Quan Sách

Chương 161: Chương 161: Đi đến tỉnh thành






Lỗ Quyền nhậm chức việc xem xét đầu tiên chính là thị sát khu kinh tế mới. Cùng hôm đó, Trần Kinh tham gia buổi lễ kết thúc khóa học lớp đào tạo ngắn hạn cán bộ thanh niên trường Đảng huyện ủy. Đợi hắn từ trường Đảng trở về, Phùng Vi Quốc khuôn mặt tái xanh, đang đứng trước cửa văn phòng chờ hắn.

Trần Kinh thấy dáng vẻ của Phùng Vi Quốc, chau mày hỏi:

- Sao rồi? Bị phê bình à?

Phùng Vi Quốc lại thở dài, nói:

- Chủ tịch huyện nghiêm khắc phê bình chúng tôi. Phê bình rất nặng, khu kinh tế mới chúng ta quả thật là làm việc không tốt! Tôi phải kiểm điểm sâu sắc.

- Vào, vào đi!

Trần Kinh mời Phùng Vi Quốc vào nhà, đưa cho Phùng Vi Quốc chén trà, mới bảo Phùng Vi Quốc từ từ kể lại chuyện đã qua.

Hôm nay chủ tịch huyện Lỗ cùng với chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Lưu Minh Huy, Phòng bảo vệ môi trường huyện cùng lãnh đạo liên quan thị sát khu kinh tế mới. Vốn thị sát vẫn tiến triển thuận lợi, không có vấn đề gì.

Nhưng, thị sát tới giữa đường, lúc trưa sắp xếp ăn cơm, chủ tịch huyện Lỗ lách ra cửa sau khu kinh tế mới, thấy hai nhà máy sản xuất hóa chất, thái độ ông ta bỗng nhiên thay đổi. Đầu tiên ông phê bình Phòng Bảo vệ Môi trường sao không quản lý tốt, mấy nhà máy hóa chất rõ ràng mức ô nhiễm vượt mức nghiêm trọng. Mấy nhà máy này làm cho toàn bộ thị trấn không khí ngột ngạt.

Trưởng phòng Dương Phòng Bảo vệ Môi trường khá căng với người này, không hiểu được chuyển biến, yêu cầu thực sự yêu cầu là một trong những tình hình của khu kinh tế mới.

Từ sau khi thành lập khu kinh tế mới, vẫn luôn hữu danh vô thực. Vì ủng hộ khu kinh tế mới, huyện lỵ mạnh mẽ xuất đầu bảo nhóm xí nghiệm buộc di dời, không cho một chút chính sách ưu đãi. Trong những chính sách ưu đãi này, thậm chí có chính sách về tiêu chuẩn ô nhiễm có vấn đề.

Chủ tịch huyện Lỗ nghe xong báo cáo này, giận tím mặt, lập tức trách việc làm của khu kinh tế mới, ông ta nói:

- Việc làm của khu kinh tế mới, quan trọng là quản lý cho tốt, hành vi quy phạm xí nghiệp! Chúng ta cần phải đầu tư thêm, muốn phát triển kinh tế, cũng không thể lấy ô nhiễm để đổi!

Vì phát triển khu kinh tế mới mấy xí nghiệp hóa chất, làm môi trường cả huyện mấy trăm ngàn người sinh sống biến đổi ác liệt. Đất nước Lễ Hà chịu ô nhiễm trầm trọng, cái giá như vậy đáng không?

Phùng Vi Quốc lúc đó là nhân viên đi cùng, liền bị Lỗ Quyền điểm danh ra khỏi hàng, trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp tiến hành chất vấn y.

Phùng Vi Quốc tới lúc này, thần sắc vẫn như cũ khói tránh khỏi kích động, y nói:

- Trưởng phòngTrần, khu kinh tế mới không phải là quy định của một mình Phùng Vi Quốc tôi đặt ra, sản xuất kinh doanh của xí nghiệp, đó là huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cùng bộ công thương thống nhất giám sát.

Phùng Vi Quốc tôi là ai, tôi có thể hoa chân múa tay nhà máy hóa chất người ta.

- Bây giờ ngược lại thì tốt, dung túng xí nghiệp làm môi trường ô nhiễm. Không làn thì đem chậu phân đổ lên đầu tôi, vậy công bằng không?

- Anh Phùng, đừng kích động, chủ tịch huyện Lỗ cũng là nhất thời nóng giận, khu kinh tế mới là địa bàn, ông ta ở địa bàn nhìn thấy vấn đề, ông ấy không nổi giận, còn hướng ai phát hỏa?

Trưởng phòng Trần an ủi Phùng Vi Quốc, trong lòng hắn lại nhủ thầm.

Lỗ Quyền chủ tịch huyện mới nhậm chức có chút giả lai bất thiện (kẻ đến thì không thiện), vừa đến đã đem mâu thuẫn đổ lên đầu khu kinh tế mới. Xem ra, ông ta vừa đến là chuẩn bị phía kinh tế đưa vào thi hành biện pháp chính trị. Ông ta thật muốn cắt giảm chỉnh đốn tất cả xí nghiệp huyện!

- Bây giờ làm thế nào? Chúng ta có phải bảo hai nhà máy phân bón Hải Loa và Điền Viên ngừng chỉnh đốn lại?

Phùng Vi Quốc nói. Y lắc đầu cười nói:

- Hay là địa bàn của tôi, địa bàn của tôi vốn không làm nổi, còn thật có chút châm chọc! Không làm chủ được, thì không cần gánh vác trách nhiệm!

Trần Kinh nói:

- Tìm Phòng Bảo vệ Môi trường, việc này giao cho bọn họ xử lý. Chuyện của họ, họ cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Chủ tịch huyện Lỗ có yêu cầu, Phòng Bảo vệ Môi trường cũng không thể ăn cơm, bọn họ phải hành động!

- Reng, reng, reng!

Điện thoại trên bàn vang lên.

Trần Kinh cầm điện thoại, trong điện thoại giọng của Lưu Minh Huy chủ nhiệm văn phòng huyện vang lên:

- Trưởng phòng Trần, chuyện hôm nay chắc biết rồi! Lão Lưu tôi chính là trượng nghĩa, gọi điện mấy lần, là điện thoại mình khóa máy không nhận.

Chuyện nếu đã biết rồi, thì chuyện đó, rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm trọng, cũng không xác định được!

- Mình trong lòng có dự tính!

Trần Kinh thản nhiên cười nói:

- Được, tôi biết rồi! Cảm ơn chủ nhiệm Lưu. Chủ tịch huyện Lỗ mới lên chức, đầu tiên đổ lửa tới chỗ tôi, quả thật làm tôi có chút trở tay không kịp!

Lưu Minh Huy cười khẽ, nói:

- Trưởng phòng Trần trước giờ đều là điềm tĩnh, trên đời này còn có chuyện trở tay không kịp à?

Trần Kinh và Lưu Minh Huy nói đùa mấy câu, rồi gác máy, tới Phùng Vi Quốc nói:

- Thông báo hai nhà máy Hải Loa và Điền Viên, ngừng kinh doanh chỉnh sửa lại, sắp xếp mức sản xuất gây ô nhiễm, bằng không chỉ có thể đình công.

- Trưởng phòng Trần, như vậy...

Phùng Vi Quốc giật mình, nói:

- Hai nhà máy hóa chất Hải Loa và Điền Viên, đây là xí nghiệp trụ cột hóa chất Lễ Hà. Nông dược, phân bón của bọn họ sản xuất, cũng là nguồn cung cấp chủ yếu phân bón và thuốc cho dân chúng cả huyện Lễ Hà.

- Quan trọng hơn là, hai nhà máy này liên lụy đến rất rất nhiều quan hệ, nếu một khi ép bọn họ đình công, cái này còn không bùng bổ à?

Trần Kinh thở dài một hơi, khoát tay nói:

- Cứ làm như vậy đi, đừng cứ nghĩ làm người hiền lành, có những lúc nên diễn vai ác, vậy thì cần diễn vai ác!

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:

- Ngày mai tôi đi tỉnh thành một chuyến, tập đoàn Hồng Thành lập tức phải đến khảo sát, chúng ta không thể không chuẩn bị gì! Sau này có chuyện gì gọi điện cho tôi, như vậy cũng tốt. Anh đi đi, đừng lo lắng sau này, cứ yên tâm can đảm làm đi!

Mục tiêu bây giờ Trần Kinh rất rõ, hắn phải làm ra thành tích để thu hút đầu tư. Thậm chí mặt khác, đều là chuyện nhỏ không đáng kể, Trần Kinh không quá nghĩ đặt tinh lực trên mặt những chuyện này.

Cho nên, Trần Kinh cũng không có tâm tư dùng tâm để nghiền ngẫm tín nhiệm ý đồ của Lỗ Quyền chủ tịch huyện rốt cuộc là cái gì. Chủ tịch huyện Lỗ nếu đã kiên quyết như vậy, vậy thái độ của hắn cũng có thể kiên quyết một chút.

Huống hồ, quan điểm của Trần Kinh và Lỗ Quyền không khác mấy. Đối với hai xí nghiệp hóa chất của khu kinh tế mới, hắn cũng hận thấu xương. Nhất là trước đây lúc hắn ở thành Nam, sáng sớm ở trong sân một lớp bụi dày, đó đều là kiệt tác của ống khói phân bón Hải Loa.

Trần Kinh cũng luôn muốn động đến hai xí nghiệp này, lúc đó hắn không có quyền lực, còn sau khi hắn phụ trách Phòng kinh tế thương mại, lại không có vội tới mặt đó.

Hơn nữa, hai xí nghiệp Hải Loa và Điền Viên cấm rễ sâu ở Lễ Hà, quan hệ rất rộng, mình Trần Kinh đơn độc khiêu chiến hai xí nghiệp này, phần thắng không lớn còn phải đắc tội người ta, đây là cái hắn không thể không đắn đo suy nghĩ.

Nếu bây giờ Lỗ Quyền kịch liệt phê bình chuyện này, cơ hội này Trần Kinh cũng có thể nắm chắc, lúc này không xé da hổ , thì đợi khi nào?

Buổi tối, Kim Lộ đích thân thu dọn hành lý cho Trần Kinh. Trần Kinh ôm cô một cái, sát vào tai cô nói:

- Cùng theo anh đi một chuyến tỉnh thành nhé! Mẹ anh thấy em nhất định sẽ hoa tay múa chân.

Kim Lộ hai gò má ửng đỏ, trừng mắt nhìn Trần Kinh:

- Có thích như vậy à? Cứ lừa người ta!

Trần Kinh ôm cô nói:

- Anh lừa khi nào, này ba mẹ em anh đã gặp rồi, giờ thì đợi gặp ba mẹ anh, sau đó hai bên ba mẹ gặp mặt, sau đó chúng ta...

...

Kim Lộ nháy mắt nhìn Trần Kinh, giơ hai cánh tay ôm lấy eo của Trần Kinh, cái trán cọ cọ vào ngực của Trần Kinh, hai mắt cô khép hờ, làm ra bộ dạng vô cùng say mê, cô hít thở một cái thật dài, rồi bật hơi ra.

- Lần này hay là không đi nhé! Chuyện trong nhà còn chưa xử lý xong .

Kim Lộ hạ giọng nói, thần sắc có chút phức tạp, dường như có chút ảm đạm.

Trần Kinh cũng có chút thất vọng, chuyện hắn mấy lần gặp ba mẹ, Kim Lộ đều hàm hàm hồ hồ. Lúc bắt đầu cô thì thời cơ chưa tới, bây giờ lại đổ thừa có chuyện, Kim Lộ cả này lo chuyện gian hàng như vậy, thì ngày nào có thời gian rảnh chứ?

Trần Kinh đang kiên trì thêm một chút, di động trên lưng lại vang lên.

Hắn móc điện thoại ra, không ngờ là Thư Trị Quốc gọi đến, sắc mặt hắn biến đổi, nhận điện thoại đi vào thư phòng.

Thư Trị Quốc giọng điệu rất ôn hòa, y nói:

- Trần, lần này đi tỉnh thành, tôi ký thác kỳ vọng rất cao. Tôi tin, lần này nhất định có thể thắng lợi trở về!

Trần Kinh nói:

- Bí thư, ông cứ như vậy, tôi cảm thấy áp lực trên vai mình quá lớn. Thật ra lần này tôi chủ yếu là làm rõ chi tiết tin tức của tập đoàn Hồng Thành, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đây là kinh nghiệm ông bà ta để lại, chúng ta nếu đã quyết định dốc sức toàn lực, vậy phải nắm bắt mỗi chi tiết, nhất định phải làm tốt khâu chuẩn bị!

- Được, có thể có thái độ như vậy, tôi cảm thấy rất mừng, thái độ Thư Trị Quốc càng thêm ôn hòa, ngôn ngữ cũng nhiệt tình.

- Yên tâm, trong khoảng thời gian đi tỉnh thành này, công việc của Phòng kinh tế thương mại sẽ không lệch khỏi quỹ đạo. Gần đây tôi cũng có nghe nói một số tin tức, bây giờ Lễ Hà chúng ta hình như có luồng gió không tốt, luồng gió không tốt chính là luồng gió đau mắt.

- Nhìn thấy Phòng kinh tế thương mại muốn ra thành tích, có người đỏ mắt, tình hình này là phải nghiêm khắc phê bình giáo giục, điểm này thái độ cá nhân tôi rất rõ ràng.

- Cảm ơn ủng hộ và hiểu cho của bí thư.

Trần Kinh nói, trong lời nói bộc lộ tình cảm kích động.

Nếu dùng lòng người nhìn Thư Trị Quốc. Thư Trị Quốc hẳn là đang lợi dụng Trần Kinh. Nhưng lúc này, Trần Kinh có thể có được ủng hộ lớn như vậy của Thư Quốc Trị, cái này chắc chắn là đáng quý.

Mấy ngày trước Văn Kiến Quốc còn khen ngợi, bí thư Thư làm việc ủng hộ một người như vậy, bí thư Thư ủng hộ Trần Kinh nhiều năm như vậy có thể là không tiền khoáng hậu, thậm chí vượt cả ủng hộ của y đối với mình.

Nếu năm đó Thư Trị Quốc lấy thái độ như vậy ủng hộ công việc của Mã Bộ Bình, có lẽ diện mạo của Lễ Hà sớm đã không như vậy.

Đêm, Lễ Hà, nước sông cuồn cuộn, ánh trăng chiếu xuống nổi lên gợn sóng màu bạc.

Trần Kinh nằm trên giường, Kim Lộ bên cạnh nghe được đều thở dài, trong màu đêm đẹp như vậy, Trần Kinh phát hiện mình hoàn toàn không thể ngủ được.

Hắn càng ngày càng cảm thấy mình giống như người Lễ Hà chính gốc. Từ Lễ Hà đi tỉnh thành một chuyến, cái loại cảm giác đi công tác xa này đặc biệt mãnh liệt. Hắn nhớ tới mấy năm trước, tình hình vì bị trao quyền cho cấp dưới mình, hắn chịu không nổi.

Hắn cảm thấy mình nên cảm ơn những người này, vì hết sức lông bông và không thông nhân tình của hắn, do đó mới bị giáng chức trao quyền cho cấp dưới. Hắn đã từng hối hận, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy mỗi bước đi của mình đều không hối hận, cũng không nên hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.