Sau khi nghỉ ngơi ba ngày mới đi làm lại,v ừa đi làm công việc đã chồng chất khiến Trần Kinh bận túi bụi!
Đầu tiên là kết án vụ án Tập đoàn khách sạn Sở Giang, tất cả hồ sơ Triệu An khoa 2 đã chuẩn bị xong, chỉ cần Trần Kinh kinh ký tên là có thể đem hồ sơ đưa lên bộ.
Nhắc đến chuyện này, bên trong còn có khúc nhạc đệm.
Có thể vụ án Tập đoàn khách sạn Sở Giang đích thực là củ khoai nóng bỏng tay, Triệu An Sơn có vẻ rất tích cực chấm dứt vụ án này, 2 ngày trước còn gọi điện cho Trần Kinh, nói:
- Trưởng phòng Trần, anh không đi làm, vụ án này chưa kêt được. Anh có thể bày tỏ ý tứ, nói là sẽ trực tiếp sắp xếp người phê chỉ thị giúp anh không?
Trần Kinh nói:
- Được, anh sắp xếp đi, vụ án cứ phê duyệt thế đi, anh cứ thay tôi ký tên là được!
Có lời này của Trần Kinh, Triệu An Sơn và Triệu An thương lượng, ai ngờ Triệu An nói:
- Hồ sơ tạm thời chưa chuẩn bị xong, có thể một hai ngày nữa mới sửa xong hồ sơ!
Triệu An Sơn nghe Triệu An nói như vậy, sắc mặt liền khó coi.
Triệu An này rõ ràng không tin gã, Trần Kinh gọi điện cho Triệu An Sơn, bảo gã ký tên thay cũng không được, Trần Kinh phải đích thân đến tận nơi, cái tên Triệu An này đúng là cứng nhắc đến bực mình!
Nhưng Triệu An cứ 1 mực nói hồ sơ chưa chuẩn bị xong, gã còn cách nào khác chứ? Tất cả đều vô dụng, đành chờ Trần Kinh đi làm lại, việc này mới giải quyết thuận lợi. Nhưng vì chuyện này, giữa 2 người chính thức nảy sinh khúc mắc.
Vụ án này kết thúc Trần Kinh hứa hẹn, đợi khi vấn đề Tập đoàn khách sạn Sở Giang tỉnh có kết luận, sẽ thưởng công cho khoa 2.
Vừa mới cùng Triệu An giải quyết thỏa đáng vụ án, Trương Ái Hòa, Biên Thạc Lâm lại cầm đồ bước vào phòng Trần Kinh.
Đại tỷ Trương Ái Hoa cười nói:
- Trưởng phòng Trần, mấy hôm nay anh nghĩ, chúng tôi nhớ anh muốn chết! Ý chúng tôi là định đến nhà thăm anh, nhưng anh kiên quyết từ chối, không còn cách nào khác, đành đợi đến hôm nay mới bày tỏ tấm lòng!
Trần Kinh nói:
- Chị Trương, Thạch Lâm, mọi người làm quá rồi! Chỉ là cảm mạo thôi mà đã làm lớn như vậy làm gì? Tôi yếu ớt thế sao?
Biên Thạc Lâm nói:
- Trưởng phòng nói vậy chẳng phải lạ lắm sao, chúng tôi hạ quyết tâm đến nhà anh, anh không cho chúng tôi đi, đồ chúng tôi cũng đã mua rồi, cũng chẳng biết dùng vào đâu. Cho nên, cho dù anh có cần hay không, chúng tôi cũng phải đưa tới!
Biên Thạc Lâm lấy mấy hộp quà của họ đưa hết cho Trần Kinh, Trần Kinh mở hộp ra, là một máy Mp3, cái thứ này còn rất ư cao cấp, một cái chẳng dưới 1000 tệ đâu.
Quà của Trương Ái Hoa là bốn bình mật ong nguyên chất. Đây chính là mật ong họ lấy từ mấy hộ nông dân nuôi ong mật trong đợt xuống nông thôn điều tra nghiên cứu của khoa ba đợt trước. Tuyệt đối là hàng thật, ngoài mật ong, còn có một bức tượng pha lê ngụ ý “Từng bước thăng chức”, vừa khéo để Trần Kinh có thể đặt trên bàn làm việc. Bức tượng điêu khắc rất khéo, vừa nhìn đã biết là hàng có giá trị!
Trần Kinh nói:
- Lần sau mọi người đừng làm thế nữa! Nhất là bên Biên Thạc Lâm, khoa có năm người mà lại tặng quà đắt tiền như vậy. Hơn nữa tôi cảm cúm liên quan gì đến máy MP3?
Biên Thạc Lâm cười nói:
- Có quan hệ chứ, tôi tặng máy MP3 cho anh nguyên nhân chủ yếu là mong anh đừng mãi bận rộn công việc quên thư giãn. Mà cách tốt nhất để thư giãn chẳng phải nghe nhạc thì là gì? Cho nên, chúng tôi nhất trí, cảm thấy tặng anh món quà này là ý nghĩa nhất!
Trần Kinh ngạc nhiên. Lắc lắc đầu nói:
- Được, được rồi! Lòng tốt của các đồng chí tôi xin nhận! tôi hy vọng mọi người cũng có thể bỏ nhiều tinh lực như vậy vào công tác, cố gắng làm tốt công việc mới là căn bản!
Sau khi đám Biên Thạc Lâm đi, Phó cánh văn phòng Diêm Cương, người khiến Trần Kinh đâu đầu nhất đã tới.
Diêm Cương vừa bước vào cửa đã nói:
- Trưởng phòng Trần, bệnh của anh thật đúng lúc, không dài không ngắn, khỏi đúng vào hôm nay! Thế này, anh mai sắp xếp cho anh đi thành phố Dung Châu, đi cùng với Phó trưởng ban Cao, đây là thông báo của Ban, tôi chịu trách nhiệm truyền đạt!
- Mai?
Trần Kinh ngẩn người?
Y lấy lịch sắp xếp xuống nông thông từ trong cặp ra, vừa nhìn ngày tháng, không phải ngày mai có nhiệm vụ xuống nông thôn sao? Sao mình lại quên béng mất nhỉ?
Diêm Cương vẫn tính tình như vậy, vào rồi sẽ không đi vội, y đặt mông ngồi xuống sofa, chân bắt chéo lên.
Một lát sau, y nói:
- Trưởng phòng Trần, lần này xuống dưới, Phó trưởng ban Cao tuổi trẻ tài cao, trong Ban cũng cử tôi đi cùng. Hai chúng ta đồng tâm hợp lực, cùng nhau hầu hạ vị Bồ tát này nhé!
Diêm Cương thở dài một hơi, nói:
- Lần này xuống dưới, ngoại trừ Phó trưởng ban Cao, cấp bậc của anh là cao nhất, sau đó chính là Phó chánh văn phòng tôi đây, phòng hai cử Phó phòng đi, bên phòng Tổ chức và phòng Thanh niên cũng phái vài vị phó phòng đi cùng.
Cả phóng viên nữa thì tổng cộng chúng ta có 14 người, cùng đi một chiếc xe, đương nhiên là do trong ban cấp.
Trần Kinh nhíu nhíu mày, nói:
- Dung Châu với Đức Cao cũng như nhau, giờ đi Dung Châu chủ yếu điều tra nghiên cứu cái gì?
Diêm Cương lắc đầu nói:
- Cái này tôi cũng không biết! Dù sao bộ phận chúng ta cũng có câu vè, Dung Đức Nguyên khó khăn nhất, đã bước vào đừng mong trở ra! Ý là ba thành phố Dung Châu, Đức Cao còn cả Nguyên Thủy, ba thành phố này nhiều vấn đề, nhiều thị phi, dân chúng hung hăng, động một cái là biểu tình tập thể!
Một khi xảy ra biểu tình tập thể, đối với bộ máy lãnh đạo là khảo nghiệm cực kỳ lớn, lúc này vấn đề dĩ nhiên sẽ nhiều, Đức Cao mấy năm nay vì Bí thư Ngũ Đại Minh đến mà tốt lên không ít. Nhưng hai thành phố kia, vẫn còn khiến người ta đau đầu.
Anh không biết, mấy đồng chí cán bộ chúng ta chẳng ai muốn đi khảo sát hai thành phố này cả…
Diêm Cương ngồi tán dóc, mở miệng ra là không dừng lại được, cứ chậm rãi nói mãi.
Những lời gã nói hôm nay, thật sự Trần Kinh không biết, cho nên, vừa nghe Diêm Cương nói, hắn đã im lặng nghe.
Nói đến điểm mấu chốt, Trần Kinh bỗng nhiên nói:
- Lão Diêm, Phó trưởng ban Cao này là ai? Anh thần thông quảng đại có biết rõ không?
Diêm Cương lấm la lấm lét ngó đông ngó tây như ăn trộm, sau một lúc lâu, y nói:
- Bối cảnh của người này rất được, cậu nghĩ đi, mới 33 tuổi đã là Phó trưởng ban ban Tổ chức, đủ kinh người ấy chứ nhỉ! Mấy năm xuống cơ sở rèn luyện, là Bí thư thành ủy thành phố cấp ba, cũng là nhân vật chói mắt ở nước Cộng hòa này!
Hơn nữa, người ta còn là cán bộ ở Bắc Kinh xuống cơ sở, sâu xa cao thâm, đừng nói những người bên dưới chúng ta, tôi thấy cho dù có là Trưởng ban Biên thì cũng phải nhường nhị Cao lão đại này mấy phần đấy!
Trần Kinh thở dài, thản nhiên cười cười.
Bối cảnh của Cao Vệ hắn có biết, trước kia Phương Liên Kiệt có nói với hắn rồi.
Bối cảnh của Cao Vệ thực sự tương đối sâu, cha của gã giờ là Chủ nhiệm Văn phòng trung ương, Bí thư Trương Hiển Minh, mối quan hệ này rất ít người biết vì Cao Vệ không mang họ Trương, mà mang họ Cao của mẹ.
Nhưng cậu Cao Sơ của Cao Vệ cũng là lãnh đạo Tư lệnh quân khu Tây Nam lừng lẫy của nước Cộng hòa, thực sự xứng danh chư hầu một phương.
Cao Vệ lần này xuống Sở Giang rất khiêm tốn, cùng cán bộ cấp Thứ trưởng xuống địa khu Trung Nguyên mà tổng cộng chỉ có 18 người, anh ta không phải là người chói mắt nhất, có lẽ điểm này khiến cho việc xuống cơ sở của anh ta không tạo ra nhiều gợn sóng.
Nhưng trong lòng Trần Kinh hiểu rõ, Cao Vệ này, nhất định sẽ yêu cầu về hành vi, bình thường đối với anh ta mà nói, có lẽ cũng chính là thất bại!
Diêm Cương bước đến trước mặt Trần Kinh, giọng điệu có chút thần bí, hạ giọng nói:
- Trưởng phòng Trần, tôi nói anh biết, Phó trưởng ban Cao sẽ không ngồi cùng xe Coaster. Sáng sớm mai anh ấy sẽ tự lái xe đến Dung Châu, tôi đi cùng, cho nên, chiếc Coaster kia do anh chịu trách nhiệm!
- Cái gì?
Trong lòng Trần Kinh đột nhiên cả kinh.
Diêm Cương nói:
- Tôi không nói đùa đâu, giờ tôi đưa cho anh danh sách những người mai sẽ đi, anh chịu trách nhiệm tổ chức cho mọi người lên xe, sau đó xuất phát! Đây là ý của Phó trưởng ban Cao!
Diêm Cương đưa một bản danh sách cho Trần Kinh, vỗ vỗ vai hắn nói:
- Chuẩn bị tốt một chút, lần này cùng Thứ trưởng Cao xuống cơ sở, hẳn là một cơ hội tốt, Dung Châu này cũng chẳng phải vùng hiền lành gì!
Đêm, tối đen!
Trần Kinh đứng trên sân thượng, tay kẹp điếu thuốc, yên lặng nhìn thành phố hối hả.
Phương Uyển Kỳ đi Đức Cao rồi, ngày mai mình lại phải đi Dung Châu, dù chỉ đi công tác trong một thời gian ngắn, nhưng trong lòng Trần Kinh có nỗi buồn khó hiểu.
Bởi vì trong thành phố hối hả này, trong đầu hắn nghĩ đến một người- Kim Lộ.
2 người không phải ở cùng 1 thành phố sao? 2 người thực sự ở cùng 1 thành phố sao?
Trần Kinh không thể trả lời được 2 câu hỏi này.
Tất cả đều khiến người ta rối rắm, lại như khiến cho người ta xa lạ, Trần Kinh cảm thấy bản thân có phải nên lựa chọn dần lãng quên không?
Hôm nay vào lúc tan tầm, Trần Kinh đến khoa 4 bàn giao công việc, vừa đến cửa thì nghe tiếng đám Cung Na bàn luận.
Giọng nói the thé của Cung Na vang lên, cô nói:
- Ôi chao, mọi người nhắc đến Tập đoàn khách sạn Âu Lãng à, mấy hôm trước có đưa tin lớn về Tập đoàn khách sạn Âu Lãng đó, hình như nữ Chủ tịch Hội đồng quản trị kia khi đang đọc diễn văn khai trương, bỗng nhiên ngưng lại giữa chừng, lái xe bỏ đi…
- Tin này à, tin này CCTV đã đưa tin, mọi người đều rất ngạc nhiên, chẳng biết Chủ tịch Hội đồng quản trị kia chạy đi đâu! Cô ấy nhìn thấy ai vậy nhỉ?
Một nhân viên trẻ nói:
- Chị Cung, theo tin tôi được biết, nghe nói nữ Chủ tịch Hội đồng quản trị kia lái xe loanh quanh khách sạn, một người bạn làm trong ngành khách sạn nói nữ Chủ tịch Hội đồng quản trị thực sự là một nhân vật bí mật trong ngành khách sạn!
Cô ấy bỏ việc phát biểu lái xe loanh quanh mấy con phố gần khách sạn, chắc chắn là phát hiện khách sạn có tồn tại vài vấn đề, có khả năng là liên quan đến phong thủy. Tôi nói mọi người biết, mấy doanh nghiệp tư nhân ấy mê tín lắm, nhất là mấy doanh nghiệp Đài Loan và HongKong, họ là mê tín nhất!
Trần Kinh nghe thấy lời bàn luận của mọi người, cả người ngây ra như phỗng, không biết như thế nào cho phải.
Cung Na liếc thấy hắn liền ngừng bàn luận nói:
- Trưởng phòng, chúng tôi, chúng tôi…
Trần Kinh nhẹ nhàng khoát tay, nói:
- Mọi người tiếp tục đi! Đã hết giờ, tôi chỉ tùy tiện đi dạo thôi mà!
Hắn bước ra khỏi văn phòng khoa 4, trong lòng khó có thể bình tĩnh lại…