Đại viện Ủy ban thường vụ tỉnh ủy Lĩnh Nam.
Đêm đã về khuya, nhưng phòng làm việc của Phó bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam, Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Hạ Quân vẫn sáng đèn.
Hôm nay các đồng chí lãnh đạo bộ phận của thành phố Lâm Cảng tới Ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo công tác với ông, trọng tâm nội dung báo cáo là trong tình hình công cuộc chuyển đổi nâng cấp mô hình kinh tế toàn tỉnh, kinh tế Lâm Cảng đã phát huy thế mạnh đi đầu của mình.
Lâm Cảng có nền móng kinh tế vững chắc, khởi điểm cao, tính dẻo dai mạnh.
Nhờ có ưu thế của đặc khu, trước khi đề ra dự án chuyển đổi mô hình kinh tế toàn tỉnh, họ đã định hướng rất rõ ràng cho sự phát triển tương lai của Lâm Cảng.
Lâm Cảng được xác định là thành phố kỹ thuật tiên tiến, phục vụ tài chính, quy hoạch và khởi điểm về sản nghiệp kỹ thuật hiện đại của Lâm Cảng đã vượt qua lịch sử mười năm qua, khu công nghiệp kỹ thuật cao Lâm Cảng cũng là một trong mười khu công nghiệp ứng dụng kỹ thuật cao thành công nhất cả nước. Hơn nữa ngành tài chính của Lâm Cảng cũng có nguồn tài nguyên dồi dào.
Hiện trong nước có hai sở giao dịch chứng khoán, một là sở giao dịch chứng khoáng Hoàng Hải, một nơi khác chính là sở giao dịch chứng khoán Lâm Cảng.
Rất nhiều doanh nghiệp kỹ thuật cao, đều lựa chọn treo “biển hiệu” của mình tại sở giao dịch chứng khoán Lâm Cảng, mà cùng với sự đẩy mạnh cải cách tài chính trong nước, sở giao dịch chứng khoán Lâm Cảng tươg lai còn có khả năng sẽ vươn ra thị trường nước ngoài, gây dựng khối sự nghiệp, đây không còn nghi ngờ gì chính là điểm sáng của Lâm Cảng trong tương lai.
Nếu như đặt chắc bước chân khoa học kỹ thuật và tài chính, tiền đồ của Lâm Cảng khó mà lường được, hơn nữa là một đặc khu, Lâm Cảng hiện cũng là một trong bốn thành phố lớn trong nước, là ngôi sao sáng trong cụm những thành phố lớn siêu cường và thành phố tiên tiến nhất cả nước.
Lắng nghe những báo cáo của các đồng nghiệp Lân Giác, khiến Hạ Quân cảm thấy rất bất ổn, không đủ lòng tin.
Mọi người đều biết, kinh tế Lĩnh Nam có tốt hay không, chủ yếu phải xem ba khu vực.
Thứ nhất là Việt Châu, thứ hai là Lâm Cảng, thứ ba là Hoàn Thành. Ba nơi này ổn định, hoàn toàn có thể gây sức ảnh hưởng tới toàn tỉnh.
Việt Châu là tỉnh phủ, cấp tỉnh luôn rất quan tâm, đặt rất nhiều tâm huyết vào đó, cục hiện lúc này hoàn toàn trong tầm tay.
Hoàn Thành trải qua mấy lần hỗn loạn của bộ máy lãnh đạo, trước mắt điều kiện cải cách đã đầy đủ, nếu như bộ máy đượng nhiệm vẫn không thể làm nên thành tích gì, đám nhân viên này của Hoàn Thành quả thực đáng để cho về vườn hết.
Nơi duy nhất có biến số chính là Lâm Cảng.
Lâm Cảng là một đặc khu có tính đặc thù riêng, tỉnh ủy trước nay không hề khống chế quá chặt Lâm Cảng.
Cán bộ Lâm Cảng trực tiếp báo cáo với cấp trung ương, cải cách của Lâm Cảng trung ương trực tiếp quyết định. Sự phát triển của Lâm Cảng không chỉ là chuyện của tỉnh ủy, mà còn liên quan tới cả nước.
Đặc biệt là một vài năm gần đây, cán bộ Lâm Cảng và cán bộ tỉnh Lĩnh Nam không hòa hợp với nhau.
Dưới tình hình ấy, nơi này quả thực khiến người ta vô cùng lo lắng.
Hôm nay Hạ Quân và Phó chủ tịch thường vụ Kiều Chính Thanh chạm mặt nhau tại thư phòng của mình.
Hai người nhắc tới vấn đề về Lâm Cảng. Hạ Quân nói:
- Lão Kiều, bộ máy cán bộ Lâm Cảng có lòng tin, đây là một điều may mắn. Dưới tình tình này, chúng ta nên khích lệ mọi người. Trước mắt cả tỉnh phải đồng lòng, cùng góp sức cho công cuộc phát triển, tôi thấy điều này vô cùng quan trọng.
Đoàn kết, vẫn là nhấn mạnh đoàn kết.
Duy trì sự ổn định của Lâm Cảng, dành hết sự ủnng hộ cho bộ máy Lâm Cảng, chúng ta cần giữ vững lập trường này.
Kiều Chính Thanh trầm mặc rất lâu mới lên tiếng:
- Chủ tịch tỉnh, gần đây có rất nhiều đồng chí trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương quan tâm tới Lĩnh Nam, chính là có liên quan tới Lâm Cảng đúng không?
Hạ Quân nhíu mày, không nói gì.
Kiều Chính Thanh nói chuyện luôn hấp tấp như vậy, vừa mở lời đã trực tiếp vào thẳng vấn đề, không hề quan tâm tới tính hàm súc của từ ngữ, chỉ vừa nói một câu liền trực tiếp đưa ra vấn đề chính, những chuyện sau đó còn nói thế nào được?
Chẳng lẽ Hạ Quân lại phải tỏ thái độ làm phiền công tác của Ủy ban Kỷ luật Trung ương?
Ai bị chụp mũ lên đầu cũng đều khó mà chịu nổi!
Không gian lại trở nên yên lặng, Kiều Chính Thanh đành phá vỡ bầu không khí nặng nề ấy, ông nói:
- Chủ tịch tỉnh, chuyện của Lâm Cảng cũng khá phức tạp, gần đây tôi cảm thấy cán bộ của chúng ta hình như tinh thần bị xao động rất mạnh, điều này phải chăng là, công tác thúc đẩy chuyển đổi mô hình kinh tế toàn tỉnh của chúng ta gặp phải vấn đề gì?
Vấn đề của quận Điền Hải Lâm Cảng, tôi cho rằng không nên phóng đại thành vấn đề liên quan tới toàn tỉnh, ngài thấy sao?
Hạ Quân nâng tách trà lên, lặng lẽ không nói gì.
Quận Điền Hải Lâm Cảng mấy năm gần đây liên tục gặp rắc rối, bắt đầu từ khi khởi công, cả nước đã bắt đầu tranh luận về vấn đề sinh thái biển vùng ven bờ bị suy thoái, Lâm Cảng chính là ngọn nguồn gây nên sự phá hủy này.
Nếu như tất cả các thành phố ven biển trên cả nước đều học theo Lâm Cảng, phải chăng rất nhiều năm sau, Trung Quốc sẽ biến thành bình nguyên.
Phần tử bảo vệ môi trường gây náo loạn, khó dễ cho việc tiến hành khởi công công trình, mặt sau lại phát hiện những lời đồn nền đất của quận Điền Hải không ổn định, không nên xây dựng những kiến trúc cao tầng.
Về sau lại thêm vấn đề phần lớn các quy hoạch xây dựng ở đây sử dụng cát biển, chất lượng công trình không đạt chuẩn.
Giờ lại vỡ lở chuyện đấu thầu công trình thành phố biển có ẩn khuất, kiểm định đấu thầu không chăt chẽ, có rất nhiều doanh nghiệp không đủ tiêu chuẩn trúng thầu, xây dựng nên rất nhiều công trình mục nát.
Những chuyện này lần lượt vỡ lở, ngày càng phức tạp, vấn đề ngày càng chất chồng.
Mà phía sau những vấn đề này, rất nhiều việc đã đi chệch hướng bản thân vấn về chính.
Ví dụ như Lâm Cảng lúc này, nghiễm nhiên đã trở thành trận địa giữa giới quan trường bản địa Lĩnh Nam và các cán bộ từ nơi khác tới.
Lợi ích của phe bản địa và phe ngoại lai có sự mâu thuẫn sâu sắc, phe ngoại lai chỉ trích phe bản địa bảo thủ, theo chủ nghĩa bảo vệ quê hương, làm cải cách, phát triển kinh tế lại sợ đầu sợ đuôi, không dám sải bước về phía trước.
Còn phe bản địa lại cho rằng phe ngoại lai đều là cán bộ được điều động tới, mang theo rất nhiều đơn vị có liên quan, những điều thuộc về những đơn vị có liên quan này chính là mối trở ngại lớn nhất cho công cuộc tiến hành công bằng, công chính của Lâm Cảng.
Hơn nữa cán bộ điều động chỉ tới công tác vài năm rồi lại phủi mông đi, những rắc rối để lại cuối cùng vẫn do cán bộ bản địa phụ trách.
Sự tranh chấp giữa hai phe, khá gay gắt tại Lâm Cảng, bởi vì Lâm Cảng là nơi nhiều cán bộ điều động nhất, là nơi nhận được sự quan tâm từ cả nước.
Quan điểm, lý luận song phương đối lập gay gắt.
Mà gay gắt như vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện, hiện nay vấn đề của Lâm Cảng đang ngày càng nhiều.
Kinh động tới cả Ủy ban Kỷ luật Trung ương!
Mục đích của Hạ Quân là hy vọng vấn đề của Lâm Cảng, ông không hy vọng Ủy ban Kỷ luật Trung ương tính lại mối nợ cũ, chỉ cần bị lật lại chuyện cũ, sẽ liên lụy tới bao nhiêu con người và sự việc?
Về điểm này, ý kiến của ông và bí thư Hoàng Tiêu của Thành ủy Lâm Cảng là thống nhất.
Hoàng Tiêu đã công tác tại Lâm Cảng một nhiệm kỳ, môi trường quan trường thành công của ông đã chuyển dịch tới Lĩnh Nam.
Nếu như kinh tế Lâm Cảng mấy năm nay có đột phá, nhất định ông ta sẽ đề bát lên tỉnh, vì vậy quan điểm của ông cũng chính là cách nghĩ của phe bảo thủ.
Nắp che của khu vực thành phố biển bị lật mở, không có lợi cho việc triển khai côngn tác của ông ta.
“Reng, reng”
Gọi tới giữa đêm khuya, Hạ Quân nhíu mày nhận điện thoại.
Cuộc gọi vừa được kết nối, trưởng ban thư ký Quan Lâm hạ thấp giọng, nói:
- Chủ tịch tỉnh, Trần Kinh đến Lâm Cảng rồi!
- Cái gì?
Hạ Quân cả kinh,
- Cậu nói ai đến Lâm Cảng cơ? Nói lại xem nào?
- Trần Kinh đến Lâm Cảng rồi, nghỉ lại tại khách sạn Ritz Carlton tại Lâm Cảng!
Quan Lâm nói.
Hạ Quân nhíu mày, hướng ánh nhìn sang Kiều Chính Thanh, không nói lời nào mà ngắt luôn điện thoại.
Ông nhịp tay lên mặt bàn, nói:
- Lão Kiều, Trần Kinh là cán bộ Lĩnh Nam chúng ta bồi dưỡng, chuyện hắn trở lại Lĩnh Nam lần này, ông có biết không?
Kiều Chính Thanh hừ nhẹ một tiếng, đáp:
- Chuyện này tôi có nghe nói, nhưng Trần Kinh hiện nay như cá chép đã vượt vũ môn, thân phận không giống trước nữa rồi. Lần này tới đây hắn không liên lạc gì trước với tôi, trở thành khâm sai đại thần rồi, e là cũng không tiện cho lắm.
Hạ Quân nhìn chằm chằm Kiều Chính Thanh, phát hiện vẻ mặt ông ta không hề giả bộ chút nào, liền ngưng lại một lúc rồi nói:
- Khó mà nắm được ý đồ tới đây lần này của Trần Kinh. Nói là phối hợp điều tra mấy vụ án của địa phương với Ủy ban Kỷ luật, nhưng hắn lại chạy tới Lâm Cảng, ông nói rốt cuộc là hắn có ý định gì?
- Lâm Cảng?
Kiều Chính Thanh nhướn mày,
- Ý ông là, mục đích tới Lâm Cảng của Trần Kinh là…
- Ai biết? Nếu nói hai người chúng ta ai biết được mục đích của hắn, thì nhất định ông phải rõ hơn tôi. Năm đó ở Lĩnh Nam ông cũng là lãnh đạo quan tâm hắn nhất đó thôi!
Hạ Quân nói nhạt.
Kiều Chính Thanh lắc đầu, nói:
- Chuyện này tôi thực sự không biết. Chủ tịch, xem ra sự lo lắng của ngài là hoàn toan đúng đắn, tên tiểu tử Trần Kinh này tính cách thế nào tôi cũng không rõ, hắn có năng lực gì, chúng ta cũng đều nắm được. Hắn tới Lâm Cảng, quả là một nước cờ độc!
Ông ta chẫm rãi đứng dậy, nâng tách trà không nói gì, Hạ Quân cũng đững dậy, đi lại trong thư phòng.
Rất lâu sau, Hạ Quân mới lên tiếng:
- Trần Kinh này, hắn trưởng thành ở Lĩnh Nam, nhưng trong đầu hắn lại không hề nghĩ tới chuyện bảo vệ danh dự và đại cục của Lĩnh Nam chút nào sao?
Kiều Chính Thanh chỉ biết ngượng ngập cười.
Trần Kinh nếu không ở lại Bắc Kinh, mà ở lại Lĩnh Nam, hiện nay nhất định sẽ là nhân vật đứng đầu một thành phố nào đó của Lĩnh Nam. Đối với một cán bộ ở độ tuổ icủa hắn mà nói, đảm nhiệm vị trí đứng đầu một thành phố cấp một, điều này đã hoàn toàn có thể danh chấn Trung Quốc rồi.
Thế nhưng chuyện lại không phải như vậy, cho dù Kiều Chính Thanh đã ngậm đắng nuốt cay đưa ra lời mời, Trần Kinh vẫn không thể trở về Lĩnh Nam, từ đó có thể thấy, Trần Kinh không phải kẻ xuất bài theo quy luật thông thường.
Lúc này chỉ hy vọng Trần Kinh duy trì cục diện Lĩnh Nam, e là có phần ngu ngốc.
Phong cách làm việc của Trần Kinh vô cùng sắc sảo, hắn đã nhắm trúng Lâm Cảng, đoán chừng là định vạch trần các vấn đề của quận Điền Hải.
- Lão Kiều, khá lâu rồi tôi không tới Lâm Cảng thị sát, ngày mai tôi muốn tới Lâm Cảng một chuyến. Tới đó quan sát, công tác thường ngày của chính quyền tỉnh, ông sắp xếp đi!
Hạ Quân nói.
Đồng tử Kiều Chính Thanh co lại, kinh ngạc không nói nên lời.
Ông ta có phần hoài nghi, những lời này có thực là do Hạ Quân nói ra hay không.
Hạ Quân đường đường là nhân vật cấp cha chú của Hoàn Thành Lĩnh Nam, thường ngày luôn vô cùng cao ngạo.
Hiện nay toàn bộ lãnh đạo của Lĩnh Nam, có lẽ chỉ trừ có Bí thư Mạc, những người khác có lẽ ông ta đều không coi ra gì.
Như thế nào mà? Đối mặt với Trần Kinh lại nghiêm túc như vậy?
Mấy chuyện vặt vãnh Trần Kinh gây ra, lại cần phải ông ta đích thân ứng phó?
Đây có phải là ông ta đã quá đề cao Trần Kinh rồi không?
Trong lòng Kiều Chíh Thanh không nén nổi cười khổ. Xem ra Trần Kinh công tác tại Lĩnh Nam mấy năm nay, Hạ Quân ngoài mặt thì không đồng ý với hắn, kỳ thực ông ta rất hiểu Trần Kinh đó thôi!
Bằng không, ông ta sẽ không ra quyết sách như vậy, nhìn từ góc độ này, mấy năm nay ở Lĩnh Nam, Trần Kinh đã thành công hơn Kiều Chính Thanh rất nhiều.
Kiều Chính Thanh công tác tại Lĩnh Nam đã mười mấy năm, giao thiệp với Hạ Quân đã mười mấy năm.
Nhưng từ đầu tới cuối luôn bị Hạ Quân ngăn chặn một đầu, Hạ Quân cũng không xem ông ta là một mối đe dọa.
Xem ra đại danh “Trần Diêm Vương” tại Hoàn Thành của Trần Kinh, cũng tương đối có tính uy hiếp tại Lĩnh Nam.
Cẩn thận buông câu, khiến ngay cả lão cáo già Hạ Quân cũng bị kinh động, sức uy hiếp phải mạnh tới nhường nào?
- Chủ tịch, ngài cứ yên tâm! Hoàng Tiêu của Lĩnh Nam vẫn còn rất nhiều trình tự quy tắc, chỉ cần không tự rối bước trước, tôi cảm thấy Trần Kinh cũng không là gì cả. Hơn nữa, nói không chừng đây là đòn tâm lý mà thôi!
Kiều Chính Thanh nói.
Hạ Quân hừ nhẹ, chỉ vào Kiều Chính Thanh:
- Ông bỏ bao công sức bồi dưỡng Trần Kinh, giờ thì cánh cứng cáp rồi đấy!
(còn tiếp)
DG: dulactieu