Quan Sách

Chương 495: Chương 495: Để lộ nội tình rồi hả?




Cảm xúc của Trần Kinh bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Sự nặng nề chẳng biết từ đâu đến.

Sự nặng nề này không phải vì hắn bị những lời của Cao Thọ Sơn đả động. Cao Thọ Sơn là người từng trải như vậy, tình cảm các nhân của y sao có thể là thật?

Quan trường chính là một lò luyện lớn, bước vào trong đó lăn lộn, đợi khi đi đến được vị trí nhất định, thì sẽ trở thành một diễn viên, một diễn viên giỏi.

Vào thời điểm mấu chốt mà không biết diễn thì căn bản là không phù hợp

Cao Thọ Sơn nói rất cảm động, y đi sâu phân tích tất cả những khó khăn và vấn đề của tâp đoàn khách sạn Sở Thành từ khi thành lập cho đến nay, cùng với quá trình kinh doanh của tâp đoàn khách sạn Sở Thành, vì lợi nhuận và thành tích đã không tiếc đưa những tin tức bất đắc dĩ chèn ép các doanh nghiệp cùng ngành.

Cuối cùng, thần sắc của y tiêu điều, y làm việc ở tâp đoàn khách sạn Sở Thành tám năm, đời người có được mấy lần tám năm, làm việc cho đến giờ, y tứ bề khốn đốn, y chẳng có thành tích gì, nhưng nói đến xử phạt, y phải đứng mũi chịu sào! Y không phục!

Trần Kinh thông qua cuộc nói chuyện với y, trong lòng cũng nghĩ đến rất nhiều

Hắn nghĩ tới quyền địa phương vì phát triển, vì số liệu, vì tài chính và thuế vụ thu vào, có nhiều lúc biết rõ là làm ngược lại với xu thế quốc gia, nhưng vẫn cứ làm như vậy, có nguyên nhân gì sâu trong chuyện này?

Khả năng nguyên nhân lớn nhất chính là doanh trại bằng sắt, binh như nước chảy.

Mỗi lãnh đạo hết nhiệm kỳ lại được điều đi nơi khác. Cần phải nâng cáo thành tích và tối ưu các con số thì anh mới có cơ hội và không gian cất nhắc.

Điều này dẫn đến sự thiển cận của rất nhiều lãnh đạo, vấn đề này có thể thấy rõ từ vụ án tập đoàn khách sạn Sở Giang.

Tập đoàn khách sạn Sở Giang kinh doanh nhiều năm như vậy, ai mà không thể nhìn ra được vấn đề? Ai mà không biết phương thức kinh doanh như vậy, phương thức bảo hộ địa phương là đi ngược lại với nền kinh tế thị trường và cải cách mở cửa?

Nhưng vì sao vấn đề này kéo dài nhiều năm như vậy cũng chưa giải quyết?

Cho đến bây giờ, khi tất cả đã rơi vào vô vọng mới nghĩ đến chuyện giải quyết vấn đề này?

Ngoại trừ bảo hộ, hành nghề khác, sản nghiệp khác còn bao nhiêu phần chưa bị phá chứ?

Trong đầu Trần Kinh nghĩ như thế thì có thể đã nghĩ ra rất nhiều trường hợp, trường hợp như Tập đoàn khách sạn Sở Giang, muốn giải quyết những chuyện này có quá nhiều, quá nhiều khó khăn!

Biểu diễn của Cao Thọ Sơn không khiến Trần Kinh cảm thấy thông cảm, trong lòng Trần Kinh chỉ thấy bi ai!

Đến hôm nay Cao Thọ Sơn mới biết những vấn đề này sao?

Y sớm đã biết những vấn đề này, trước đây có cơ hội phát triển tốt như vậy sao đến bây giờ vẫn cứ lưu luyến mãi cái vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị không chịu rời?

Cao Thọ Sơn lưu luyến gì? Không phải quyền thế và tiền tài sao?

Ngoài ra, từ vấn đề của Cao Thọ Sơn Trần Kinh còn nhìn thấy những tranh đấu ở tầng sâu hơn.

Trước khi Tỉnh ủy đưa ra quyết định động đến Tập đoàn khách sạn Sở Giang. Tập đoàn khách sạn Sở Giang vẫn có chiêu bài vàng, nói khó nghe một chút, đây còn là miếng thịt béo bở, cái vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị này cũng là một công việc béo bở.

Cao Thọ Sơn lưu luyến vị trí này, vô hình trung khiến bản thân có rất nhiều kẻ thù.

Ai nấy đều đỏ mắt, ai nấy đều thấy y ăn sung mặc sướng, Cao Thọ Sơn y có thể ngồi ở vị trí này bao lâu?

Đây là quan trường. Quan trường chính là trường danh lợi. Cao Thọ Sơn không biết chừng mực, hôm nay Tập đoàn khách sạn Sở Giang vừa xảy ra việc, người khác sẽ ném đá xuống giếng, lúc trước bọn họ ghen tỵ với Tập đoàn khách sạn Sở Giang bao nhiêu, giờ họ lại giẫm đạp tàn nhẫn bấy nhiêu, đây chính là bản tính của con người!

Trần Kinh không muốn nói hết suy nghĩ trong lòng với Cao Thọ Sơn, xem Cao Thọ Sơn diễn kịch xong. Hắn thản nhiên cười cười, nói:

- Cao đổng, nói thẳng đi! Anh nói nhiều như vậy, cuối cùng là muốn nói chuyện gì! Không phải cảm xúc của anh không có nơi để phát tiết, nên mới bao riêng một căn phòng xa hoa để giải tỏa với tôi đây chứ?

Cao Thọ Sơn cười cười xấu hổ, cười rất miễn cưỡng.

Trần Kinh không phải đứa trẻ ba tuổi mới tập đi, mấy tâm cơ và thủ đoạn của y không tác dụng, điều này khiến y cảm thấy khuôn mặt già nua của mình đỏ bừng lên.

Y trầm ngâm thật lâu sau, nói:

- Trưởng phòng Trần, đứng ở vị trí của tôi mà nói, công việc làm đến mức độ này, là tôi đã cố gắng hết sức rồi! Giờ nội bộ trong tập đoàn của tôi đã ổn định. Nhưng nguy cơ bên ngoài vẫn chưa cách nào hóa giải được!

Nhất là Tập đoàn khách sạn Âu Lãng, thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ, bối cảnh rất cứng rắn, chúng tôi đã cố gắng lắm rồi, nhưng vẫn không cách nào khiến bọn họ tha thứ!

Mấy năm nay Tập đoàn khách sạn Sở Giang phạm quá nhiều sai lầm, những tư liệu này bị cao tầng của Tập đoàn khách sạn Âu Lãng thu thập được cả rồi.

Nếu chúng ta với bọn họ cùng ra tòa kiện tụng. Chắc chắn là chúng ta phải chịu thua. Đến lúc đó Tập đoàn khách sạn chúng tôi có thể nói đã đến bước đường cùng rồi.

Cao Thọ Sơn lắc đầu, mặt biến sắc.

Trần Kinh nhíu nhíu mày, trong lòng âm thầm thở dài.

Cao Thọ Sơn nói năng rất mù mờ, nhưng Trần Kinh lại hiểu rất rõ!

Tập đoàn khách sạn Sở Giang lâu đời như vậy, có bao nhiêu chuyện làm ăn không thể lôi ra ánh sáng chứ? Cái gọi là cạnh tranh ác ý với Âu Lãng kia, e chỉ là vài trò vặt vãnh thôi.

Nếu lần này kiện tụng với Âu Lãng thất bại, một khi lôi tất cả những chuyện không nên ra ánh sáng, đây chính là đòn trí mạng đối với Tập đoàn khách sạn Sở Giang, e là kế hoạch thay da đổi thịt Tập đoàn khách sạn Sở Giang của tỉnh ủy cuối cùng cũng bị làm loạn mất!

Trần Kinh rút một điếu thuốc từ trong túi áo ra mồi lửa, sắc mặt dần u ám!

Cao Thọ Sơn nói năng rất tội nghiệp, nhưng trong câu nói lại có ý ăn vạ.

Đó là chuyện này y chỉ có thể giải quyết đến đây thôi, còn những chuyện đằng sau y mặc kệ.

Dù sao y cũng đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, Tập đoàn khách sạn Sở Giang đã như vậy rồi, cuối cùng Game over cả đám, mọi người cùng lắm là cùng chết chứ gì?

Giờ Trần Kinh đang có nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ ấy do Trần Chi Đức giao cho hắn.

Trần Chi Đức yêu cầu Trần Kinh phải nghĩ cách để bảo vệ Tập đoàn khách sạn Sở Giang, để tạo điều kiện thuận lợi cho chế độ cải cách sáng tạo doanh nghiệp tiếp theo, hiển nhiên Cao Thọ Sơn biết rõ điều này.

Sao y có thể biết rõ điều này chứ? Y thông qua đâu mà biết được lá bài tẩy của mình?

Trần Đoàn và Trần Lâm!

Trần Kinh rít mạnh một hơi thuốc rồi bóp nát đầu lọc!

Hắn như cười như không nhìn Cao Thọ Sơn, nói:

- Cao Đổng, chuyện của khách sạn anh hiểu hơn tôi, tôi dù sao cũng là người ngoài ngành mà! Chuyện này đã như vậy, tôi sẽ viết báo cáo, báo lại tình hình cho cấp trên! Phòng tôi chỉ quản cán bộ thôi, còn những chuyện mà anh mới nói với tôi, anh có thấy anh tìm nhầm đối tượng rồi không?

Cao Thọ Sơn nói:

- Trưởng phòng Trần, không phải tôi đã hết cách rồi sao? Tôi đã đến bước đường cùng rồi. hiện tại bên Âu Lãng cứng rắn lắm, xem bộ dạng của họ chắc là chúng ta chưa chết sẽ chưa dừng lại đâu! Hôm nay bọn họ khai trương, Phó chủ tịch tỉnh cũng xuống tham dự cắt băng khánh thành, anh không thấy tình thế đó chấn động toàn thành phố rồi sao?

Bối cảnh của họ sâu như vậy, thậm chí tôi cảm thấy chế độ cải cách tiếp theo của chúng tôi, nói không chừng họ cũng sẽ ngáng chân cản trở, sau này đầu sỏ của Tập đoàn khách sạn Sở Giang chắc chẳng còn ai nữa.

Bọn họ có một dã tâm, đó là chèn ép cơ hội của chúng ta, họ làm sao chịu từ bỏ chứ?

Trần Kinh cười cười, lắc lắc đầu nói:

- Tôi chỉ là một trưởng phòng mà thôi, không quản được nhiều việc lớn như vậy! Ban tổ chức cán bộ tôi chỉ có thể quản việc trong Đảng nội thôi, sao có thể quản được chuyện doanh nghiệp đầu tư nước ngoài chứ?

Trần Kinh đứng dậy, nói:

- Được rồi, Cao đổng, chúng ta cứ an tâm rửa chân đi! Chuyện hôm nay anh nói với tôi, liên quan đến vụ án Tập đoàn khách sạn Sở Giang có thể kết lại rồi, nói thực, làm những vụ như vậy áp lực với chúng tôi cũng lớn lắm!

Có thể thuận lợi chấm dứt vụ án này, tôi thật sự cảm thấy rất thoải mái!

Vẻ mặt Cao Thọ Sơn hồ nghi nhìn chằm chằm Trần Kinh, y không đọc được bất kỳ thông tin gì, trong lòng y cũng hơi lo sợ, nếu như nói trong lòng Trần Kinh thực sự có một lá bài tẩy, thì hiện tại biểu hiện của hắn hiện tại quả thực là trầm tĩnh quá mức tưởng tượng!

Tay của người phụ nữ rửa chân rất mềm, nắn bóp rất thoải mái, Trần Kinh khép mờ mắt, hưởng thụ cảm giác được phục vụ.

Cao Thọ Sơn cuối cùng không nén được tức giận, y nói:

- Trưởng phòng Trần, tôi nghe nói quan hệ của anh với Phó chủ tịch tỉnh Trần khá thân? Anh chẳng phải con cháu của Phó chủ tịch tỉnh Trần sao?

Sắc mặt Trần Kinh bình tĩnh, thản nhiên cười cười, nói:

- Cũng không phải, trong 100 họ của chúng ta, theo thống kê dân số thì họ “Lý, Vương, Trương, Lưu, Trần, Dương, Triệu” rất nhiều!

Hắn dừng một chút, nói:

- Nhưng cũng khá thú vị là, Phó chủ tịch tỉnh Trần tên Trần Chi Đức, cha tôi là Trần Chi Đống, hai người chỉ khác nhau có một chữ. Xem gia phả họ Trần, chi Trần của chúng tôi đều là cành lá từ chi ba hạ xuống, cha tôi và ông ấy đều có chung chữ lót “Chi”.

- Chính là mối quan hệ như thế đó! Trong một lần tụ tập tôi đã quen Phó chủ tịch tỉnh Trần, sau đó tôi thường xuyên đến chỗ ông ấy thăm hỏi, thông thường đều là vào dịp lễ tết, tháng trước tôi tiếp nhận vụ án của các anh, ông ấy đã gọi tôi đến hỏi tình hình.

Giọng Trần Kinh rất bình tĩnh, những lời này trên cơ bản đều là thật, không tìm ra bất kỳ cơ sở gì.

Cuối cùng Cao Thọ Sơn cũng không kìm chế được, bật dậy khỏi giường, xua tay với cô nàng rửa chân, nói:

- Đi đi, rửa cái gì mà rửa, hôm nay đến đây thôi!

- Sao thế? Phải đi à?

Trần Kinh nói.

Cao Thọ Sơn hít sâu một hơi, nói:

- Không có cách gì khác, tình hình bây giờ khẩn cấp, tôi nhất định phải nghĩ cách để nhanh chóng vượt qua nguy cơ này!

- Anh có cách?

Trần Kinh nhíu mày nói

Cao Thọ Sơn sửng sốt, kinh ngạc nói không ra lời, Trần Kinh đứng dậy nói:

- Được rồi, Cao tổng phải đi, tôi cũng không nên hưởng thụ nữa! Ngày mai tôi bảo Trưởng khoa Triệu đến tổng bộ các anh một chuyến, làm cho rõ chuyện này, sau đó thì báo cáo lên trên, củ khoai nóng bỏng tay này coi như cuối cùng cũng lẳng được!

Cao Thọ Sơn có chút ủ rũ bỏ đi, y là Chủ tịch Hội đồng quản trị mà cũng không bảo người cho xe tới đón, chỉ bắt chiếc taxi để đi.

Trần Kinh híp mắt nhìn theo hướng Cao Thọ Sơn biến mất, trên mặt nổi lên một tia cười lạnh.

Cao Thọ Sơn muốn mình để lộ nội tình sao, đạo hạnh của y còn non quá.

Có điều đằng sau chuyện này rõ ràng có bóng dáng anh em họ Trần, điều này khiến Trần Kinh rất tức giận.

Trần Đoàn này xem ra vẫn còn giận mình nên mới muốn ngáng chân mình đây!

Trần Kinh hít sâu một hơi, xe của hắn vẫn ở Tam Giang Ngư Quán, trong đầu hắn bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, đây chẳng phải khách sạn Âu Lãng sao? Sao mình không đi chầm chậm, cũng nhân tiện đi xem bố trí của khách sạn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.