Quan Sách

Chương 100: Chương 100: Uy phong đều là tự tay mà ra.






Tần Hồng Cẩm đối mặt với ánh mắt của Tề Lão Nhị, nàng định xoay người tranh khỏi ánh mắt tham lam của đối phương. Nhưng thật sự vô dụng, ánh mắt của tên khốn kia cứ như đông cứng trên người nàng, càng làm cho nàng thật sự không nhịn được nữa, nàng lạnh lùng nhìn đối phương rồi nói:

- Tôi mặc kệ các người là ai, bây giờ cút ngay.

Tần Hồng Cẩm nói xong thì lập tức phân phó cho nhân viên Tiểu Hồng ở bên cạnh:

- Báo cảnh sát.

Tề Lão Nhị không thể không cảm thấy bất ngờ vì hành động của Tần Hồng Cẩm, nhưng hắn nhìn về phía cô nhân viên rồi cười hì hì để lộ ra hai cái răng vàng:

- Cô em, có nghe không, bà chủ bảo báo cảnh sát kìa, em còn không mau gọi điện thoại sao? Đúng rồi, Tam Nhi, số điện thoại của đồn công an quận chúng ta là số nào?

- ****110.

- Đúng, là số này, em gái, em mau gọi điện thoại đi, anh có việc cần tìm bọn họ.

Tề Lão Nhị nói, sau đó nhấc máy nhắn tin lên.

Tiểu Hồng càng run rẩy hơn, dưới tình huống tâm lý hoảng loạn, nàng nhấc điện thoại lên.

Tần Hồng Cẩm sao không hiểu rõ ý nghĩa lời nói của tên khốn kia? Nàng hít vào một hơi thật sâu, sau đó đi vào quầy phục vụ, cầm lấy điện thoại trong tay của nhân viên Tiểu Hồng rồi gọi ra ngoài.

Lúc này Vương Tử Quân đã chạy đến phía trước đám người, hắn không muốn xuất đầu lộ diện, cũng không thể để cho một người phụ nữ ứng phó với đám người chết tiệt này.

- Em Tần, gọi được chưa? Tốt, các anh em, bắt đầu đập phá.

Tề Lão Nhị vừa lên tiếng thì có hai tên chạy về phía quầy thu ngân, Tần Hồng Cẩm tuy có vài phần tâm kế nhưng dù sao cũng là một cô gái trẻ, nào có thể đối phó được với đám lưu manh? Khi thấy đám côn đồ vung tuýp chuẩn bị đánh xuống, Vương Tử Quân ở gần đó chợt xuất hiện và tung cước.

Đột nhiên xuất hiện một người làm cho hai tên kia không kịp chuẩn bị, một tê ngã sấp xuống mặt đất, đại khái là gãy mất một cái răng cửa, đau đến mức liên tục kêu gào đau đớn.

- Tần Hồng Cẩm, gọi cho cục trưởng Trương, nói tên của tôi, để cho anh ấy đến ngay lập tức.

Vương Tử Quân thấy Tần Hồng Cẩm nhìn về phía mình thì lớn tiếng phân phó.

Tần Hồng Cẩm không biết Vương Tử Quân xuất hiện từ chỗ nào, lúc này trong lòng chợt bùng lên sóng nhiệt, tràn đầy cảm động. Sau khi nghe xong số điện thoại Vương Tử Quân khai báo, nàng nhanh chóng gọi đi.

Tề Lão Nhị thấy hai tên thuộc hạ của mình bị đánh thì nào chịu đựng được? Hắn tiến lên kéo tên đàn em đang nằm trên mặt đất lên, sau đó cho một tát:

- Này thi kêu gào, kêu gào nữa đi, thằng nào đánh mày thì phải đánh lại, đánh cho nó biết tay, không đánh được nó thì tao cho mày biết tay.

Tên đàn em vừa bị đá ngã dập đầu mất một răng cửa, bây giờ lại bị Tề Lão Nhị dựng lên cho một tát, chỉ cảm thấy mất hết thể diện, cực kỳ uất ức. Hắn lau miệng đầy bụi, máu đen đầy tay, thế mới biết máu chảy ra từ chân răng, một cảm giác đau nhức bùng lên chọc giận hắn. Sau khi hắn nghe xong lời phân phó của đại ca thì kích động đánh về phía Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn một đám đàn em xông về phía mình mà tâm tình chợt xiết chặt, tuy còn bé hắn đi theo Vương lão rèn luyện nhiều năm, đối phó với ba bốn người không là vấn đề, nhưng nếu là quần ẩu thì thật sự sẽ ăn quả đắng.

Không ngờ mình trọng sinh lại còn có thời điểm xúc động thế này, Vương Tử Quân thầm tự giễu chính mình, sau đó chạy vội về phía đám người phía sau. Tuy bên kia rất hỗn loạn nhưng cũng là một bức tường cho hắn tránh khỏi tình huống bị vây công.

- Dừng tay.

Một âm thanh nhàn nhạt chợt vang lên trong siêu thị, âm thanh này rất bình tĩnh, còn mang theo chút khí tức tăm tối.

- Ai, thằng nào chán sống dám đến đây gây phiền?

Tên Tề Lão Nhị đầu trọc lại lớn tiếng mắng mỏ, nhưng hắn còn chưa hoàn toàn mắng xong thì trên gương mặt dữ tợn đã xuất hiện vẻ sợ hãi.

- Bốp!

Tề Lão Nhị cho mình một tát thật mạnh, sau đó gương mặt tràn đầy nụ cười nói:

- Đại ca, anh xem miệng thúi của em kìa, đúng là đáng bị đòn.

Những ánh mắt xem náo nhiệt hầu như nhìn hết về phía bên kia, chợt thấy một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác đen đang dùng ánh mắt ẩm hiểm lạnh lùng nhìn Tề Lão Nhị.

- Tống Thiết Cương, người này là Tống Thiết Cương.

Một tiếng thét kinh hãi vang lên trong đám người, ngay sau đó đám người đứng lại xem náo nhiệt đã nhanh chóng biến mất như gió quét lá vàng, chỉ sau nháy mắt đã không còn ai, quầy thu ngân cũng đầy hàng hóa vứt bừa bộn.

Vài nhân viên bán hàng cũng biết danh của Tống Thiết Cương, bọn họ cảm thấy run rẩy giống như nghe danh ma đầu quỷ sứ vậy.

- Mày há miệng là cần ăn đòn.

Tống Thiết Cương hừ lạnh với Tề Lão Nhị, sau đó đi về phía Vương Tử Quân.

- Cậu thanh niên, cậu dám đánh người của tôi, thật sự to gan. Vừa rồi nghe cậu nói thì hình như có quen biết Trương Tùng Niên, tuy tôi cũng không quan tâm đến hắn, nhưng nếu cậu đã nhắc đến tên của hăn, tôi đây cũng sảng khoái nói cho cậu biết, tôi sẽ nể mặt hắn một lần.

Đám người Tề Lão Nhị tuyệt đối không ngờ đại ca của mình lại nói như vậy, thế là vẻ mặt đám người lộ ra vẻ khó tưởng.

- Hôm nay tạm thời không đập vỡ cửa hàng này, nhưng cậu nên tìm hiểu từ Trương Tùng Niên xem Tống Thiết Cương này là ai, sau đó tôi cho cậu thời gian một ngày, đưa năm mười phần trăm cổ phần của công ty và con đàn bà này đến Tùng Tuyền sơn trang của tôi, quá thời hạn sẽ không nhận.

Tống Thiết Cương nói xong thì cũng không quan tâm đến Vương Tử Quân, hắn giống như một quân vương nói một không hai, sau khi nói xong thì quay đầu nhìn Tần Hồng Cẩm và dùng giọng âm u nói:

- Tiểu nha đầu, hôm nay tắm rửa sạch sẽ, ngày mai đi theo giúp anh.

Hai con ngươi của Tần Hồng Cẩm chợt bốc hỏa, thật sự không nói nên lời, nhưng nàng cũng từng nghe qua danh tiếng của Tống Thiết Cương, thế là trong mắt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

- Chuyện gì xảy ra? Ai báo cảnh sát?

Những âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền vào, sau đó có bốn năm cảnh sát chạy vào trong.

Đám cảnh sát này chạy vào vừa nhìn thấy mặt của Tề Lão Nhị thì chợt trở nên khó coi, đặc biệt là tên cảnh sát trung niên dẫn đội chạy đến, hắn càng nhíu mày. Khi hắn chuẩn bị chào hỏi Tề Lão Nhị thì đột nhiên dừng lại.

Tống Thiết Cương, viên cảnh sát này thấy mặt Tống Thiết Cương.

Hầu như toàn bộ cục công an thành phố Giang Thị không ai không biết, không ai không hiểu Tống Thiết Cương. Người này ra tay hung ác, lại đầy mánh khóe, có quan hệ không bình thường với cục trưởng.

- Anh Tống, sao anh lại đến đây?

Viên cảnh sát trung niên trầm ngâm một lát và khiêm tốn chào hỏi Tống Thiết Cương.

Có thể được viên cảnh sát này gọi là anh Tống, tất nhiên bản lĩnh của Tống Thiết Cương sẽ không phải bình thường. Lúc này trên mặt của hắn chợt lộ ra nụ cười nhạt:

- Chỗ này xuất hiện một trung tâm buôn bán, tôi đến dạo chơi.

- Tống đại ca thật sự có hào hứng.

Viên cảnh sát trung niên bắt chuyện với Tống Thiết Cương mà không quan tâm đến chuyện báo án.

Vương Tử Quân thấy tất cả, hắn không quá hiểu rõ về Tống Thiết Cương, dù sao kiếp trước cung không có tin tức gì về đối phương, nhưng nhìn bộ dạng của đối phương như vậy hình như cũng không dễ đối phó.

- Đồng chí cảnh sát, bọn họ đến gây rối cho siêu thị của chúng tôi, chẳng lẽ các anh không thấy sao?

Tần Hồng Cẩm thấy cảnh sát duy trì chính nghĩa đến lại xum xoe Tống Thiết Cương thì tức giận đến mức toàn thân phát run.

Viên cảnh sát trung niên lập tức dừng nói chuyện với Tống Thiết Cương, mà Tống Thiết Cương lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn viên cảnh sát, sau đó lấy ra một điếu thuốc. Một tiếng xoẹt vang lên, viên cảnh sát châm lửa cho Tống Thiết Cương, sau đó hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Hồng Cẩm:

- Quấy rối, ai quấy rối? Người quấy rối đâu?

Tần Hồng Cẩm cắn chặt môi, nàng đang định mở miệng thì đã bị Vương Tử Quân giữ lấy tay, nhìn vào tình huống này thì rõ ràng hắn không muốn nàng tiếp tục dây vào, đỡ lãng phí thời gian.

- Anh Trịnh, anh cũng không thể nói như vậy, chuyện quấy rối là có thật, anh xem, những thứ này là người của tôi đánnh vỡ.

Tống Thiết Cương khẽ thở ra một hơi khói rồi dùng giọng không quan tâm nói.

Viên cảnh sát được gọi là anh Trịnh chợt ngây người, trong lòng thầm mắng Tống Thiết Cương là thứ không ra gì, nhưng hắn vẫn muốn giữ chén cơm của mình, thế là kiên trì nói:

- Nào có? Sao không thấy gì cả? Anh Tống đúng là cứ nói đùa, các người thấy gì không?

Đám cảnh sát đi theo sau lưng anh Trịnh cũng đều mở to mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó phối hợp lên tiếng:

- Không có gì.

Tống Thiết Cương thấy anh Trịnh khó xử thì càng đắc ý, hắn cười ha hả nói:

- Anh Trịnh, rất tốt, Tề Nhị, ngày mai cậu đến chỗ anh Trịnh một chuyến, cho các anh em chút phúc lợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.