Chủ tịch Chu rất ít khi hút thuốc.
Trong cuộc sống cũng như công việc, ông ta đều có những quy tắc rất nghiêm khắc.
Chu Tử Binh rất thích đánh bài, nhưng số lần đi đánh bài luôn được khống chế, có khi vài tháng ông ta mới đánh một lần.
Việc ông ta hút thuốc cũng vậy, mỗi lần gặp phải vấn đề khó khăn lớn, phải suy nghĩ vấn đề quan trọng, thì ông ta đều hút thuốc.
Thường là nếu đặt một bao thuốc lá trên bàn, ông ta cứ hút từng điếu từng điếu một, hút cho đến khi nào hết một bao thì thôi.
Căn phòng được đóng kín, hút thuốc như vậy, khiến cho cả căn phòng ngập tràn khói thuốc, lúc Hoàng Hoành Viễn bước vào phòng, mắt của ông ta cay đến mức muốn chảy nước mắt.
Ông ta mở cửa sổ ra, từ từ đi về phía Chu Tử Binh, miệng cứ ấp úng muốn nói, nhưng không nói ra một từ gì.
Ông ta hiểu rõ, hôm nay Chu Tử Binh chắc chắn là gặp phải vấn đề gì khó giải quyết, không thì ông ta đã không ngừng hút thuốc như thế này.
Mà vấn đề có thể khiến cho Chu Tử Binh đau đầu, tuyệt đối không phải là vấn đề nhỏ, Hoàng Hoành Viễn cũng khó có thể giải quyết được.
Hoàng Hoành Viễn là Trưởng ban thư ký Tỉnh phục vụ riêng cho Chu Tử Binh, lại không thể thay Chu Tử Binh giải quyết vấn đề, đối với ông ta mà nói, trong lòng không nghĩ cũng đã biết.
Ông ta từ từ lùi về phía sau, pha cho Chu Tử Binh một tách trà nóng, sau đó ngồi đối diện với Chu Tử Binh.
Chu Tử Binh liếc nhìn ông ta một cái, dùng tay gõ nhẹ vào tay vịn sofa.
Hoàng Hoành Viễn nói:
-Chủ tịch, anh đang suy nghĩ về việc gì vậy? Có phải liên quan tới…
Chu Tử Binh lắc đầu, nói:
-Tôi đang suy nghĩ lung tung, tôi không thể an tâm được về công việc của Hoàn Thành. Hoàn Thành rất là quan trọng, cũng rất là phức tạp, công việc ở Hoàn Thành không làm tốt, thì toàn bộ công việc ở Lĩnh Nam chúng ta cũng sẽ gặp phải khó khăn. Dù sao, tổng kim ngạch kinh tế của Hoàn Thành và Việt Châu cũng không phân cao thấp, nó chiếm 1/6 cả Tỉnh.
Một nơi quan trọng như vậy, nếu chúng ta không nhanh chóng điều chỉnh những vấn đề vẫn còn tồn tại ở đây, thì hậu quả về sau thật khó lường!
Trong lòng Hoàng Hoành Viễn thầm thở dài.
Chu Tử Binh hiện giờ đang phải đối diện với những gì, ông ta rất rõ.
Ông ta đang phải đối đầu với áp lực từ Tỉnh ủy, Chu Tử Binh khó có thể quán triệt tư tưởng của mình.
Một mặt, Chu Tử Binh phải vực dậy việc phát triển kinh tế, mặt khác, nội bộ Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân có rất nhiều ý kiến trái chiều với nhau, bắt ông ta quán triệt ý kiến thực sự rất khó.
Đương nhiên, vấn đề quan trọng vẫn là những lo lắng của ông ta đối với Lĩnh Nam.
Mà nước cờ lần này của Tỉnh ủy, khiến cho Chu Tử Binh không thể không từ bỏ Hoàn Thành, tuy đã thông qua nhiều lần thỏa hiệp, lợi ích đạt được là không ít.
Nhưng Hoàn Thành quan trọng như vậy, không thể khiến cho người ta an tâm được, trong lòng Chu Tử Binh rất lo lắng.
Hoàng Hoành Viễn nói:
-Chủ tịch, tôi nghe nói bên phía Ủy ban kỉ luật đã nắm rõ được vấn đề ở Hoàn Thành, đội ngũ cán bộ ở Hoàn Thành, chẳng nhẽ thực sự lại đổ đốn như vậy sao?
Chu Tử Binh hừ một tiếng, nói:
-Điều tra của Ủy ban kỉ luật, chẳng qua chỉ là mò kim đáy bể. Vấn đề thực sự của Hoàn Thành là môi trường đầu tư không tốt, có quá nhiều thế lực ngầm đứng sau mọi việc và ăn hối lộ.
Cả xã hội Hoàn Thành đều có vấn đề, đội ngũ cán bộ chẳng nhẽ lại không có vấn đề gì sao?
Một nơi như vậy, nếu không có một vị lãnh đạo giỏi giang có uy quyền, nếu cũng là một người có đạo đức suy thoái, thì làm sao có thể khiến người ta an tâm?
Hoàng Hoành Viễn thở dài một tiếng, nói:
-Nhạc Vân Tùng cũng là một người rất có năng lực, chúng ta nên tin tưởng vào năng lực của ông ta, ông ta mới tới Hoàn Thành không lâu, hãy cho ông ta thêm một chút thời gian!
Chu Tử Binh cười nhạt nói:
-Nhạc Vân Tùng làm việc khiến người ta an tâm, nhưng đó chỉ là những việc đơn giản, đối diện với những việc phức tạp, ông ta còn thiếu cách ứng phó. Qua mấy tháng ông ta ở Hoàn Thành tôi có thể nhìn ra được điểm này.
Mặt khác, Nhạc Vân Tùng người này khó mà có thể nắm vững được cục diện lớn.
Lần này Bí thư Mạc tức giận, thay đổi hết hệ thống cán bộ trong Ủy ban, thành lập một Ủy ban hoàn toàn mới, nhất là sẽ tốt hơn trước sao?
Còn nữa, hệ thống luật pháp cũng được chỉnh đốn, liên quan đến rất nhiều lợi ích, không chỉ là một vùng nhỏ Hoàn Thành, còn liên lụy tới cả Lĩnh Nam, thậm chí là lợi ích của cả nước cộng hòa.
Rất nhiều lợi ích của tập thể bủa vây xung quanh, tôi còn có thể tin tưởng họ được bao nhiêu?
Hoàng Hoành Viễn im lặng không nói gì, ông ta trầm tư một lúc.
Đúng là Hoàn Thành là nơi không thể khiến cho người ta an tâm.
Một nơi quan trọng như vậy, là Chủ tịch của một Tỉnh bảo Chu Tử Binh từ bỏ sức ảnh hưởng của mình ở đây, thật không dễ dàng gì.
Tuy có lý do để tin tưởng rằng việc điều chỉnh cả hệ thống cán bộ ở Hoàn Thành, sẽ mạnh tay giải quyết dứt điểm những vấn đề đang xảy ra ở Hoàn Thành.
Nhưng là một người lãnh đọa cấp cao, Chu Tử Binh chẳng nhẽ lại đặt hi vọng lên người khác sao?
Ai không hi vọng việc gì cũng có trong tầm kiểm soát của mình.
Đây là một mâu thuẫn lớn.
Hiện giờ để ứng phó với cục diện trước mắt, một mặt Chu Tử Binh nhất định phải thỏa hiệp để đổi lấy những lợi ích lớn.
Mặt khác, phải từ bỏ thứ gì đó, ông ta có cảm giác đau lòng, tâm thần bất an.
Cá và gấu không thể có cả hai, một nỗi đau như vậy làm sao có thể tháo gỡ được.
Hoàng Hoành Viễn cắn chặt môi, ông ta làm Trưởng ban thư kí, đã làm việc ở Ủy ban nhân dân Tỉnh cũng một thời gian dài.
Từ lúc mới tới làm việc cho tới bây giờ, ông ta đã có chỗ đứng vững chắc, dần dần mọi việc đều theo ý muốn.
Trong quá trình đấy, sự đồng tình của Hoàng Hoành Viễn dành cho Chu Tử Binh cũng ngày một tăng lên.
Hiện giờ cả Lĩnh Nam đều biết, Hoàng Hoành Viễn ông ta là tâm phúc, là cánh tay đắc lực của Chu Tử Binh.
Quan hệ giữa ông ta và Chu Tử Binh là mối quan hệ cộng sinh có lợi cùng hưởng có họa cùng chịu.
Hoàng Hoành Viễn vẫn luôn hi vọng, hiệu quả công việc càng cao càng tốt, càng có tiến bộ càng tốt, từ đó có thể giúp Chu Tử Binh giải quyết khó khăn.
Nhưng đến giờ, ông ta vẫn chưa tìm được cơ hội như vậy.
Mà hôm nay, ông ta đã lờ mờ nhận thấy ông ta đang đối mặt với cơ hội như vậy.
Suy nghĩ trong đầu ông ta không ngừng chuyển động, hàng loạt những suy nghĩ cứ xuất hiện trong đầu.
Ông ta đã công tác ở cở sở nhiều năm, lại đã từng đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy, tuy ông ta vẫn còn nhiều mơ hồ về chính đàn Lĩnh Nam, nhưng đã là lãnh đạo nhiều năm, thì ông ta cũng tích lũy được nhiều bản lĩnh không ai có được.
Đặc điểm của Hoàng Hoành Viễn là cái gì đường đường chính chính thì không biết, nhưng quỷ kế, âm mưu, thủ đoạn giết người dấu tay, thì ông ta lại tương đối thông thạo.
Nếu so sánh giữa năng lực chính trị và sức mạnh tay chân.
Hoàng Hoành Viễn không phải thuộc loại biết mềm biết chặt, biết dùng vũ lực, nhưng đối với những thủ đoạn, tiểu xảo thì ông ta lại rất thông thạo.
Hiện giờ Chu Tử Binh không phải là đang phải đối diện với một cục diện như vậy sao?
Trong đầu Hoàng Hoành Viễn có nhiều suy nghĩ, Chu Tử Binh vẫn đang hút thuốc, cũng đang suy nghĩ.
Hai người đều rơi vào trạng thái trầm ngâm, cả hai đều chìm đắm trong những suy nghĩ riêng của mình.
Bỗng nhiên trong đầu Hoàng Hoành Viễn chợt nảy ra một ý, ông ta thốt ra khỏi miệng:
-Chủ tịch, tôi có một cách, anh xem được không? Trần Kinh, anh thấy thế nào, hắn có thể tới Hoàn Thành không?
Chu Tử Binh ngẩn người một lúc, nói:
-Trần Kinh? Cho hắn đi Hoàn Thành? Hắn đang làm việc rất tốt ở Ban hợp tác kinh tế, bảo hắn đi Hoàn Thành, hắn có chịu không? Hơn nữa…
Hoàng Hoành Viễn tự tin nói:
-Chủ tịch, khó khăn của Trần Kinh chắc anh cũng đã biết. Tình hình hiện nay của Ban hợp tác kinh tế như vậy, một mặt hắn không hiểu biết nhiều về Hoàn Thành, tuy làm việc có nhiều biện pháp, những hiệu quả thì không cao.
Mặt khác, quan hệ giữa hắn và lãnh đạo của Sở thương mại cũng không sâu, đây là một điều không có lợi để hắn triển khai công việc.
Thực ra, theo tôi sắp xếp Trần Kinh làm việc ở Ban hợp tác kinh tế, có chút gì đó không được hợp lý cho lắm, không hợp để phát huy ưu điểm của hắn.
Tôi rất hiểu Trần Kinh, Trần Kinh làm việc ở dưới địa phương thì là người giỏi nhất.
Năm đó Lân Giác Hải Sơn là một nơi như thế nào? Một vùng lạc hậu như vậy, khó khăn trùng trùng, nhưng hắn vẫn có thể bước thênh thang trên con đường đó, hiện giờ Lân Giác trở thành một trong những khu top đầu của Hải Sơn, tất cả đều là công lao của Trần Kinh!
Hoàng Hoành Viễn hùng hồn nói, đem hết ưu điểm và bản lĩnh của Trần Kinh ra nói tỉ mỉ với Chu Tử Binh.
Đương nhiên, trong đó có rất nhiều điều là ông ta bốc phét.
Năm đó còn ở Hải Sơn, quan hệ giữa ông ta và Trần Kinh không tốt.
Khi đó Hoàng Hoành Viễn đã tạo ra rất nhiều khó khăn cho Trần Kinh.
Nhưng hiện tại, ông ta và Trần Kinh sớm đã tạo dựng một mối quan hệ rất vững chắc, đương nhiên là không giống như trước đây.
Lúc giới thiệu Trần Kinh, ông ta càng nói càng rất tự tin.
Ưu điểm của Trần Kinh là gì? Chính là phù hợp với việc giải quyết khó khăn.
Nếu Trần Kinh đi Hoàn Thành, Hoàng Hoành Viễn hoàn toàn tin tưởng hắn nhất định có thể xử lý tốt việc này.
Còn về phía Ban hợp tác kinh tế, hiện giờ Trương Ninh đang giữ chức Phó chủ tịch thường vụ Sở thương mại.
Trần Kinh đi rồi, Trương Ninh có thể thể hiện tầm ảnh hưởng của mình ở Ban hợp tác kinh tế, không phải như vậy là Chủ tịch Chu hoàn toàn có thể khống chế được Ban hợp tác kinh tế sao?
Không chỉ như vậy, dự án Khu công nghệ cao phía tây lần này, cuối cùng thì vẫn do Tỉnh quản lý, Ủy ban nhân dân Tỉnh nhất định sẽ thành lập một tổ công tác chuyên môn.
Tác dụng của Ban hợp tác kinh tế có thể sẽ bị mờ nhạt…
Hoàng Hoành Viễn đem tất cả những gì ông ta nghĩ nói hết cho Chu Tử Binh.
Chu Tử Binh cũng có chút bị lay động.
Ông ta như vậy, Hoàng Hoành Viễn càng thêm tự tin, ông ta nói tiếp:
-Chủ tịch, Trần Kinh hiện giờ là Ủy viên dự khuyết của Tỉnh ủy, trong Tỉnh ủy lời nói cũng có trọng lượng nhất định. Lý lịch và trình độ của hắn tuyệt đối có thể chế ngự được Hoàn Thành, một khi đã như vậy, hắn đi Hoàn Thành còn có trở ngại gì nữa?
Ông ta dừng lại một lúc nói:
-Nói tới trở ngại, thì trở ngại lớn nhất đó là trong Tỉnh có lãnh đạo phản đối. Nhưng chắc chắn cũng có người ủng hộ, tôi cho rằng Phó bí thư Hạ nhất định sẽ ủng hộ!
Quan hệ giữa Hoàng Hoành Viễn và Hạ Quân không tốt.
Nhưng ông ta và Bí thư Thanh Hương đã làm việc với nhau một thời gian dài, đối với Hạ Quân mà nói thì ông ta rất hiểu.
Hạ Quân không thể khống chế được Bí thư Thanh Hương, mâu thuẫn của hai người rất sâu.
Hạ Quân thực sự nhất định không muốn Bí thư Thanh Hương có thể thuận lợi hoàn thành dự án Khu công nghệ cao phía tây.
Từ tình hình trước mắt, việc dự án này thành công là điều không thể cản trở được.
Dưới tình hình như vậy, nếu nhân vật quan trọng là Trần Kinh được điều động đi, nhất định sẽ xuất hiện biến cố!
Có biến cố gì, Hạ Quân nhất định sẽ vui.
Ông ta không cần phải trực tiếp gây sự với Lí Thanh Hương, mà có thể đạt được mục đích, ông ta có lý do gì mà không ủng hộ?
Hạ Quân không thể cố tình gây trở ngại, trong việc điều chỉnh ban ngành lần này của Hoàn Thành Bí thư Mạc đã hoàn thành việc quán triệt tư tưởng của mình, còn cụ thể sắp xếp thế nào, việc điều động một cán bộ cấp Phó Sở, sẽ không lọt vào tầm nhìn của ông ta.
Trần Kinh lúc này đang ở Bắc Kinh, hắn vốn không thể ngờ tới, ở văn phòng làm việc của Chủ tịch Tỉnh, vận mệnh của hắn đang được người khác đem ra thảo luận, tương lai của hắn dốt cuộc sẽ đi về đâu?