Quan Sách

Chương 101: Chương 101: Đi đời nhà ma!






Phó phòng thường trực Phòng Công an huyện Lễ Hà Đàm Thu Lâm bỗng nhiên mất chức làm rung động toàn bộ huyện Lễ Hà.

Lại nói, chuyện của y rất quái dị.

Sở công an thành phồ là bắt Lôi Minh đầu tiên, phần tử bí ẩn cốt cán của Lễ Hà, làm rõ ràng từng vấn đề của Lôi Minh, huyện Lễ Hà và Ủy ban nhân dânhuyện liền nhận được thư báo về thu nhập không minh bạch của Lôi Minh và Đàm Thu Lâm.

Sau đó, nghị quyết của huyện từViện kiểm soát thành lập tổ điều tra Huyện, điều tra chuyện này.

Tổ điều tra đã điều tra rất tỉ mỉ, nhưngvẫn không tìm được chứng cứ nào, cuối cùng đành phải hủy bỏ quyết định điều tra nhắm vào Đàm Thu Lâm.

Hủy bỏ cuộc điều tra Đàm Thu Lâm, rất nhiều người cho rằng chuyện này đã qua rồi, có người đã thấy Đàm Thu Lâm đến nhà khách Phòng Sơn tham dự dạ tiệc vào tối hôm đó, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Thu Lâm đã bị Ủy ban kỷ luật bắt đi, sau đó không thấy xuất hiện nữa.

Đàm Thu Lâm cuối cùng làm sao lại bị lật đổ, huyện Lễ Hà có rất nhiều giả thuyết, những giả thuyết sau lại ly kỳ hơn những cái trước, nhưng toàn bộ đầu mối đều nhắm vào một mình Trần Kinh.

Việc rớt đài của Đàm Thu Lâm có liên quan đến Trần Kinh, dường như trở thành nhận thức chung trong thể chế của huyện Lễ Hà và những chuyên gia, nhưng thực tế thì căn cứ vào kết quả được bên chính phủ công bố, Đàm Thu Lâm bị tống vào tù vì nhận tiền hối lộ của Lôi Minh trong một thời gian dài, Lôi Minh có thể diễu võ dương oai ở Lễ Hà, tung hoành nhiều năm như vậy, Đàm Thu Lâm chính là ô dù lớn nhất của y.

Đàm Thu Lâm mất chức, người dân vỗ tay chúc mừng, sau khi dùng bữa thì họ say sưa nói về chuyện này.

Nhưng ở diễn đàn chính trị Lễ Hà, vẫn có rất nhiều người hiểu rõ tình hình bên trong.

Đàm Thu Lâm xảy ra chuyện, căn nguyên là Văn phòng thành phố giao Lôi Minh cho văn phòng huyện Lễ Hà, do huyện Lễ Hà xét xử những cáo trạng khác. Lúc đó người đi đón là Thang Dịch Dương, Phó đội trưởng đội hình sự vừa được Lễ Hà đề bạt.

Thang Dịch Dương nhận được Lôi Minh, sau khi dẫn gã đi đến Lễ Hà, Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Trọc Hà và Trưởng phòng phòngCông an Lý Sinh Đạo hiểu rõ vụ án, gặp Lôi Minh, trong lúc nói chuyện, Lôi Minh bỗng nhiên nói gã còn có vấn đề cần được làm rõ.

Sau đó Lôi Minh nói hết toàn bộ sự thật và chứng cứ về việc những năm qua đều tặng quà cho Đàm Thu Lâm, cuối cùng gã vẫn không quên nói với Lý Sinh Đạo:

Tôi biết lỗi của mình rồi, hãy để tôi nhận thức đúng đắn về cảnh sát.

Đàm Thu Lâm là người rất độc ác, hơn nữa còn có lòng tham không đáy, mỗi tháng tôi đều phải tặng quà cho hắn, nếu không hắn sẽ gây phiền hà cho tôi! Thật sự những năm nay, tôi không để dành được nhiều tiền, nhưng một nửa đã đưa cho hắn, hắn mới chính là con sâu đục khoét.

Lý Sinh Đạo nghe tin này, sắc mặt sợ hãi, gã vội vàng thành lập tổ điều tra đi lấy chứng cứ, dẫn đầu là Thang Dịch Dương.

Bởi vì tin tức mà Lôi Minh cung cấp là chính xác nên Thang Dịch Dương lần đầu đi lấy chứng cứ trong nhà Đàm Thu Lâm đã lục soát ra được trên triệu tiền mặt và tài sản khổng lồ không minh bạch, sau đó cùng với việc lấy chứng cứ của tổ điều tra, mỗi lúc một nhiều, vấn đề nhanh chóng bị bại lộ khiến người ta phải giật mình.

Lý Sinh Đạo liền báo cho Chu Chính, Bí thư Đảng ủy Công an, biết tình hình mà gã nắm được, Chu Chính quyết đoán, sai người nhanh chóng khống chế Đàm Thu Lâm.

Khi Đàm Thu Lâm bị tóm cổ, y đang ở bên trong quán rượu của nhà khách Phòng Sơn, lúc đó y vẫn say túy lúy, trong phòng và trên người đều có dấu vết qua đêm với đàn bà.

Đàm Thu Lâm tỉnh dậy, nhìn thấy cấp dưới hồi trước của y còng tay mình lại, Đàm Thu Lâm không tin đây là sự thật, một mực kêu oan xuống đến tận lầu dưới, khi đó làm kinh động rất nhiều vị khách ở nhà khách Phòng Sơn.

Dừng lại ở dưới lầu, Thang Dịch Dương đã ở đây đợi y từ rất lâu rồi.

Y nhìn thấy Thang Dịch Dương liền lớn giọng:

Dịch Dương, chuyện này là sao? Có hiểu lầm ở đây phải không?

Sắc mặt Thang Dịch Dương không thay đổi, ra hiệu tài xế cho xe chạy đi, Đàm Thu Lâm kích động, rống to vào mặt Thang Dịch Dương:

Các người dựa vào gì để bắt tôi? Tôi muốn gặp Trưởng phòng Lý, ta muốn gặpTrưởng phòng Lý!

Thang Dịch Dương mặt nhăn nhíu mày, lại gần Đàm Thu Lâm, hạ giọng nói:

Đồ nịnh hót! Đã đến nước này rồi, giữ chút thể diện đi! Bộ dạng này của anh không làm được gì nữa đâu, Lôi Minh cắn anh một cái, anh giãy giụa thế nào cũng vô ích thôi, hiểu chứ?

Vẻ mặt của Đàm Thu Lâm nhanh chóng cứng đờ, y giương mắt thật to, gần như muốn lồi ra ngoài.

Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Đàm Thu Lâm nói theo ý thức, trong nháy mắt, sắc mặt của y trở nên nhợt nhạt, Đàm Thu Lâm khó tin Lôi Minh tại sao lại cắn y một cái.

Thang Dịch Dương cười, nói sát vào tai y:

Muốn biết nguyên nhân không? Ta sẽ nói cho ngươi biết, Phó phòngTrần Kinh có hỏi thăm anh! Vấn đề mà anh có thể nghĩ đến, Trần Kinh cũng có thể nghĩ đến. Anh có tự tin cho rằng Lôi Minh sẽ không mở miệng, hắn đã có cách khiến cho Lôi Minh mở miệng, anh nói có phải không?

Đàm Thu Lâm như bị điện giật, kinh ngạc nhìn Thang Dịch Dương, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, một hồi lâu sau, Đàm Thu Lâm cuối cùngcũng cúi đầu xuống.

Đến giờ phút này, dường như y đã hối hận, y không nên đắc tội với Trần Kinh, không nên dồn người này vào đường cùng, nhưng có lẽ y hối hận vì mình quá sơ ý, nếu tự mình đi đến Cục thành phố đón người, nói chuyện với Lôi Minh thì tình hình có thể khác đi nhiều.

Đáng tiếc trên đời này không có chỗ cho sự hối hận, nửa đời sau của Đàm Thu Lâm sẽ mãi nhắc tới cái tên Trần Kinh, người này chính là người cuối cùng kết thúc con đường làm quan và tự do củaĐàm Thu Lâm.

Ở nhà họ Từ.

Cảnhà lão Từ cộng thêm Trần Kinh, ngoài ra còn có một vị khách đặc biệt, đó chính là Ân Hồng người ăn mặc rấtthời trang kia.

Trên bàn ăn, Trần Kinh và lão Từ vừa nói vừa cười, Từ Lệ Phương do tiếp xúc khá nhiều với Trần Kinh nên bây giờ càng ngày càng tự nhiên. Nhưng thật ra lần trước gặp Trần Kinh, Ân Hồng nói năng không ngừng, còn hôm nay thì rấtcâu nệ.

Lôi Minh mấtchức, toàn bộ thế lực của Lôi Minh đều bị loại trừ, tất cả đều là trước mặt Ân Hồng một người xem ra rất trẻ, có chút giống đứa em trai ở nhà hàng xóm.

Khi Trần Kinh tìm thấy Ân Hồng, cô đã cung cấp cho hắn chút tin tức liên quan đến Lôi Minh, Ân Hồng vốn dĩ không tin Trần Kinh có thể dấy lên nhiều sóng to gió lớn như vậy.

Chỉ có điều cô bị Lôi Minh dồn ép, ở Lễ Hà khôngngóc đầu lên được, bất đắc dĩ phải chạy trốn ra bên ngoài, cuộc sống như vậy đối với cô mà nói giống như là cơn ác mộng. Vì vậy cô thử một lần nói Trần Kinh biết toàn bộ tin tức.

Không ngờ, không đến một tuần, tin Lôi Minh bị bắt đi truyền khắp huyện Lễ Hà, sau đó vì Lôi Minh liên lụy đến Đàm Thu Lâm, Phó phòngPhòng Công an huyện nên một nhóm người đều bịmất chức.

Nào! Ân Hồng, tôi kính chị một ly, thứ nhất là chúc mừng chị, những lo lắng lâu ngày quẩn quanh trong đầu cuối cùng cũng đã được giải tỏa, tôi hi vọng sau này chị nên kiên định khi làm việc, không nên dính dáng đến những người đó!

Trần Kinh nâng ly lên, cười:

Đương nhiên tôi vẫn phải cảm ơn chị, chính vì thông tin mà chị cung cấp đã giúp tôi lôi ra được khối u ác tính mà trước giờ nằm trong thể chế. Khối u này một khi bị loại đi thì không khí ở Lễ Hà sẽ trong lành hơn, có thể làm được điều này, chị cũng có công trong đó.

Ân Hồng đỏ mặt, bình thường tính cách của cô rất mạnh mẽ nhưng lúc này cô giống như biến thành một người khác.

Hôm nay cô mặc thoáng mát hơn, một chiếc váy có thắt lưng màu trắng, khuôn ngực trắng trẻo lộ ra một nửa, nhất là cái rãnh hiện ra một cách rõ ràng, thật là dụ dỗ người khác.

Cẩn thận nhìn Ân Hồng, từ khi biết nhau đến giờ, cô khá hoàn hảo, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắngbóng, quan trọng là đường cong trên cơ thể cô, thật nóng bỏng, hơn nữa đôi gò bồng đảo kia cao ưỡn ra, thẳng đứng, cặp mông căng tròn, thực sự thật mệ hoặc lòng người.

Bình thường Ân Hồng rất mạnh mẽ, mở miệng ra là những lời lẽ thô kệch khiến hình tượng của côrất bị mất điểm, nhưng hôm nay cô đột nhiên nhã nhặn hơn, phong cách thayđổi rấtnhiều, có chút thướt tha của cây đào mật đang độ chín.

Cô đưa một ly lên, nói:

Phó phòng Trần, thật sự cảm ơn ngài! Sau này tôi sẽ sửa sai để trở thành một con người mới, sống bằng nỗ lực của chính mình!

Đôi mắt đào hoa của cô liếc nhìn Trần Kinh, khi Trần Kinh nhìn thấy cô thì cô mở mắt, điểm này lại không giống một cô gái trưởng thành, giống như thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu vậy.

Trần Kinh cảm thấy khó chịu khi cứ bị người phụ nữ này nhìn chằm chằm, hắn lại không có biểu hiện tốt nên tránh né quá mức.

Cô gái tên Từ Lệ Phương nhìnthấy như vậy, không chịu nổi mà cảm thấy bực bội.

Cô cười Ân Hồng thật to gan, Phó phòngTrần là người có thân phận thế nào? Bạn gái người ta xinh đẹp như tiên nữ, không ngờ Ân Hồng cũng dám quyến rũ trước mặt hắn.

Nhưng Từ Lệ Phươngnhìn xét cẩn thận, phát hiện Ân Hồng giống như là đã yêu, ý nghĩ này xuất hiện khiến Từ Lệ Phương giật nảy mình. Cô Ân Hồng này còn có tình cảm thực sự à? Không phải cô ta luôn miệng chửi con trai trên đời này đều chẳng ra gì sao?

Hơn nữa, cho dù đã động lòng thì cũng không thể ở bên cạnh Phó phòngTrần, thân phận của hai người thật quá chênh lệch, lại nói Ân Hồng tuy rất quyến rũ nhưng cũng đã là đóa hoa tàn, làm sao có thể lọt vào mắt của Trần Kinh được?

Từ Lệ Phương cười, khuôn mặt của Ân Hồng càng đỏ hơn.

Từ Lệ Phương ghé sát tai Ân Hồng nói nhỏ, Ân Hồng nhân lúc Trần Kinh không để ý đến bèn quay qua.

Ân Hồng biết Trần Kinh là người như thế nào, nhưng cô là cô gái luôn thẳng tính như vậy, khuôn mặt Trần Kinh thật sự rất đẹp trai, rất đàn ông.

Người đàn ông giống như Trần Kinh, trong tay nắm quyền lựclợi hại như vậy, điều này cộng với sức hấp dẫn của hắn, phụ nữ làm sao có thể chống đỡ nổi?

Ân Hồng nhất định không có ý nghĩ không yên phận đối với Trần Kinh, đây chính là bản tính của cô, quyết định hành động hiện tại. Nhưng cô lại có chút sợ hãi Trần Kinh, vì vậy vừa thận trọng vừa tơ tưởng yêu đương, khá buồncười.

Bữa ăn cóhai người phụ nữ, Trần Kinh quyết định ăn cũng rấtnhọc nhằn.

Trần Kinh từ nhỏ đến lớn, rất ít tiếp xúc với kiểu phụ nữ như Ân Hồng, còn người mẹ trẻ Từ LệPhương, hi vọng thu được còn có hơi thở đồng nội củaLễ Hà, đây cũng là người mà từ trước đến nay Trần Kinh chưa từng tiếp xúc. Nhận thức của hắn về quan hệ nam nữ và của hai người phụ nữ này với thế giới đàn ông hoàn toàn không giống nhau.

Mà chính vì không giống đã khiến cho trường hợp chung sống với nhau không khớp một cách kỳ lạ, điều này cộngvới việc sai vị trí đó làm cho Trần Kinh cảm thấy ngại.

Giữa hai người phụ nữ giống như đào mận chín kia thì Trần Kinh giống như một người đàn ông ngây ngô, sự cản trở của họ, to gan, cùng với thái độ lỗ mãng đókhiến Trần Kinh có cảm giác ăn không tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.