Rạng sáng, bệnh viện phụ sản Victoria Bắc Kinh.
Trần Kinh lo lắng đi đi lại bên ngoài phòng sinh.
Liên tục hút thuốc, áp lực không thể giảm bớt.
Hắn đã tắt điện thoại, bên ngoài lối đi xa hơn, 2 ông bà Trần Chi Đống, Trần Xán còn có cả Phương Lộ Kiên đều đang sốt ruột đợi.
Bỗng nhiên, cửa phòng sinh mở ra, y sĩ đỡ đẻ reo lên:
- Người nhà Phương Uyển Kỳ.
- Tôi…tôi là
Trần Kinh bước vọt tới, vẻ mặt hết sức kích động.
Công phu dưỡng khí tu luyện trong quan trường nhiều năm như vậy, trong nháy mắt liền hỏng mất.
Cô y sĩ đỡ đẻ xinh đẹp mỉm cười nói:
- Chúc mừng anh, vừa rồi bà xã anh sinh một bé gái, sáu cân rưỡi, hiện mẹ con đang quan sát, anh có thể vào trong xem.
Trần Kinh liên tục gật đầu, ba bước hai bước đi tới phòng sinh.
Cửa cảm ứng tự động mở.
Trần Kinh liếc mắt một cái liền thấy Phương Uyển Kỳ nằm trên giường sinh, rất yếu, nhưng trên mặt lại cười thản nhiên, chằm chằm nhìn đứa bé bên cạnh.
Đứa trẻ trên giường, một đứa bé đổ hỏn, hai mắt nhắm, hô hấp đều đều, bộ dạng khả ái, Trần Kinh liếc mắt nhìn qua, không ngờ mơ hồ thấy hình ảnh của mình.
Đứa nhỏ lông mày đậm, tóc tơ mịn, hai tay ôm trước ngực, đầu ngọn tay nhọn, dù mới sinh, nhưng cảm gíac quen thuộc vẫn chưa từng có.
Trần Kinh tim run rẩy giật mình, vội ôm lấy hôn một cái.
Tiểu tử kia mặt nhăn mày nhíu, dường như rất không vui.
Trần Kinh có chút xấu hổ sờ sờ mũi, ánh mắt nhìn về phía Phương Uyển Kỳ.
Phương Uyển Kỳ mở trừng hai mắt, Trần Kinh ôm cô tới hôn một cái, nói:
- Thật dũng cảm, khổ em rồi.
Phương Uyển Kỳ ôn hòa cười, nói:
- Con bé cái gì cũng giống anh, thật khiến em thấy không công bằng.
Trần Kinh lấy tay nhéo bàn tay Phương Uyển Kỳ, trên mặt cười rất tươi.
Phương Uyển kỳ sinh con, điều này bất luận là đối với Trần Kinh hay Phương gia, đều là đại sự.
Ba người nhà Trần Kinh ngồi trong phòng sinh, bên ngoài tập trung hơn mười người, đợi Phương Uyển Kỳ bổ sung năng lượng xong, tiểu bảo bối cũng ăn bữa sữa đầu tiên, Trần Kinh ôm đứa nhỏ, Phương Uyển Kỳ ngồi xe lăn, ba người ra khỏi phòng.
Cảnh tưởng như anh hùng chiến thắng quay về, bên ngoài rất nhiều người cầm hoa đợi.
Hai cụ nhà Trần Chi Đống và Phương Lộ Kiên sớm lao tới xem cháu gái.
Chung Tú Quyên đón lấy đứa bé, trên mặt cười rất ngọt.
Trong đám người, Trần Kinh thấy một bóng dáng quen thuộc.
Phương Liên Kiệt đi tới lôi tay Trần Kinh, sau đó ha hả cười nói:
- Chị, chị thật giỏi, vừa sinh đã được một thiên kim, sau này cậu có cháu để nựng rồi.
Trần Kinh đã mấy năm không gặp Phương Liên Kiệt rồi.
Phương Liên Kiệt hiện giờ là cán bộ nòng cốt trong quân khu, triển vọng rất lớn, không thể so sánh với trước kia.
Đã trải qua nhiều năm rèn luyện ở cơ sở như vậy.
Anh ta rõ ràng thành thục rồi, sự chững chạc trong lời nói cử chỉ khiến người ta cảm thấy rất kiên định.
Mà tất cả hành động của anh ta đều thể hiện ra thái độ nghiêm túc cẩn thận không qua loa, như người khác so với tiểu tử cư sở không vững, đầy đầu bực tức của mấy năm trước.
Mà bởi vậy, anh ta hiện tại khá nổi bật trong Phương gia.
Âm thầm được nhận định là nhân vật thống lĩnh tương lai của Tây Bắc hệ.
Bởi vì được chú ý cao độ, Trần Kinh vốn đã làm xong chuẩn bị hầu hạ tiểu công chúa.
Nhưng sau khi ra hắn mới phát hiện hắn chẳng cần làm gì.
Nhân viên y tá chuyên nghiệp nhất bệnh viện hầu hạ đứa nhỏ cả ngày, hơn nữa Phương gia còn sắp xếp cho đứa nhỏ hai vú em cao cấp
Hai mẹ con, Trần Kinh căn bản không được động tay vào.
Việc duy nhất Trần Kinh có thể làm lúc này là ở bên cạnh Phương Uyển Kỳ, hai người cùng chia sẻ niềm hạnh phục của lần đầu làm cha, làm mẹ.
Hắn ở Bắc Kinh, xa xôi, hưởng hạnh phúc gia đình, cũng không biết, ở chính đàn Lĩnh Nam đã âm thầm bắt đầu một trận cờ mới.
Mà trận cờ lần này, liên quan tới vấn đề hướng đi của hắn.
Trần Kinh chưa từng nghĩ tới, vào lúc này lại rời Ban hợp tác kinh tế.
Công tác của Ban hợp tác kinh tế vừa bắt đầu, hết thảy vừa mới có hy vọng, hắn đã làm xong chuẩn bị cho việc phát triển lâu dài.
Còn từ thái độ của lãnh đạo chính quyền tỉnh và Tỉnh ủy, hắn cũng chưa từng nghĩ mình có khả năng rời Ban hợp tác kinh tế.
Nhưng sự tình lại diễn ra ngoài dự liệu như vậy.
Sau khi Hoàng Hoành Viễn nói chuyện với Chu Tử Binh không lâu.
Bí thư Tỉnh ủy mạc và Phó bí thư Hạ Quân, cũng có một lần nói chuyện rất mấu chốt.
Trọng tâm lần nói chuyện này vẫn là Hoàn Thành.
Hiện tại trên bàn của Mạc Chính có rất nhiều tài liệu liên quan tới Hoàn Thành.
Về vấn đề tiêu cực của Hoàn Thành, tài liệu chính diện có thể nói toàn sách là sách.
Đối mặt với nhiều tài liệu như vậy, đối mặt với cách bình luận như vậy, Mạc Chính biểu thị sự lo lắng đối với Hoàn Thành.
Ông ta nói với Hạ Quân:
- Thư ký Hạ, vấn đề Hoàn Thành có tranh luận như vậy, chúng ta nhìn thấy sự phân kỳ, thấy vấn đề, hiện tại Lĩnh nam có rất nhiều cán bộ nói tôi không phát triển kinh tế, không chú trọng cải cách kinh tế.
Đối với những bình luận này, tôi chưa từng để ý.
Tôi từng thấy một câu nói, “nếu anh đi quá nhanh, nên đợi một chút, vì linh hồn còn chưa theo kịp.
Lời này tôi thấy rất thích hợp nói Hoàn Thành, thậm chí cả Lĩnh Nam của chúng ta.
Tôi không dám phê bình công tác trước kia của Lĩnh Nam chúng ta.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, đó chính là Lĩnh Nam chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta quá chú trọng kinh tế, thậm chí nói một cách không khách sáo, chúng ta quá chú trọng số liệu kinh tế.
Rất nhiều nơi chúng ta phát triển vắt kiệt, loại cạn kiệt này là cạn kiệt trong toàn cơ cấu xã hội.
Môi trường đầu tư của chúng ta ngày càng chuyển biến xấu, môi trường trị an thì vô cùng gay go, toàn kết cấu kinh tế cực kỳ hỗn loạn.
Giữa các thành phố đấu tranh với nhau, thiếu quy hoạch thống nhất, chúng ta phải thừa nhận, hiện tại về sức cạnh tranh chúng ta đã lạc hậu hơn Tô Bắc rồi.
Cơ sửo của chúng ta lạc hậu, đây là điểm trí mạng nhất.
Vì cơ sở lạc hậu, hàm ý chúng ta hiện tại phải xây dựng cơ sở, cần giải quyết rõ ràng đủ loại vấn đề, đây là công tác chúng ta nhất định phải coi trọng hiện tại.
Mạc Chính phát biểu, Hạ Quân không dám bình luận.
Vì vấn đề Lĩnh Nam, liên quan tới việc chấp chính của Bí thư Miêu nhiệm kỳ trước.
Bí thư Miêu có cái khó của Bí thư Miêu, ông ta có nỗi khổ của mình.
Cố gắng giải quyết vấn đề của Lĩnh Nam, Bí thư Miêu không phải không quyết tâm, ông ta không chỉ có quyết tâm, hơn nữa còn có rất nhiều hành động thực tế.
Thời điểm Miêu Cường chấp chính, ông ta từng làm việc chỉnh đốn hệ thống trị an ở quy mô lớn, từng đả kích buôn lậu, chỉnh đốn trật tự thị trường.
Hơn nữa Miêu Cường luôn nỗ lực xây dựng cơ chế hiệu quả dài hạn đối với việc giải quyết các loại vấn đề của Lĩnh Nam.
Những công tác này Hạ Quân đều từng làm, ông ta cũng là người hiểu rõ Miêu Cường nhất.
Nhưng Lĩnh Nam phức tạp như vậy, Lĩnh Nam là nơi phải chịu áp lực được đất nước đặt nhiều hy vọng nhất. vấn đề đâu đơn giản như vậy?
Không thể không thừa nhận, Lĩnh Nam hiện tại là hình tượng địa khu phát triển của nước cộng hòa.
Tất cả mọi người của nước cộng hòa nhìn chằm chằm vào Lĩnh Nam, Miêu Cường có bao nhiêu áp lực trên người?
Hạ Quân biết, quan hệ giữa Mạc Chính và Miêu Cường có chút nhạy cảm, Mạc Chính vẫn luôn có tâm lý phê bình Miêu Cường một cách kín đáo.
Mạc Chính nghĩ mãi không ra, vì sao Miêu Cường luôn phải tranh giành với Tô Bắc, đối với sự phát triển của Tô Bắc lại nhạy cảm như vậy.
Rõ ràng Lĩnh Nam có nhiều vấn đề như vậy, lại không nghĩ cách giải quyết, mà vẫn phùng má giả làm người mập quyết tranh cao thấp với Tô Bắc, giống như thứ đồ gì ép Tô Bắc một đầu, đó chính là mục đích của Miêu Cường, làm như vậy có giá trị như nào?
Làm vậy sẽ khiến Lĩnh Nam phải nhận rất nhiều tai họa ngầm và vấn đề.
Đối với những điều này, Hạ Quân không tiện đánh giá.
Ông ta chỉ biết, ở thời của Miêu Cường, ông ta nhất định phải toàn lực ủng hộ Miêu Cường.
Còn ở thời của Mạc Chính, ông ta lại phải theo sát bước chân của Mạc Chính.
Làm quan, đại đa số mọi người hy vọng mình có thể độc chiếm một mặt, mình có thể đề ra chủ trương chính trị của mình, quán triệt ý chí của mình.
Nhưng ý nghĩ của Hạ Quân thì khác họ.
Ông ta không nghĩ phức tạp như vậy.
Hạ Quân làm Phó bí thư, ông ta biết rõ vị trí của mình, ông ta cần cố gắng hỗ trợ công tác của Bí thư, trợ giúp Bí thư giải quyết vấn đề thực tế.
Về phần phương châm chính sách, phương hướng, ông ta không biết mình có am hiểu không. Cho dù là am hiểu, ông ta cũng không bỏ tinh lực vào mấy thứ đó.
Mạc Chính nói rất nhiều, Hạ Quân liền thể hiện rất rõ thái độ của mình.
Ông ta tỏ thái độ không hẳn là phân rõ giới tuyến với phương hướng phát triển của Lĩnh Nam trước kia, ông ta tỏ ra mình nhất định sẽ nỗ lực hết sức ủng hộ công tác của Mạc Chính.
Không thể không nói, ông ta tỏ ra như vậy khiến Mạc Chính rất vui.
Mạc Chính liền cởi mở:
- Lão Hạ, vậy cậu nói xem, chúng ta lần này điều chỉnh bộ máy đối với Hoàn Thành, cậu có ý tưởng gì. Chúng ta phải đặt người thích hợp vào vị trí thích hợp. Hoàn Thành nhất định phải phái tinh binh mãnh tướng tới.
Hạ Quân nói:
- Bí thư nói rất hay, một tinh binh mãnh tướng, tôi thấy Hoàn Thành chúng ta nên có cải cách lớn rồi.
Hạ Quân dừng một chút nói:
- Mấy ngày nay tôi luôn tự hỏi một vấn đề. Tôi chọn được một Bí thư không biết anh thấy sao?
Mạc Chính có chút hăng hái nói:
- Hả? Cậu chọn được ai? Nói xem, tôi xem con mắt của cậu ra sao.
Hạ Quân nghiêm mặt nói:
- Tôi đề cử Chủ nhiệm Trần Kinh đương nhiệm Chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế tới Hoàn Thành. Nói một cách không khách khí, hiện tại tôi cho rằng người duy nhất có thể chọn để đi giải quyết vấn đề Hoàn Thành chính là Trần Kinh.
- Trần Kinh?
Mạc Chính cả kinh:
- Chính là cậu thanh niên đó?
Ông ta cười cười:
- Đề cử này của cậu thú vị đấy. tôi đã gặp tiểu tử này, chưa thấy cậu ta có điểm nào hơn người? Sao cậu lại đề cử như vậy?
Hạ Quân sắc mặt không thay đổi nói:
- Bí thư, có câu có chỉ không ở tuổi lớn. trần Kinh rất có năng lực, rất quyết đoán, suy nghĩ làm việc chu đáo, là cán bộ trẻ khó có được, anh bảo tôi đề cử, tôi liền đề cử cậu ấy.
Ông ta dừng một chút, nói:
- Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, cụ thể sắp xếp như nào, còn phải thông qua trù tính chung của Tỉnh ủy.
Mạc Chính gật gật đầu nói:
- Trần Kinh tới Hoàn Thành làm nhân vật số một thì hơi trẻ, hơn nữa đề bạt quá nhanh cũng không có lợi đối với sự trưởng thành của cán bộ.
Hạ Quân nói:
- Không không, tôi đề cử Trần Kinh tới làm Phó bí thư, công tác của Hoàn Thành tôi vẫn tin tưởng Nhạc Vân Tùng, Trần Kinh làm Phó bí thư, cậu ta phải phát huy hiệu ứng lớn nhất, đây là ý tưởng của tôi.