Trong xã hội này, luôn luôn có những tình huống không thể nhúng tay vào.
Giống như hiện tại, Ngũ Đại Minh đi đảo Hải Nam, Trần Kinh ở tỉnh để cho đoàn người đến chúc Tết đến từ Đức Cao đứng hết ngoài cửa.
Nhưng hắn thật sự không biết điều đến mức như vậy sao? Chuyện này sang ngày thứ hai, liền có vấn đề!
Những ông chủ ở Lễ Hà mà ngày trước Trần Kinh có kết giao, ông chủ khách sạn Lệ Đô ở Sở thành là Hồng Lượng gọi điện thoại cho Trần Kinh, thịnh tình muốn gặp Trần Kinh, mời Trần Kinh bữa cơm.
Hồng Lượng là người khéo léo giỏi về quan hệ ngoại giao, Trần Kinh từ Lễ Hà đến Đức Cao, Hồng Lượng từ khi quen biết Trần Kinh, bất luận là bận thế nào, mỗi tháng đều gọi điện hỏi thăm Trần Kinh. Công việc của Trần Kinh có sự thay đổi gì, chỉ cần ông ta biết, ông ta cũng sẽ gọi điện chúc mừng.
Ngay lúc Trần Kinh được điều đến Đức Cao, lần đó Trần Kinh về tỉnh, ông ta mang quà cáp đến nhà Trần Kinh khi hắn không có nhà để chúc mừng, nhưng quà lại để lại, trong đó còn có châu tứ phẩm diệp dã nhân sâm.
Cho nên, đối mặt với lời mời của Hồng Lượng, Trần Kinh không có cách nào từ chối được.
Tối hôm đó đặt phòng ngay trong khách sạn Lệ Đô sang trọng, Trần Kinh đúng giờ đến dự tiệc. Đến khi đến nơi, Trần Kinh mới phát hiện ra rằng, trong yến hội này có câu nói.
Hồng Lượng mời ăn cơm, còn có người tiếp khách, người tiếp khách cũng không xa lạ gì, chính là Chủ tịch quận quận Tiền Hà của thành phố Đức Cao Cổ Ngụy, lần trước Phương Minh ở Lâm Giang mời khách, Cổ Ngụy và Trần Kinh cũng có gặp qua.
Cổ Ngụy là người được chọn đứng đầu của Bí thư Quận ủy quận Tiền Hà, mặc dù xảy ra một số chuyện ở Lâm Giang Các, nhưng những chuyện đó, kết luận cuối cùng là Cổ Ngụy giúp lãnh đạo thư giãn. Mọi người đều là người trong giới quan trường, bình thường làm những hoạt động gì, giúp lãnh đạo như nào, phương thức phương pháp cũng chẳng khác là bao.
Thật sự muốn nắm được sự tình của Lâm Giang Các, vậy căn bản không tính chuyện này, thì chuyện kia sao có thể tóm được Cổ Ngụy?
Có lẽ, dự tính ban đầu hôm đó là đi tóm Cổ Ngụy đi chơi gái, nếu là chơi gái, tính chất của sự việc lại khác. Nhưng thời cơ hành động lần đó không chính xác, đợi khi Phòng công an Đức Thủy kiểm tra, Cổ Ngụy cũng đã kết thúc rồi, đã đang đánh bài rồi.
Cho nên chuyện đó dưới sự hẹn ngầm của nhiều phía, liền không truy cứu nữa, Cổ Ngụy vẫn là người được chọn đứng đầu của Bí thư Quận ủy quận Tiền Hà.
Mà lần này nhóm người từ Đức Cao vào tỉnh chúc Tết, Cổ Ngụy cũng có mặt trong đó.
Có thể gặp Cổ Ngụy trong trường hợp này, Trần Kinh không có chút gì là bất ngờ, hai người bắt tay, Cổ Ngụy cười nói:
- Chủ nhiệm Trần, tôi muốn đến nhà thăm hỏi, lại sợ cuối năm chiếm mất thời gian quý báu của anh. Được biết giám đốc Hồng muốn mời khách, tôi đành phải mặt dày mày dạn đến đây ăn chực!
Trần Kinh nói:
- Có cơm mà ăn chực là chuyện tốt, bữa cơm của giám đốc Hồng cũng không dễ ăn chực đâu! Tôi thường xuyên qua lại giữa Đức Cao và Sở thành, lại ít có cơ hội có thể ăn cơm chực lắm.
Hồng Lượng đứng bên nói:
- Chủ nhiệm Trần như vậy là phê bình tôi rồi, về sau tôi phải mời khách nhiều hơn nữa mới được, nếu không Chủ nhiệm Trần lại có chút lạ lẫm với khẩu vị của tôi ở đây!
Hồng Lượng vừa nói, mấy người đồng thanh cười to, không khí gượng gạo đã dịu đi mấy phần.
Trần Kinh có thể cảm giác được, so với lần trước, lần này thái độ của Cổ Ngụy với mình cũng chủ động tích cực hơn rất nhiều.
Điều này thể hiện một biến đổi tế nhị trong tâm tính, lần đầu tiên tiếp xúc với Trần Kinh, Cổ Ngụy với tư cách là chư hầu nắm quyền hành một phương, gã thoáng có chút kiêu ngạo, cái đó cũng là tất nhiên.
Nhưng hiện tại, tư tưởng Cổ Ngụy nhằm vào vị trí của mình, mục đích chủ yếu của gã đến tỉnh thành chính là gặp Ngũ Đại Minh, nhưng lại bị Trần Kinh chặn ngoài cửa. Hơn nữa, gã cũng nhận được tin, lần này người vào tỉnh không ít, mọi người đều chung một mục đích, đó là muốn chúc Tết Bí thư thành ủy.
Mà trong nhóm người đến chúc Tết, lại có đối thủ trên mặt chính trị của Cổ Ngụy, đây chính là điểm mà Cổ Ngụy lo lắng nhất.
Cổ Ngụy coi như là người biết trước sớm giác ngộ, lần trước ở Lâm Giang Các, gã cùng Trần Kinh ăn cơm chơi đùa, trên một ý nghĩa nào đó, gã muốn thể hiện thiện ý với Ngũ Đại Minh. Thế nhưng lần đó gã thể hiện quá hàm súc, hơn nữa lại xảy ra chuyện, nên mãi không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Hiện tại, gã lại muốn gần gũi hơn nữa với Ngũ Đại Minh, tiêu hao cho cái giá phải trả cũng nhiều hơn chút!
Ngũ Đại Minh ở Đức Cao dần dần lộ rõ quan niệm chính trị của mình, hơn nữa ra tay lại không tầm thường, trong một thời gian rất ngắn đã dựng lên một kiểu mẫu Tu Mai, hơn nữa vào tỉnh một chuyến, lại hô một khoản tiền và dự án đáng kể, ngày trước Đức Cao luôn nằm trong không khí trầm lặng mà phát triển, bỗng nhiên nhịp điệu lại nhanh hơn.
Còn đối với 10 huyện của Đức Cao mà nói, bất luận là cạnh tranh dọc hay cạnh tranh ngang, trong nháy mắt liền kịch liệt hẳn lên. Sự biến đổi nhịp điệu này, cũng khiến cho những người phụ trách các quận huyện cũng tăng thêm áp lực.
Trong tình huống như này, bọn họ lại càng không nắm chắc được tiền đồ cũng như tương lai của mình.
Cổ Ngụy tìm đến cửa, Trần Kinh cũng không có cách nào, đành phải nói sự thật cho biết, nói:
- Chủ tịch quận Cổ, chuyện Bí thư ra ngoài nghỉ phép, hôm nay tôi nói ở đây, đã là tiết lộ ngọn nguồn cho anh rồi. Trong lòng anh hiểu rõ là được, nếu như thực sự muốn gặp ông ấy, thì anh phải kiên nhẫn đợi thêm vài ngày nữa.
- Việc này anh biết tôi biết là được rồi, tốt nhất đừng nói ra ngoài, anh có lẽ cũng biết, lần này đoàn người từ Đức Cao đến chúc Tết, có thể nói là một đại đội, Bí thư tinh lực có hạn, không thể nào gặp hết được những người này!
Cổ Ngụy vội gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy! Bí thư làm việc vất vả, áp lực lớn, cũng nên ra ngoài thư giãn chút. Thực ra, như chúng tôi mà nói, ai mà không muốn nghỉ ngơi thư giãn chứ? Thế nhưng tính cách của chúng tôi không so với Bí thư được, áp lực đã lớn, mỗi ngày lại bị áp lực vây quanh, cảm giác không động đậy được.
Gã dừng một chút rồi nói:
- Chủ nhiệm Trần, hôm nay như này, giám đốc Hồng mời ăn cơm rồi. Kế hoạch buổi tối để tôi sắp xếp, chúng ta sẽ hát hò, đánh bài, thư giãn thả lỏng một chút. Chúng ta không làm được như Bí thư, nhưng cũng thích hợp để nghỉ ngơi chút, cái này cũng là xả stress thôi!
Cổ Ngụy có mạng lưới quan hệ ở tỉnh, ăn cơm xong, có vài ông chủ người Đức Cao liền đi tới, mọi người đều là người thông minh, biết nhân vật chính ngày hôm nay là ai, cho nên, Trần Kinh đêm nay chắc chắn là như mặt trăng bị các vì sao vây quanh.
Thú vui chơi giải trí ở khách sạn Lệ Đô vốn cũng đã có chút danh tiếng trong tỉnh, hôm nay lại là Chủ tịch hội đồng quản trị mời khách, hưởng thụ sự xa hoa sang trọng trong khách sạn cao cấp nhất, hôm nay so với một con rồng thì cũng không khác nhau là mấy.
Buổi tối ngồi đánh bài trong một căn phòng xa hoa, Hồng Lượng cười tủm tỉm, mỗi người lấy ra 5 nghìn tệ làm vốn, nói là mượn.
Trần Kinh chơi được vài ván liền phát hiện ra rằng, cái này căn bản là một trò chơi để tặng tiền, tiền mặt của ba người kia đều rơi về phía Trần Kinh, chơi đến một giờ sáng, Trần Kinh đã thắng hơn 30 nghìn tệ.
Trần Kinh đề nghị ngừng chơi, bàn đánh bài cũng đột nhiên dừng lại.
Cuối cùng, Trần Kinh lấy tiền vốn mượn lúc đầu trả lại, vẫn còn 30 nghìn tệ, trường hợp này không chấp nhận hắn không cầm, đành phải mang tiền về.
Tất cả mọi người giải tán, Trần Kinh ở lại khách sạn Lệ Đô, Hồng Lượng tiễn khách xong liền bước tới chỗ Trần Kinh xem tình hình.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Trần Kinh để số tiền 30 nghìn ngay ngắn trên bàn trà, vẻ mặt tươi cười.
- Giám đốc Hồng, anh và tôi đều là quan hệ thân thiết rồi! Muốn làm bạn bè lâu dài, quan trọng phải làm rõ ràng chừng mực. Hôm nay Chủ tịch quận Cổ đến, liền đem cái chừng mực này rối loạn lên rồi!
Trần Kinh nói, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
- Nói là đánh bài, thực ra lại là tặng tiền, hơn nữa tặng một khoản tiền tương đối lớn!
Trần Kinh chỉ chỉ số tiền trên bàn:
- Chỗ tiền mặt trắng lóa này, rất khó giải quyết, lão Hồng anh là người kinh doanh, nhưng cũng có thể hiểu được đạo lý này.
Mặt Hồng Lượng có chút ửng đỏ, nói:
- Trần… trưởng phòng Trần, chỗ tiền này đều là tiền trong sạch, đều không có vấn đề gì hết. Đánh bài đã thua phải chịu thua, đều là vận đánh bài mọi người hôm nay bị thua nên đưa cho anh, chính là Ủy ban kỷ luật đến kiểm tra, thì cũng đâu có sợ gì. Lão Hồng tôi điểm chuẩn mực này là có, thật sự khó giải quyết hay không, tôi cũng không đáp ứng được.
Trần Kinh liên tục lắc đầu nói:
- Lão Hồng à, cái chính là tôi không thiếu tiền. Quân tử thích tiền tài, người trước có câu này, Trần Kinh tôi không phải người cổ hủ. Có một số quy tắc tôi tuân thủ, nhưng cái này đã vượt ngoài quy tắc quy định của tôi rồi!
Trần Kinh liền đẩy đống tiền về phía Hồng Lượng:
- Cái này giao cho anh đi xử lý! Tạm thời không cần nói với Chủ tịch quận Cổ, đợi đến thời gian thích hợp rồi hãy nói!
Trần Kinh nói được mấy phần câu, Hồng Lượng cũng không thể không cầm lấy tiền.
Trong lòng ông ta thực sự khâm phục Trần Kinh, Trần Kinh trẻ tuổi, có thể đem sự việc làm rõ ràng như vậy, hơn nữa không cầu tiền tài, thực sự tiền đồ rộng mở.
Sự nghiệp của Hồng Lượng có thể lớn như ngày hôm nay, ông biết và tiếp xúc với rất nhiều người, cán bộ trẻ tuổi vỗ ngực nói mình là liêm khiết cũng không ít, nhưng thực sự có thể làm được điều này lại có mấy người?
Trong một số trường hợp, những người không tham còn ghê tởm hơn những người tham lam, đầu năm nay, làm như thanh liêm đã trở thành một loại thái độ bình thường, lại có mấy người? Nhất là trên đấu trường danh lợi!
Đầu óc Trần Kinh sáng suốt, cũng không bảo thủ.
Hắn có thể hiểu được tâm lý của Cổ Ngụy, bây giờ tỏng tình huống như này, Cổ Ngụy nếu muốn yên dạ yên lòng, số tiền này chưa tặng đi, chỉ sợ gã không thể an tâm được.
Trần Kinh nhận tiền lại trả tiền, hắn yêu cầu Hồng Lượng khi nào có thời điểm thích hợp sẽ nói toạc chuyện này ra, điều này rõ ràng đã chiếu cố cảm xúc và thể diện của Cổ Ngụy rồi, sự suy xét và cách làm của Trần Kinh thật kỹ càng, rất tuyệt!
…
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, cuối cùng mùng 3 đầu năm Trần Kinh và Vương Phượng Phi cũng có cơ hội tụ họp, Vương Phượng Phi bây giờ làm Bí thư quận ủy quận Đông Thành, vừa qua tất niên, lập tức muốn vào lớp đào tạo ngắn hạn Trung ương Đảng nửa năm. Vài Bí thư quận ủy những quận ở dưới thành phố Sở Giang đều vào bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy.
Thời gian Vương Phượng Phi ở quận Đông Thành tuy không dài, nhưng thành tích không tồi, công tác giải phóng mặt bằng ở vài nơi quan trọng của Đông Thành và những chỗ khó quy hoạch và chỉnh đốn thành phố, Vương Phượng Phi sau khi nhận chức giải quyết công việc rất tốt, người dân rất hài lòng, lãnh đạo cũng vừa ý.
Lần này anh ta có cơ hội vào lớp đào tạo sâu của trường Trung ương Đảng, đây cũng là cơ hội gặp gỡ của anh ta, trên chính đàn Sở Thành, mọi người đều cho rằng, Vương Phượng Phi học tập từ trường Đảng về, tiến vào bộ máy ủy viên thường vụ là chắc chắn.
Trần Kinh mời Vương Phượng Phi ăn cơm, là ước ao gặp gỡ của hắn, không ngờ rằng Vương Phượng Phi lại thật sự rất ngạc nhiên đối với cuộc gặp gỡ với Trần Kinh.
Anh ta cảm thán:
- Đúng là gặp được, anh và Chủ nhiệm Ngũ đều là người thông minh, đều là văn nhân mà! Nói thật, Chủ nhiệm Ngũ là lãnh đạo mà tôi rất khâm phục, anh là người bên cạnh ông ấy, nhất định đã học được rất nhiều thứ. Bên ngoài tin đồn về ông ấy rất nhiều, tôi nói với anh, nhưng tin đồn ấy đều không đáng tin, anh ngàn lần đừng tin!
Vương Phượng Phi vỗ vỗ vai Trần Kinh nói:
- Từ xưa đến nay, đều là dùng võ trị nước, lấy văn an định, Trần Kinh à, anh đúng là sinh vào một thời đại tốt đấy.
Trần Kinh cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, phải nói là chúng ta sinh vào thời đại tốt…