếm nửa của tam giác đó, đó chính là đây…

Ông ta dùng ngón tay chỉ vào vị trí Hoàn Thành.

Trần Kinh cả kinh đứng dậy.

Mạc Chính nói:

- Gầy đây tôi vẫn luôn suy nghĩ vấn đề Hoàn Thành, từ khi cải cách mở cửa tới nay, Hoàn Thành vẫn luôn có nhiều quầng sáng, Hoàn Thành từ một thành phố nhỏ không nổi tiếng gì, hiện tại đã trở thành thành phố cấp địa nổi tiếng nhất cả nước, đã trở thành thủ đô của ngành chế tạo toàn quốc.

Hoàn Thành nho nhỏ, có được hơn trăm ngàn doanh nghiệp, vượt qua số dân chục triệu người, tổng giá trị sản lượng sản xuất quốc dân nơi đây còn nhiều hơn so với một tỉnh trung bộ.

Một nơi như vậy đối với Lĩnh Nam mà nói, ý nghĩa to lớn này, mức nặng của phân lượng này, không thể thay thế.

Ông ta chậm rãi lắc đầu nói:

- Nhưng một nơi như vậy, hiện tại lại đối diện với nguy cơ trước nay chưa từng có, về mặt kinh tế, kết cấu sản xuất mất cân bằng nghiêm trọng, đầu tư vào ngành chế tạo quá trùng lặp, khiến các doanh nghiệp vừa và nhỏ đáng tự hào của Hoàn Thành lâm vào tuyệt cảnh.

Sự khó khăn của ngành chế tạo, sự thiếu thốn sức cạnh tranh trung tâm, sự hỗn loạn của trị an xã hội, đủ loại hiện tượng xã hội không lành mạnh lan tràn tới.

Quan trọng hơn là cán bộ của chúng ta trường kì công tác trong môi trường đó, cũng từng bước đi đến sa đọa, Hoàn Thành hiện tại đã trở thành một địa phương bết bát nhất của Lĩnh Nam chúng ta, đây cũng không còn là chuyện bí mật gì.

Còn nữa, sự thiếu thốn về phương hướng phát triển, vấn đề hỗn loạn của việc quy hoạch phát triển cũng ngày càng nổi cộm…

Mạc Chính chậm rãi nói, Trần Kinh nghe tỉ mỉ.

Bỗng nhiên Mạc Chính đổi chủ đề, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:

- Tiểu Trần, trải qua sự suy tính thận trọng của chúng tôi, tôi muốn để cậu tới Hoàn Thành công tác, cậu có đồng ý không?

Trần Kinh ngây người tại chỗ, kinh ngạc không nói nên lời.

Đi Hoàn Thành là việc Trần kinh chưa từng nghĩ tới.

Bây giờ mình sẽ lập tức đi Hoàn Thành.

Trong đầu hắn không nghĩ được gì, trầm ngâm một lát nói:

- Bí thư, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi…

Mạc Chính thản nhiên nói:

- Cậu hiện tại có thể chuẩn bị mà. Hơn nữa cũng không cần chuẩn bị gì nhiều. Đi Hoàn Thành công tác không phải chuyện gì tốt, cũng chính vì không phải chuyện tốt, chúng tôi mới có yêu cầu càng cao với người được chọn cụ thể.

Lựa chọn cậu đi Hoàn Thành không chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, mà mấy vị lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy đều nghĩ vậy.

Trên thực tế người đề ra ý tưởng này đầu tiên là Chủ tịch Chu Tử Binh.

Trần Kinh trong nháy mắt liền có rất nhiều ý nghĩ chạy trong đầu.

Từ sâu trong nội tâm, hắn căn bản cũng không muốn đi Hoàn Thành.

Hiện tại tới Hoàn Thành hết thảy đều phải bắt đầu từ đầu, còn ở Ban hợp tác kinh tế, công tác của hắn đã mở ra cục diện.

So với việc tới Hoàn Thành bắt đầu lại, sao có thể khiến người ta yên tâm bằng việc ở lại Ban hợp tác kinh tế làm theo quy hoạch từng bước.

Nhưng hôm nay nói chuyện với hắn là Bí thư Mạc Chính, hắn rõ mình có tài đức gì, có thể kinh động tới Bí thư Mạc đích thân nói chuyện, điều này đối với mình là một vinh dự lớn lao, cũng thể hiện sự coi trọng của Tỉnh ủy đối với công tác của Hoàn Thành.

Thật lâu, Trần Kinh nói:

- Bí thư, tôi hết thảy nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.

Mạc Chính cười cười gật đầu nói:

- Tôi biết cậu đã tới cảnh giới này, cán bộ trẻ có đảm đương, cán bộ trẻ dám nhận gánh nặng, điều này rất đáng được cổ vũ.

Ông ta đi tới trước bàn sách của mình, lấy ra một xấp tài liệu dày bên dưới bàn như phép mầu, đem tài liệu tới bàn trà đặt trước mặt Trần Kinh nói:

- Những tài liệu này đều là về Hoàn Thành, hôm nay cậu xem luôn ở đây, không cho mang về, cậu có thể xem được bao nhiêu thì xem, không nhất định có trợ giúp với cậu, nhưng có thể cho cậu chút gợi ý.

Trần Kinh tùy tiện mở ra mấy tập tài liệu.

Tài liệu có trần thuật về Hoàn Thành mà đại biểu hội đồng nhân dân nộp cho tỉnh có báo cáo do chính Hoàn Thành viết, còn có các tài liệu điều tra bí mật cấp S của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh đối với Hoàn Thành. Còn có những tài liệu từ sở Công an tỉnh, cục An ninh quốc gia tỉnh…

Trần Kinh nhìn ra xấp tài liệu này nhiều tới hơn trăm bản.

Trong lòng hắn có chút khẩn trương, nhưng hành động không dám chậm trễ.

Hắn biết rõ, những tài liệu Mạc Chính giữ này có rất nhiều đều là tài liệu cơ mật, những tài liệu này có thể liên quan tới đủ mọi mặt của Hoàn Thành.

Mà việc này nếu mình không biết rõ tình hình trước, rất có thể nhậm chức chính là kẻ mù sờ voi, phải trả giá rất lớn mới có thể làm rõ ngọn nguồn trong đó.

Mà Trần Kinh càng ý thức được, Mạc Chính có thể cho mình xem những thứ này, điều này chứng tỏ ông ta thực sự có chút nóng nảy, tình thế ác liệt của Hoàn Thành có lẽ vượt xa tưởng tượng của mình.

Nghĩ đến đây, Trần Kinh liền có chút bất đắc dĩ.

Nhìn chung mấy năm nay mình công tác ở Lĩnh Nam, đầu tiên là đảm nhiệm Bí thư ở Lân Giac.

Rất nhiều việc bị gác lại chờ xử lý của Lân Giác

Sau đó mình lại điều tới Ban hợp tác kinh tế, Ban hợp tác kinh tế là một cái bình hoa trống rỗng, cũng đủ việc thập cẩm.

Hiện tại lại muốn điều mình tới Hoàn Thành, Hoàn Thành hiện tại chính là một cái sạp loạn rất lớn, mình hoàn toàn xuất hiện với tư cách đội viên cứu hỏa.

Không lần nào nhậm chức mới, đối với mình đều là một lần khảo nghiệm, mình đều phải đối diện với khó khăn.

Có lẽ điều này ứng với một câu cách ngôn của Sở Giang.

Biết chơi sẽ chơi cả đời, biết làm sẽ làm cả đời, mình có lẽ trời sinh đã là mệnh phải lao lực.

Xem từng phần tài liệu, sắc mặt Trần Kinh cũng dần ngưng trọng.

Trong căn phòng một tấc vuông, Trần Kinh như thấy Hoàn Thành gió nổi mây phun.

Người khác còn chưa tới Hoàn Thành, cũng cảm giác được cục diện phức tạp chưa từng có của Hoàn Thành, mình làm việc này, khả năng sẽ là một trận đánh ác liệt.

Trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi, Trần Kinh cần thay đổi triệt để thân phận từ hiện tại, khó khăn có thể tưởng tượng được.

Mà thời gian gấp gáp như vậy, cũng không phải do hắn nghĩ nhiều, chỉ có thể ép mình thay đổi.

Một xấp tài liệu dày, Trần Kinh dùng 40 phút xem hết.

Có mấy phần hắn cho là tài liệu quan trọng, hắn xem lần thứ hai, cuối cùng hắn xếp lại theo thứ tự cũ tất cả tài liệu.

Từ từ quay về sau, dựa vào sô pha, thần sắc ngưng trọng chưa từng thấy.

Bí thư Mạc đang phê duyệt văn kiện, dường như cảm nhận được Trần Kinh đã xem xong, ông ta rất nhanh phê chỉ thị trên một phần tài liệu, sau đó cất kĩ tài liệu, đứng lên:

- Tiểu Trần, đối với vị trí mới của cậu, chúng tôi kỳ vọng rất cao. Có thể nhất định cậu sẽ gặp khó khăn, khó khăn khó tưởng tượng nổi, nhưng chúng tôi tin tưởng sâu sắc cậu có thể vượt qua và chiến thắng những khó khăn này.

Ông ta dừng một chút, nghiêm túc nói:

- Tôi tặng cậu sáu chữ : trách nhiệm, kiên quyết, không sợ. cậu nếu làm được sáu chữ này, tôi cho rằng cậu có thể thành công.

Trần Kinh rất nghiêm túc gật đầu nói:

- Bí thư, tôi nhớ kỹ, tôi sẽ nghiêm túc nhớ kĩ lời anh dạy bảo.

- Được rồi, hôm nay chủ yếu tôi tìm cậu nói mấy chuyện này, công tác về sau hết thảy dựa vào chính cậu, cậu tự làm cho tốt đi.

Mạc Chính nói.

Đàm Kiệt mở cửa thư phòng ra, Trần Kinh vội vàng đứng dậy.

Mạc Chính không dặn dò gì hắn, Đàm Kiệt trực tiếp đưa hắn ra cửa.

ở cửa, Đàm Kiệt tỏ vẻ hâm mộ bắt tay Trần Kinh:

- Chủ nhiệm Trần, chúc mừng.

Trần Kinh lắc đầu nói:

- Chủ nhiệm Đàm, sau này chẳng không thể không phiền anh, tôi cứ dặn anh trước, hiện tại tôi không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục.

Đàm Kiệt rất nhiệt tình nói:

- Chủ nhiệm Trần cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp hết khả năng.

Trần Kinh gật gật đầu, từ từ lên xe.

Đàm Kiệt nhìn theo xe Trần Kinh đi xa, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

Trần Kinh nhỏ hơn ông ta không ít, tuy nhiên lại được Tỉnh ủy giao trọng trách như thế, hơn nữa Bí thư còn đích thân nói chuyện với hắn đến mấy tiếng.

Làm quan một đời, có thể trải qua huy hoàng như vậy chết cũng đáng giá.

Đàm Kiệt trong đầu thường tưởng tượng ra cảnh tượng đủ loại, mà hiện tại việc Trần Kinh trải qua còn đặc sắc truyền kỳ hơn những gì ông ta tưởng tượng, vậy thì làm sao không khiến ông ta ngưỡng mộ?

Mà lúc này Trần Kinh ngồi trên xe lại không có cảm giác được người khác ngưỡng mộ, hắn quay kính xe xuống, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, cảm xúc mênh mang…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.