Ngũ Đại Minh từ Hải Nam trở về, ngày ông ta đi, trong nhà ông ta người đến chúc Tết như đèn kéo quân vậy, đi đi về về, nối liền không dứt, rất náo nhiệt.
Nhà Ngũ Đại Minh lại là tầng của cán bộ cấp hai tỉnh ủy hồi trước, bình thường cán bộ trung tầng Tỉnh ủy, ngày Tết mặc dù có đi lại, nhưng nhiều người qua lại như này rất hiếm thấy.
Cho nên, vì không muốn ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi và cuộc sống của những người láng giềng xung quanh, Trần Kinh còn phải đến tiểu khu giữ gìn trật tự xe cộ, hễ là khách tự mình lái xe đến chúc Tết Ngũ Đại Minh, tất cả không được đỗ trong bãi đỗ xe nhỏ này, xe cộ phải tự động sắp xếp đỗ xe ở bên ngoài.
Sự thật đã chứng minh, cách làm của Trần Kinh không phải là thừa, vì trong hai ngày, đoàn người đến từ Đức Cao đến chúc Tết, tổng cộng có gần 30 người, quà mà bọn họ tặng có thể chất thành đống núi nhỏ.
Theo ý tưởng lúc trước của Trần Kinh, bởi vì quy mô đoàn người đến chúc Tết quá nhiều, không thể sắp xếp tất cả gặp mặt Ngũ Đại Minh được.
Nhưng sự phát triển của sự việc lại nằm ngoài sự khống chế của hắn, Ngũ Đại Minh vừa về đến Sở Thành, bọn họ thực sự Bát Tiên quá hải đều tự thể hiện sự thần thông của mình, hoặc là bọn họ đi nhờ vả Trần Kinh, hoặc những người nghe thấy tin tức trực tiếp đợi Ngũ Đại Minh ở dưới lầu.
Trần Kinh vốn nghĩ rằng sự việc được giữ bí mật, phút cuối cùng mới phát hiện ra rằng, căn bản chẳng có bí mất gì đáng nói, hành tung của Ngũ Đại Minh, người khác còn hiểu rõ hơn hắn.
Trong khi hắn cảm thán rất nhiều người làm công tác tình báo rất tốt, cũng có thể bận bịu cũng Ngũ Đại Minh vẻn vẹn trong hai ngày.
Mà hai ngày nay, Trần Kinh đều gặp những lãnh đạo được chọn của 10 quận huyện của thành phố Đức Cao được một lần, như Cổ Ngụy người đứng đầu được chọn Bí thư Quận ủy quận Tiên Hà, Chủ tịch quận Chu Tiến Nhiên, Bí thư quận ủy quận Hậu Hà Kỉ Liên Quân, Chủ tịch quận Cao Bá Khang, Bí thư Quận Ngũ Tinh Lý Tòng Sinh, Chủ tịch quận Phùng Thanh.v.v.., những người này ngoại trừ Cổ Ngụy, những người còn lại Trần Kinh trước nay chưa từng tiếp xúc qua.
Chính là cơ hội lần này, Trần Kinh gần như tiếp xúc hết những tinh anh của chính đàn Đức Cao, mọi người muôn hình muôn vẻ, đều không giống tầm thường, trong thời gian ngắn như vậy tiếp xúc với rất nhiều người, đừng nói đến chuyện hiểu được tính cách mỗi người, đến việc nhớ tên của những người này cũng đã rất mất công rồi.
Trần Kinh đảm nhiện chức thư ký của Ngũ Đại Minh lâu như vậy, cũng chỉ có hai ngày nay, hắn mới thực sự cảm thấy mình tiếp xúc với lực lượng quan trọng nhất của chính đàn Đức Cao. Ngũ Đại Minh đến thành phố Đức Cao là nhảy dù, những người này đều là những người mà ông ta không thể nắm trong tay được, cửa ải cuối năm này, những người này cuối cùng bằng lòng kết thành một đoàn người lớn tiến vào tỉnh chúc Tết, không thể không nói, đây là kết quả trí tuệ chính đàn Đức Cao cao siêu của Ngũ Đại Minh.
Ngũ Đại Minh ít nhất có nửa tiếng đồng hồ nói chuyện cùng từng người đến chúc Tết, nội dung nói chuyện đều là những vấn đề liên quan đến việc phát triển của Đức Cao, Đức Cao phát triển như nào, Đức Cao làm sao để có thể từ Sở Giang mà có thể trổ hết tài năng, sản nghiệp và cuộc sống của người dân Đức Cao làm sao có được bước tiến bộ nhảy vọt, đây đều là những vấn đề mà Ngũ Đại Minh nói chuyện.
Phần lớn thời gian, Trần Kinh ngồi bên cạnh nghe nói chuyện, có lúc hắn thấy nói chuyện có chút khoảng không, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ rằng Ngũ Đại Minh đang cố gắng khống chế đại cục và phương hướng.
Đức Cao bây giờ, cái gì là đại cục? Cái gì là phương hướng? Cái gọi là đại cục và phương hướng, đó chính là đại cục và phương hướng trong lý luận chính trị của Ngũ Đại Minh, sự phát triển của các quận huyện của Đức Cao, đều dựa theo sự bố trí thống nhất của toàn thành phố, mọi người cùng bước về một hướng, hình thành lên sự hợp lực, cái này là phương hướng và đại cục mà Ngũ Đại Minh thực sự để ý đến.
Trong mắt Trần Kinh, Ngũ Đại Minh là người kiên trì cố chấp, lý luận chính trị của ông thường dính vào miệng, cũng càng nằm trong hành động. Ông ta đi đến đâu, đều nói về phát triển kinh tế Đức Cao, cứ như một chuyên gia vậy, rủ rỉ nói kế hoạch của mình đối với sự phát triển của Đức Cao.
Không thể không nói, Ngũ Đại Minh coi Trần Kinh là cán bộ có thực lực nhất trong những người mình tiếp xúc, thứ mà ông ta quan tâm đến rất rõ ràng, đó chính là sự phát triển của địa phương và cuộc sống sản xuất của dân chúng. Điều ông ta lo lắng nhất là gì? Điều mà ông ta lo lắng nhất chính là năng lực của cán bộ.
Những điều quan tâm và lo lắng, từ cuộc nói chuyện của Ngũ Đại Minh và bọn họ cũng có thể nghe ra. Nói chung ông ta sẽ không đưa ra câu hỏi mất thời cơ, ấn tượng sâu sắc nhất chính là, ông ta hỏi Kỷ Liên Quân của khu Hậu Hà, nói:
- Khu Hậu Hà là vùng giải phóng cũ của Đức Cao, mấy năm liên tục gần đây, các chỉ tiêu kinh tế của khu Hậu Hà đều lộ ra xu thế trượt dốc, đây chủ yếu là do sự phát triển mạnh mẽ của khu mới Đức Cao sao?
- Anh có nhớ ba năm trở lại đây, số liệu thu nhập tài chính và thuế vụ của khu Hậu Hà không?
Kỷ Liên Quân không ngờ tới Ngũ Đại Minh lại bất thình lình hỏi gã, gã trầm ngâm một lúc lâu, nói ra ba số liệu. Ngũ Đại Minh liên tục lắc đầu, nói:
- Anh nói ra những số liệu đó là giả. Những số liệu mà anh báo còn nhỏ hơn 10% so với số liệu kiểm toán.
- Căn cứ theo số liệu của anh, tài chính và thuế vụ thu vào của khu Hậu Hà liên tục tăng, nhưng trên thực tế lại không có chuyện này. Hậu Hà bây giờ so với Hậu Hà của 3 năm trước như nào, con mắt của quần chúng có thể phân biệt được.
Mặt Kỷ Liên Quân có chút đỏ lên, gã nói:
- Số liệu này là đáng tin cậy, chỉ có điều sự phát triển của Hậu Hà không nhanh bằng những nơi khác, cho nên nói một cách tương đối là tình hình mỗi năm càng thêm gay gắt!
Ngũ Đại Minh tiếp lời nói:
- Thì vậy mà, chúng tôi không thể chuyện gì cũng đều lấy số liệu ra mà nói, số liệu nhiều lúc làm mê mẩn con mắt người khác! Về Hậu Hà mai sau mà nói, nếu đơn thuần chỉ theo số liệu, vậy thì tình hình đó quá tốt. Trong toàn thành phố mà nói, các số liệu kinh tế đều đứng đầu.
- Nhưng thực tế thì sao? Hậu Hà thiếu điểm tăng trưởng kinh tế mới, đây là vẫn đề lớn nhất, so sánh với những quận huyện khác của thành phố mà nói, ưu thế của Hậu Hà gần như đã không còn nữa!
Ngũ Đại Minh và Kỷ Liên Quân nói chuyện, bàn về vấn đề phát triển của Hậu Hà. Trần Kinh đứng ngay sau Kỷ Liên Quân, trời rất lạnh, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mồ hôi đang dần thấm ra trên trán Kỷ Liên Quân. Câu hỏi của Ngũ Đại Minh, đã mang cho gã áp lực tương đối lớn.
Ngũ Đại Minh và Cổ Ngụy nói chuyện, bỗng nhiên.
Ông ta hỏi Cổ Ngụy:
- Quận Tiền Hà bây giờ là một trang giấy trắng, trên một trang giấy trắng như nào để viết ra một bài văn gấm vóc, đây là một học vấn lớn. Sự phát triển của Tiền Hà, nên đi theo con đường nào? Con đường đang đi bây giờ, có vấn đề hay không?
Cổ Ngụy nói:
- Quận Tiền Hà là khu mới, định vị của cả thành phố Đức Cao là thành phố du lịch, ngành du lịch của thành phố nên phù hợp với dân cư, cho nên phương hướng phát triển của Tiền Hà hẳn là phải đi theo phương hướng nghi cư. Mặt khác, tăng cường hợp tác với những khu vực xung quanh, cùng nhau khai thác và phát triển thắng cảnh du lịch của Ngũ Lí Sơn, trong sự kiến thiết thành phố mới Tiền Hà, gia tăng nguyên tố dân cư du lịch. Đây chính là phương hướng phát triển của khu Tiền Hà.
Ngũ Đại Minh hỏi Cổ Ngụy:
- Tiền Hà có kế hoạch phát triển cụ thể không, điểm tăng trưởng trọng điểm ở đâu?
Đối mặt với câu hỏi này của Ngũ Đại Minh, Cổ Ngụy nhất thời không nói được gì. Gần đây, về vấn đề xây dựng Tiền Hà, trong thành phố Đức Cao bất động rất lớn, còn trong nội bộ bộ máy Tiền Hà, bất đồng cũng lớn. Kết quả của sự bất đồng đó làm cho trước mắt Tiền Hà chưa xác định được phương hướng đi lên.
Sau khi Ngũ Đại Minh và Cổ Ngụy nói chuyện xong, Trần Kinh tiễn Cổ Ngụy xuống tầng.
Cổ Ngụy có chút căng thẳng nắm tay Trần Kinh nói:
- Bí thư quan tâm đến chuyện phát triển của Tiền Hà chúng tôi, bộ máy Tiền Hà chúng tôi nhận được sự ủng hộ. Nhưng tình hình Tiền Hà có chút phức tạp, trên vấn đề phát triển, tư tưởng còn chưa thống nhất. Đây chính là vấn đề mà chúng tôi cần phải giải quyết ngay.
- Thống nhất tư tưởng, hướng về một mục tiêu mà xuất phát, đây chính là vấn đề đầu tiên mà Tiền Hà cần giải quyết, thời gian không đợi chúng tôi!
Nói những lời này, Cổ Ngụy lại phân bua, gã nói:
- Ở phía huyện, trước mắt huyện Tu Mai đã tìm được con đường phát triển đúng đắn, có thể dự đoán được, trong vài năm tới, sự phát triển của Tu Mai nhất định sẽ rất khá. Còn vấn đề phát triển của vài khu, trước mắt vẫn chưa có huyện nào trổ hết tài năng.
- Quận Tiền Hà của chúng tôi là một khu mới, chúng tôi cũng hi vọng được giống như Tu Mai, trở thành kiểu mẫu phát triển…
Những lời này của Cổ Ngụy không chỉ biểu hiện quyết tâm, mà quan trọng hơn là bày tỏ thái độ, bày tỏ thái độ dựa dẫm vào Ngũ Đại Minh.
Trần Kinh cầm tay của gã quơ quơ nói:
- Cảm tình tốt đó, sự phát triển của khu Tiền Hà chắc chắn sẽ đạt được những thành tích đáng mừng!
Trần Kinh từ biệt Cổ Ngụy, khi về báo cáo với Ngũ Đại Minh những gì mà Cổ Ngụy nói, Ngũ Đại Minh im lặng hồi lâu, ông ta nói:
- Có Tu Mai, có Tiền Hà là đủ rồi!
Ông ta dùng tay gõ gõ vào tay vịn của ghế sofa, nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh à, chúng ta làm việc, thường xuyên nhấn mạnh công bằng công chính, lời này thực ra nhiều lúc đều sai lạc. Ví dụ như, khi mới cải cách, Thủ trưởng Nam Tuần đề xuất thiết lập khu đặc biệt, đây là công bằng công chính sao?
- Còn nữa, vùng duyên hải và vùng đất liền chúng ta phát triển, sự nổi lên của khu công nghiệp cũ Đông Bắc của chúng ta, những quy hoạch này, là công bằng công chính sao?
- Tôi nghĩ là chưa chắc, thật muốn công bằng công chính, đến bây giờ kinh tế của đất nước chúng ta sẽ không phát triển đến bước này. Kinh tế phát triển, nhất định phải sai biệt hóa, phải phú trước mang phú sau!
Ngũ Đại Minh nói chuyện rất có khí phách!
Ông ta hỏi Trần Kinh:
- Lần trước chúng ta đi khảo sát Tu Mai cậu còn nhớ không? Ở xã Nê Sa của Tu Mai, lúc đó tôi tùy ý bước vào một cửa hàng bán tủ lạnh trên đường, cậu thấy tôi và ông chủ đó nói chuyện, nói lên vấn đề gì?
Trần Kinh ngẩn người, hắn căn bản không nhớ tới chuyện này, hôm đó ở Tu Mai khảo sát, Ngũ Đại Minh tùy cơ làm chút điều tra. Nhưng lúc đó, Trần Kinh và Mã Bộ Bình rất căng thẳng, lo lắng trước đó không có sắp xếp điều tra, sẽ có vấn đề, căn bản không để ý đến Ngũ Đại Minh thu hoạch được những gì, bây giờ hắn đối mặt với câu hỏi của Ngũ Đại Minh, hắn sao có thể trả lời được?
Cũng may Ngũ Đại Minh không chờ hắn mà nói luôn:
- Ông chủ cửa hàng bán tủ lạnh ấy nói với tôi, bí quyết ông ta bán tủ lạnh chính là, từng thôn từng thôn được bán, một thôn ông ta trước tiên đột phá vài hộ gia đình. Sau khi đột phá vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục đào sâu, thường thường một thôn có thể tiêu thụ đến vài chục chiếc.
- Anh nói là vì sao? Bởi vì người dân luôn có tâm lý so sánh, đều là tâm lý của quần chúng. Tất cả mọi người đều là bà con trong xã, anh có thể mua được tủ lạnh, nhà tôi lại không mua được tủ lạnh sao?
- Ông chủ này rất khôn khéo, chính là lợi dụng tâm lý này để buôn bán, sau đó thành công rực rỡ!
Ngũ Đại Minh thở dài nói:
- Một ông chủ của một hộ cá thể nhỏ có thể hiểu được đạo lý này, chúng ta là cán bộ của Đảng, nhất định phải hiểu! Cho nên, sai biệt hóa, không công bằng hóa, cái này trên mặt phát triển kinh tế của chúng ta là rất quan trọng.
- Thủ trưởng Nam Tuần nói, cho phép một bộ phận người giàu có trước, dùng phú trước dẫn phú sau, cái này thật sự chí lý. Ngành kinh tế của Đức Cao chúng ta phát triển, cũng phải đi con đường này, cũng phải dám đi làm kiểu mẫu!