Tổng diện tích khách sạn Âu Lãng trên trăm mẫu, tòa khách sạn chọc trời vừa được xây xong.
Tòa lầu đứng sừng sững trên con đường phồn hoa nhất của Sở Thành, vô cùng chói mắt, khiến cho những tòa nhà cao tầng xung quanh đều trở nên thấp bé hơn.
Trần Kinh bước vào khu resort cao cấp của khách sạn, vườn của khu resort là vườn kiểu Trung Quốc, núi giả đình tạ, đình tạ lầu các, nguyên tố Tây phương duy nhất du nhập vào, đó chính là đường ô tô rộng chuẩn đường cao tốc đi xuyên qua lâm viên.
Cảm giác giống như một phần của cảnh sắc Giang Nam, có chút không trọn vẹn, nhưng ý cảnh lại có chút không giống.
Hít thở không khí trong lành, vui vẻ dạo chơi trong vườn hoa thế này, Trần Kinh rất thoải mái, cả ngày làm việc xả giao mệt mỏi, lúc này mới cảm thấy hoàn toàn được phóng thích.
Chỗ này thật sự rất tốt!
Hôm nay khách sạn Âu Lãng khai trương, hai bên đường phía ngoài khách sạn, bãi đỗ xe, khu đón khách, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, cờ màu bồng bềnh, không khí rất vui vẻ.
Trần Kinh chầm chậm bước rưa, khi đến gần tòa lầu chính, hắn mơ hồ nhìn thấy những chiếc xe dừng trước cổng tòa nhà chính, trước cổng tập trung đủ loại xe hạng sang, nhân viên nhiệt tình đón tiếp khách vào khách sạn, cảnh tượng rất phồn vinh
Bỗng nhiên, Trần Kinh nhíu nhíu mày.
Có một cảm giac kỳ quái khó hiểu, hắn đột nhiên quay đầu lại, hắn liếc mắt liền thấy một vườn hoa nhỏ đằng sau tòa nhà chính.
Đồi cỏ xanh mượt nằm giữa vườn hoa nhỏ được bố trí thành một hội trường tạm thời, trong hội trường đông nghịt người, ai nấy đều áo quần chỉnh tề, nam sĩ phong độ, nữ sĩ phong tình vạn chủng.
Đám đông đng vây quanh vị trí đài chủ tịch, trên đài chủ tịch có một bục phát biểu, phía sau bục phát biểu có 1 người, trên tay cô cầm một bản thảo phát biểu, tay kia cầm micro, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía mình.
Trần Kinh và đối phương nhìn nhau.
Hắn cảm thấy trong đầu “ầm” một tiếng, cả người hắn giống như cổ máy mất đi động lực, hoàn toàn hóa đá.
Hắn mở to hai mắt nhìn người kia, trong đầu trống rỗng.
Cô?
Kim Lộ!
Người đứng sau đài phát biểu kia mặc bộ đồ màu tím, người phụ nữ phong tư trác tuyệt, khuôn mặt kia, không phải Kim Lộ thì là ai?
Trần Kinh về sau một bước, môi giật giật. Nhưng không phát được âm thanh nào.
Cơ thể hắn run lên, ánh mắt khó tin của hắn nhìn tất cả.
Người phụ nữ đang đứng sau bục phát biểu của Khách sạn Âu Lãng, sao có thể là Kim Lộ?
Kim Lộ có quan hệ gì với khách sạn Âu Lãng?
Lúc này, Âu Niệm Tinh đang đứng phát biểu cũng ngơ ngác sững sờ, cô kinh ngạc nhìn vị trí bóng râm ở trung tâm khu resort, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt.
Trợ lý của cô, Tiểu Phương đứng sau không ngừng nhắc nhở cô. Nhưng cô vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Bài phát biểu của Tổng giám đốc Tập đoàn có rất nhiều người lắng nghe, bài phát biểu đột nhiên dừng lại, còn người phát biểu thì đứng phổng ra như tượng đá. Đây thực sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Rất nhanh, bên dưới bắt đầu xôn xao, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Âu Niệm Tinh đang sững sờ nhìn chằm chằm.
Nơi đó chẳng có gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng nhàn nhạt…
Vô số nghi vấn dâng lên trong lòng mọi người. Âu Niệm Tinh làm gì vậy? Cô ấy bị sao thế?
Trong lúc mọi người đang hoài nghi, một cảnh tượng kinh người xuất hiện.
Âu Niệm Tinh đang đứng ngây như phổng bỗng nhiên ném xấp dự thảo, bước nhanh khỏi đài phát biểu. Xe của cô đậu cách đây không xa.
Cô bước vào trong xe, khởi động xe phóng đi như bay
Tất cả mọi người đều choáng váng. Âu tổng của tập đoàn Âu Lãng làm trò gì thế? Sao mới phát biểu được một nửa, bỗng nhiên bỏ mặc tất cả nhân viên khách khứa, lái xe chạy đi như vậy, cô ta đang làm gì thế?
Tất cả các phóng viên có mặt ở hiện trường liền hưng phấn như gà chọi
Những phóng viên nhanh nhẹn, phỏng ứng mau lẹ đã lái xe đuổi theo sau Âu Niệm Tinh.
Còn những phóng viên không đuổi kịp thì cũng chẳng tiếc rẻ phim, bắt đầu bấm máy điên cuồng, mọi người đều kinh ngạc. Sự vội vàng của Âu Niệm Tinh, thậm chí cả bộ dạng thất kinh, rồi khoảnh khắc biến mất nhanh như chớp cùng chiếc ô tô kia đều không tránh được ánh đèn flash của đám phóng viên,tất cả đều đã được ghi lại.
Lái xe điên cuồng, Âu Niệm Tinh phóng ra đường cái, trên đường đầy xe cộ. Trong biển người mênh mông này, cô làm sao có thể tìm được bóng dáng ban nãy?
Cô lái xe, hết lần này đến lần nọ lái dọc theo mấy con đường xung quanh khách sạn, ánh mắt cô chú ý người và xe hai bên đường, cho dù thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng của người kia!
Trời bắt đầu đổ mưa, nước mắt của Âu Niệm Tinh cũng rơi xuống, môi cô run run, tay cô run rẩy, cả người đờ đẫn lái xe dọc theo những con phố xung quanh, một vòng lại một vòng, như thể vào vòng luân hồi, mãi không ngừng nghỉ!
Đó là Trần Kinh!
Chắc chắn là Trần Kinh!
Âu Niệm Tinh xác nhận 100% người vừa nãy là Trần Kinh, vì cô nhìn thấy rõ vẻ mặt khó tin của Trần Kinh khi nhìn thấy cô, sau đó Trần Kinh trợn to mắt nhìn mình, sau đó dần lui về phía sau
Trong khắc đó, ánh mắt Trần Kinh phát ra một loại mơ màng, kinh ngạc, thậm chí còn có chút sợ hãi và hoảng hốt khiến trái tim Âu Niệm Tinh như tan vỡ.
“Kinh ơi! Anh đang ở đâu, anh…” Trong lòng Âu Niệm Tinh kêu gào, nước mắt như tuôn trào như nước lũ, cô chính là Kim Lộ, đúng, Âu Niệm Tinh chính là Kim Lộ…
- Kim Lộ, Kim Lộ?
Hình ảnh Kim Lộ hiện lên trong đầu Trần Kinh rồi lại biến mất.
Lần đầu tiên gặp Kim Lộ, Kim Lộ đã cho hắn một cảm giác tươi đẹp, lần tđầu tiên 2 người nói chuyện, lần đầu nắm tay, nụ hôn đầu, lần đầu lãng mạn, những ngày tháng hai người sớm tối bên nhau hiện lên trong đầu Trần Kinh.
Suy nghĩ của hắn có chút rối loạn, mưa tí tách rơi, hắn vẫn không hề phát hiện, vẫn cứ đờ đẫn bước đi.
Hắn không ngờ mình sẽ gặp Kim Lộ trong trường hợp này. Gặp nhau như vậy quá ngoài ý muốn, hắn có thể khẳng định chắc chắn đó là Kim Lộ. Chắc chắn là Kim Lộ!
Tập đoàn khách sạn Âu Lãng?
Kim Lộ chẳng phải là Âu Niệm Tinh hôm đó sao?
Trong lòng Trần Kinh dần trầm xuống, dần trở nên lạnh lẽo!
Đã nhiều năm như vậy, Kim Lộ luôn dốc sức tự mình làm ăn ở vùng duyên hải, tự kinh doanh khách sạn
Nhưng hiện nay, cô đã trở thành Tổng giám đốc khu vực Trung Hoa và thành viên hội đồng quản trị của Tập đoàn khách sạn quốc tế nổi tiếng, thân phận đã thay đổi lớn đến như vậy, còn thay họ đổi tên, tất cả đều khiến Trần Kinh cảm thấy vô cùng xa lạ!
Là Kim Lộ thật sao?
Trong đầu Trần Kinh Kim Lộ sinh ra ở Lễ Hà, cả ngày ngoan ngoãn nghe lời mình, rúc vào mình như chú chim non, bộ dạng của một cô nàng hạnh phúc.
Nhưng gương mặt nhìn thấy hôm nay.
Người phụ nữ mặc bộ đồ màu tím cao quý mà nghiêm túc, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mấy trăm người, chậm rãi phát biểu, sự giỏi giang sắc bén, sự cao quý và lạnh lùng diễm lệ đó, Trần Kinh làm sao có thể liên tưởng với hình ảnh của một cô gái lớn lên ở xó xỉnh nghèo?
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Trần Kinh muốn lấy diếu thuốc ra hút, lúc hắn móc gói thuốc ra thì thấy gói thuốc đã ướt cả rồi.
Hắn bước vào tiệm tạp hóa ven đường, lấy tiền bị ướt sũng ra, mua một gói thuốc.
Hắn mở bao, bên ngoài là chiếc xe màu đỏ lặng lẽ chạy qua, ánh mắt người phụ nữ trong xe nhìn vào tiệm tạp hóa nhưng không nhìn thấy Trần Kinh đang đứng trong góc tối.
Trần Kinh hút thuốc xong, vẫy tay bắt chiếc taxi đang quay đầu lại.
- Đến Song Ngư Tam quán! Đi theo chiếc xe màu đỏ kia! Đến cột đèn xanh đèn đỏ thứ ba quẹo phải rồi đi thẳng…
…
Mắc mưa, Trần Kinh bị sốt cao, hắn bắt đầu nằm mơ.
Hắn mơ thấy những năm mình thất bại ở Lễ Hà, mơ thấy mình bị Cục trưởng cục lâm nghiệp Lễ Hà chỉnh cho chết đi sống lại.
Hắn mơ thấy Kim Lộ, thấy Kim Lộ mỉm cười kéo tay mình, 2 người đến cây cầu đá trên vách đá, cầu đá nằm giữa núi, núi hao bên cao lớn hùng vĩ nở đầy hoa đỗ quyên.
Cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ lại cực kỳ lãng mạn!
Nhưng khi Trần Kinh mỉm cười chuẩn bị hôn người con gái xinh đẹp bên cạnh, Kim Lộ bỗng nở nụ cười quỷ dị, đẩy Trần Kinh xuống vách núi.
Trần Kinh si ngốc nhìn Kim Lộ, ánh mắt hoảng sợ, trên mặt Kim Lộ nở ra nụ cười cực kỳ kiêu ngạo lạnh lùng diễm lệ
Trần Kinh “a” 1 tiếng kinh hãi, bừng tỉnh rồi mới biết mình vừa mơ thấy ác mộng.
Hắn thở hổn hển, cảm thấy đầu muốn nứt ra, quần áo thấm đẫm mồ hôi.
Hắn mở đèn, lấy gói thuốc và hộp quẹt đầu giường, mồi 1 điếu thuốc, rít sâu 1 hơi, còn chưa hít vào phổi đã thấy ngực đau nhói.
Hắn ho khan một trận, cả người cong như con tôm, đau đớn đến cực điểm.
Đầu nóng rực, mũi nghẹt, ho khan không ngừng, nằm trằn trọc trên giường mà chẳng ngủ được. Dù có ngủ được cũng bị cơn ác mộng làm bật dậy. Sức ép như vậy, dù người sắt cũng chẳng chịu nổi.
Trần Kinh cứ thế mà ngã bệnh!
Trần Kinh bệnh, kinh động cả nhà, Chung Tú Quyên đi tìm bác sĩ, chị, em gái đến nhà thăm bệnh, còn nhà cô chú, các bác, những thân thích biết chuyện đều đến thăm hắn.
Thăm bệnh là 1 chuyện, nhân cơ hội để làm cầu nối tăng mối quan hệ giữa 2 nhà e mới là ý đồ thực sự.
Hiện Trần Kinh đã có tiền đồ, ai mà chằng muốn thân thiết với hắn? giữa thân thích lại càng như vậy, bình thường không hay qua lại, tình cảm thân tích cũng phai nhạt…
Trần Kinh còn nghe nói, ngay cả Thạch Kính Đường cũng gọi điện đến hỏi thăm tình hình, nhắc đến Thạch Kính Đường khiến người ta liên tưởng đến Thạch Anh, Trần Kinh chậm rãi lắc đầu, nghĩ thầm rằng lần đó may mắn là thoát được, bằng không đúng là phiền phức lớn.
Thứ tình cảm này, quả không nên có quá nhiều, đôi khi quả thực là không thể chịu nổi!