Quan Sách

Chương 266: Chương 266: Danh tiếng quá lớn




Ở vị trí nào, nghĩ việc của vị trí đó, đây là câu nói cửa miệng của Ngũ Đại Minh.

Ông ta đi đến đâu, đều nói đến 6 chữ này, hồi trước Trần Kinh nghe thấy 6 chữ này, thấy có chút nhàm tai, không coi trọng.

Nhưng Ngũ Đại Minh năm trước đi thị sát Ban tổ chức cán bộ, dẫn theo Phương Khắc Ba cùng nói về 6 chữ này ở Ban tổ chức cán bộ, liền đem thời gian điều chỉnh bộ máy 7 khu huyện cứng rắn đè ép về sau.

6 chữ này của Ngũ Đại Minh được suy xét kỹ lưỡng, hoàn toàn có thể lý giải là, mỗi vị trí quan trọng, đều phải cân nhắc chọn người cẩn thận. Công tác tổ chức của Đảng làm tốt hay không, quan trọng chính là xem đặt một người ở mỗi một vị trí, có thể làm nên chuyện được hay không.

Ngũ Đại Minh nhấn mạnh, hiện tại cơ hội ở Đức Cao có ở khắp mọi nơi, quan trọng là cần có nhân tài, chiến lược phát triển đặc sắc du lịch, đặc sắc nông nghiệp của Đức Cao, cuối cùng có thể đi đến vị trí nào, lên cao bao nhiêu, tất cả đều quyết định bởi nhân tài. Lần này quyết định nhân vật số 1 của chính đảng 7 khu huyện, là ban ngành lựa chọn nhân tài, thì nhất định phải làm tốt cửa ải này.

Bài phát biểu này của Ngũ Đại Minh, quyết định khó khăn lớn chọn ra nhân vật số một của chính đảng 7 khu huyện, biến số tăng nhiều.

Những cán bộ có thể đua tranh giành chức nhân vật số 1 cấp khu huyện, đều có các loại quan hệ rắc rối phức tạp, trước tiên là ở trên tầng thành phố, đánh cờ thì vô cùng kịch liệt. Còn Bí thư huyện ủy khu huyện thì lại là một cán bộ tỉnh quản, quan hệ đến tỉnh cũng có khối người, nhiều quan hệ rắc rối phức tạp như này, một người hoặc vài người muốn quyết định một vị trí cũng vô cùng khó khăn.

Lần điều chỉnh nhân sự lớn ở Đức Cao lần này, đã qua một thời gian chuẩn bị rất lâu, thời điểm chính thức thực hiện, giữa Phương Khắc Ba và Thanh Phi Hoa lại bạo phát lên một đợt tranh đấu kịch liệt, đáng lẽ chuyện này cũng tương đối rõ ràng rồi, chỉ cần Ngũ Đại Minh đồng ý, chuyện này hoàn toàn có thể quyết định ở năm trước rồi.

Nhưng Ngũ Đại Minh lại cố tình có một buổi nói chuyện như này, cuộc nói chuyện này vừa bắt đầu, chuyện này lại bị lãnh nhạt thờ ơ.

Chuyện này vừa lôi ra, liền trực tiếp làm cho rất nhiều người căn bản không có cách nào sống yên ổn qua năm nay, bởi vì trơ mắt ra chằm chằm nhìn mình đề bạt đến chức vụ nào, rồi lại dây cà ra dây muống, việc này đổi lại là người nào khác thì cũng đều bực dọc trong lòng.

Rất rõ ràng, chín phần mười, vấn đề xảy ra chính là trên người Bí thư Thành ủy Ngũ Đại Minh.

Điều này làm cho tâm lý của nhiều người có chút sợ hãi, làm Bí thư Thành ủy mà nói, trung tâm thể hiện quyền lợi là cái gì? Trung tâm nhất, quan trọng nhất là chưa vượt qua quyền nhân sự.

Quyết định nhân vật số 1 trong chính đảng 7 khu huyện, trong đây không có bóng dáng của Ngũ Đại Minh, bây giờ Ngũ Đại Minh bắt đầu phát lực, chuyện này cuối cùng sẽ có kết quả như nào?

Thực tế, bây giờ đã chuẩn bị kế hoạch điều chính, là kết quả thỏa hiệp của các bên thế lực, còn đằng sau mỗi chức vụ, những mối quan hệ dính líu đến cũng có nhiều mặt, muốn cho kết quả này dễ dàng thay đổi, vậy thì độ khó tương đối lớn.

Nhưng Ngũ Đại Minh dù sao cũng là Bí thư Thành ủy, trước mắt mặc dù sức ảnh hưởng vẫn chưa đủ, nhưng ông ta thực sự muốn cứng rắn mạnh mẽ trên vấn đề này, bất kể đằng sau có bao nhiêu mối quan hệ cứng rắn đến đâu, Đức Cao là địa bàn của ông ta, ông ta muốn can dự vào Bí thư huyện ủy khu nào, hoặc là bổ nhiệm chủ tịch huyện khu nào, việc này chính là cần thông qua Ban tổ chức Trung ương, ai có thể nói ông ta can dự vào là không đúng?

Đây là Bí thư thành ủy, vị trí này là địa vị siêu nhiên, đây cũng là cơ sở mà Ngũ Đại Minh triển khai tự quyết.

Đà này của Ngũ Đại Minh, ông ta đặt chủ yếu tâm tư mình lên phương hướng và chiến lược phát triển của Đức Cao, ông ta đưa ra lý luận chính trị của ông, hơn nữa quan trọng hơn là ông vì Đức Cao mà ra sức thực hiện những nguồn tài nguyên thiên nhiên. Đầu tiên phê duyệt cho vay khoản tiền 800 triệu, dự án của Ủy ban kế hoạch và phát triển Cục giao thông, tài chính dự án phòng Lâm nghiệp.

Hơn nữa Ngũ Đại Minh còn rõ ràng đầu tư vào những vị trí tương đối trọng điểm, khích lệ đầu tư, yêu cầu những khu huyện phía dưới mỗi người mỗi cách thể hiện sự thần thông của mình, đến bên trên tranh thủ tài chính, thu hút vốn đầu tư của doanh nghiệp tư nhân.

Động tác này của Ngũ Đại Minh, trực tiếp làm cho các quận huyện đấu tranh kịch liệt, bởi vì tài nguyên và tài chính chung quy là có hạn, mọi người đều đấu tranh xây dựng cơ sở, không cạnh tranh sao được?

Khách quan mà nói những cán bộ nắm trong tay nhiều tài nguyên, quan hệ nhiều, năng lực mạnh, sẽ chiếm được ưu thế trong khi đấu tranh. Còn những người tầm thường, làm cán bộ không lớn, trong cuộc cạnh tranh nằm ở địa vị bất lợi.

Sự thay đổi này, kích thích mọi người đều có cảm giác khủng hoảng, dù sao, ở mỗi vị trí người đỏ mặt tía tai đều nhiều, ai có thể đủ sức vượt gian nan mà có được, không đến cuối cùng thì mãi mãi không xác định được. Trong thời điểm quan trọng như này, đoàn người đông đúc vào Đức Cao chúc tết, cũng có thể lý giải được!

Ngũ Đại Minh vắng mặt ở Sở thành, Trần Kinh cũng không thể tiếp đãi nổi nhiều người như vậy, vì thế hắn liền thông báo rõ ràng, Bí thư Ngũ trong ba ngày lịch trình dày đặc, không có thời gian!

Hành động này của Trần Kinh, không khác gì dội một gáo nước lạnh vào đoàn người đến chúc Tết, đoàn người tiến vào tỉnh vốn rất hứng khởi, bây giờ Trần Kinh lại ngăn mọi người này ở ngoài cửa, đây không phải là dội gáo nước lạnh thì là cái gì?

Rất nhiều người trong lòng thầm chửi rủa Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.

Người nào có quan hệ có cửa sau, liền nghĩ cách tìm quan hệ tìm cửa, ý đồ luồn lách Trần Kinh. Còn Trần Kinh làm người ác không dám ra ngoài, cả ngày đều ở trong nhà phụ giúp cha mẹ!



Năm nay, bởi vì Trần Kinh vào giao thừa và mùng một đều không về nhà, thực tế đến mùng 2 mới bắt đầu đón năm mới.

Mẹ hắn là Chung Tú Quyên luôn lo lắng, bà chỉ vào căn phòng mà Trần Kinh ở, bên trong đầy ắp một phòng quà thuốc rượu. Khi bà nói đến những quà tặng này, liền không che giấu được sự lo lắng trong lòng.

Bà nói:

- Từ khi A Kinh con được điều đến thành phố Đức Cao, trong phòng lại có những người chưa từng gặp qua đến, có người nói là bạn của con, có người nói là đồng nghiệp của con. Lại còn một số ông chủ buôn bán quen biết con khi vẫn còn làm việc ở Lễ Hà.

- Bọn họ vào nhà đều mang theo thứ gì đó, mẹ nói không nhận còn không được, bọn họ bỏ đồ đấy rồi đi thẳng.

- Có người thì mẹ lại hỏi tên tuổi, nhưng có những người thì mẹ lại không biết họ là ai, con nói xem chuyện này không phải là vô lý sao?

- Con xem xem, nhìn xem, đầy một phòng. Thuốc là thuốc ngon, rượu là rượu thượng hạng, lại còn có những món quà không biết gọi tên là gì. Lần trước cha con thu dọn lại những thứ này, nhìn thấy một viên nhân sâm, chuẩn bị đem đi ngâm rượu, mang nó đến nơi bán nhân sâm hỏi, con đoán xem thế nào?

- Người ta nói đó là nhân sâm Tứ Phẩm Diệp Dã của Trường Bạch Sơn chính tông, giá phải đến vạn đồng đấy! Người tặng nhân sâm mẹ đã ghi rõ họ tên rồi, họ Hồng, tên là Hồng Lượng, nói là bạn của con ở Lễ Hà!

...

Mẹ hắn lải nhải nói, bà cả đời đều sống cuộc sống của một nhà giáo trong tháp ngà voi, tiếp nhận đều là truyền thống giáo dục chân thiện mĩ, học được đều là lối sống lấy tĩnh tu thân, tiết kiệm dưỡng đức, những lễ vật xa hoa như vậy, hơn nữa đồ tặng đều là đồ quý, đã hoàn toàn vượt xa những gì bà biết với xã hội này.

Bà bình thường không có người để dốc bầu tâm sự, bây giờ Trần Kinh về rồi, bà bèn đem hết ngọn nguồn đầu đuôi sự lo lắng trong lòng mình nói ra hết.

Ngày mùng hai này, gia đình chị gái, gia đình em gái, cộng thêm cả nhà cả bác trai và cô cả đều có mặt, hậu bối nghe thấy Chung Tú Quyên lao thao, đều cảm thấy buồn cười. Bọn họ hâm mộ còn không kịp!

Người nhà họ Trần đều biết rằng, A Kinh bây giờ đã phát đạt rồi, thành tài rồi, trong thành phố lời nói có trọng lượng, hơn nữa cũng biết rất nhiều người.

Em gái Trần Xán của Trần Kinh và em rể gây dựng sự nghiệp, làm một của hàng bán máy tính, mới làm được nửa năm, liền kiếm được hơn 800 tệ, ngày trước 1 năm hai người chỉ kiếm được 100 tệ, bây giờ coi như đã đi đúng đường, phát tài rồi!

Trần Kinh đầu tư bổ sung cho cửa hàng máy tính của bọn họ 200 nghìn tệ, lần này Trần Xán chia một lần hoa hồng của 200 nghìn tệ cho Trần Kinh.

Trần Kinh làm gì cần đến tiền của cô? Trần Xán cũng không chịu nghe, nói:

- Anh à, nếu không phải là quan hệ của anh, thì em và Sử Kiến làm sao có thể kiếm tiền được? Chúng em thứ nhất là không có kinh nghiệm, thứ hai là không có vốn, năm đầu không bị lỗ là đã giỏi lắm rồi!

Trần Xán nói như vậy, Trần Kinh cũng không chối từ được, nói đến chuyện quan hệ, Trần Kinh cũng có chút quan hệ.

Một là Vương Phượng Phi bên kia, khu Đông thành Sở thành dạo này muốn cải tạo tin tức hóa, Vương Phượng Phi cho Sử Kiến một cơ hội tìm hiểu đối tượng, Sử Kiến qua cơ hội này đã bán được hơn trăm máy tính.

Máy tính bây giờ là một ngành nghề đang nổi, lợi nhuận trước mắt cao, phần lãi gộp của một trăm máy tính cũng gần 100 nghìn tệ, trừ chi phí các loại ra vần còn được 60 nghìn,70 nghìn tệ, trên thực tế, Trần Xán bọn họ kiếm tiền cuối năm chính là cơ hội này mà thôi!

Cả đại gia đính tụ tập nói chuyện thu hoạch cuối năm, đây là chuyện năm nào cũng có, rất nhiều năm về trước, con rể của nhà cô cả Diêm Danh trước kia vẫn là nhân vật tiêu điểm chính.

Làm thủ lĩnh chủ thầu công trình xây dựng ở bên ngoài, một năm Diêm Danh kiếm được mấy chục vạn tệ, lái xe, dùng điện thoại, lại còn ở phòng thương phẩm, những cái này đều là chuyện khiến người khác bàn tán hăng say và đáng hâm mộ rồi.

Nhưng năm nay, sự nổi bật của Diêm Danh đã hoàn toàn bị Trần Kinh qua mặt.

Những năm trước, mọi người lấy lòng Diêm Danh hơn, như những vì sao xung quanh mặt trăng vậy. Nhưng đối với Trần Kinh, mọi người khen nịnh tương đối ít, càng nhiều hơn chính là sự hâm mộ và kính nể từ đáy lòng.

Diêm Danh tài giỏi, cùng lắm là hai đồng trinh thôi. Trần Kinh thì lại khác.

Mấy tháng nay Diêm Danh chăm chỉ chạy đến chỗ Trần Kinh, gã tận mắt nhìn thấy, những nhân vật mà trước kia gã cần ngẩng mặt lên nhìn, bọn họ lái những chiếc xe xa hoa trong tiểu khu, khúm na khúm núm đem lễ vật đến tặng nhà hơi có vẻ khó coi như Trần Kinh.

Có một lần, Diêm Danh thậm chí nhìn thấy chủ tịch công ty cầu đường mà y vẫn bao công trình.

Lúc bình thường, Diêm Danh gặp người ta, ánh mắt người ta thường nhìn vọng lên trời, dùng mũi hít thở, tiếng hít thở của người ta có chút nặng nề, trong lòng Diêm Danh bất ổn, cả đêm mất ngủ.

Nhưng có một hôm, vị Chủ tịch kia bị mẹ Trần Kinh cũng là mợ đóng cửa đứng ngoài, người ta đường đường là Chủ tịch, nói ngon nói ngọt, mợ cũng không cho vào, lí do chính là bà gọi điện cho Trần Kinh, Trần Kinh không nhận quà!

Diêm Danh nhìn không được, mới gọi điện cho Trần Kinh nói rõ sự tình, cuối cùng mới hòa giải mở cửa mời người ta vào trong nhà ngồi.

Lần đó là lần Diêm Danh nở mày nở mặt nhất, từ lần đó trở đi, công ty có gói công trình nào, Chủ tịch đầu tiên nghĩ đến là gã, cho nên ngày này năm nay, kỳ thực tự nhiên hơn những năm trước.

Nếu là trước kia, gã sớm đã đi khoe khoang, đến nhà cậu chúc tết làm sao để được vào được.

Nhưng bây giờ, gã rất khiêm tốn, lại còn lái chiếc Santana cũ nữa. Lời lẽ nói chuyện cũng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, bởi vì gã thăm dò tính tình của con cậu họ rồi, Trần Kinh không thích những người nói toạc móng heo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.