Quan Sách

Chương 1084: Chương 1084: Phòng giám sát đang hành động …




Đường Ngọc giống như một con mèo ôn nhu, lẳng lặng dựa vào lồng ngực Trần Kinh.

Vừa rồi tình cảm mãnh liệt, trên mặt cô liền đỏ ửng lên.

Ánh mắt trong như nước của cô không ngừng hướng lên trên, lông mi dài cong nhẹ nhàng chạm vào cổ Trần Kinh, ngứa ngứa.

Trần Kinh châm một điếu thuốc, hút sâu môt hơi, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:

- Đường Ngọc à, có lúc tự dưng anh nghĩ, cả đời này tại sao phải vất vả làm việc như vậy. Nếu như không mệt như vậy, thoải mái một chút, tự nhiên phóng khoáng một chút, không phải chúng ta có thể ở cùng nhau sống tiêu dao sao?

Đường Ngọc liếc Trần Kinh một cái, nhẹ nhàng nói:

- Nếu như thật sự như vậy thì tốt rôi! Nhưng đáng tiếc, anh không thể nào mà bỏ xuống được.

Cô thở nhẹ một hơi, chuyển giọng nói:

- Lần này anh đến Lĩnh Nam lại là đến đắc tội với người ta à? Em nói anh a, không hề biết thay đổi, rõ ràng người hiểu biết về Lĩnh Nam nhiều, việc gì anh phải đích thân đến đây, anh như vậy không phải là đến tìm phiền phức sao?

Trần Kinh cúi đầu nhìn cô một cái, khẽ cười một tiếng nói:

- Anh không đến Lĩnh Nam thì có thể gặp em sao?

Đường Ngọc hơi sửng sốt, mặt hơi đỏ, nói:

- Lời nói đường mật! Em mới không tin đây là suy nghĩ thật sự của anh!

Đường Ngọc ngoài miệng nói không tin, nhưng trên mặt lại lộ ra nét cười tươi, mặt kề sát lồng ngực Trần Kinh, hết sức ngọt ngào.

Cô cả đời này không muốn kết hôn, kết hôn nếu như không tìm thấy đối tượng thích hợp, kết hôn rồi cũng sẽ ly hôn, vậy tại sao phải kết hôn?

Hơn nữa, đàn ông bây giờ cũng không đáng tin, Trần Kinh là người đàn ông hoàn mỹ như vậy? Cũng không thể cùng mình và vợ sống cùng nhau?

Đàn ông quá thật thà, không có tiền đồ. Đàn ông có bản lĩnh, lại không dựa vào được.

Vấn đề này chính là phiền muộn của tất cả phụ nữ.

Đường Ngọc không phải là phụ nữ bình thường, sau khi cô quen biết Trần Kinh, trong mắt liền không thể để ý đến ai khác.

Cô tâm cao khí ngạo, độc lập cá tính, ai bảo phụ nữ nhất định phải dựa vào đàn ông để sống?

Trần Kinh và Đường Ngọc gặp mặt có thể nói là tranh thủ lúc rảnh rỗi.

Hắn đến Lĩnh Nam chính là đến áp dụng sách lược của mình để trấn thủ Việt Châu, sắp xếp Tần Sơn Hà dẫn người đến Hoàn Thành và Bắc Việt để tìm hiểu tình hình.

Tìm hiểu tình hình đều phải đến hiện trường, ý đồ thực sự của Trần Kinh tạm thời vẫn không thể để lộ ra hết được.

Hắn rất quen thuộc Lĩnh Nam, hắn biết độ khó khi làm việc tại Lĩnh Nam, ra tay quá sớm, đôi khi sẽ rất bị động.

Hơn nữa, Ủy ban Kỷ Luật quân đội Thu Nhược Hàn cũng dẫn người đến Lĩnh Nam. Trần Kinh đến không chào hỏi bọn họ, bọn họ cũng không chủ động liên hệ với Trần Kinh.

Điều này cho thấy quan hệ rất tế nhị giữa hai bên.

Thu Nhược Hàn hy vọng có người giúp cô ta tìm lối thoát, Trần Kinh hiện tại tiếp cận đến, có thể sẽ phải tiếp nhận một củ khoai lang nóng đến bỏng tay, cho nên Trần Kinh nhất định sẽ không chủ động.

Mà đối với Thu Nhược Hàn mà nói, cô dẫn người đến Việt Châu, làm lâu như vậy, sự việc vẫn chưa làm xong, còn làm cho người bên dưới oán than, lãnh đạo ở bên trên phẫn lộ, mặt mũi cô giấu vào đâu?

Người phụ nữ này khá kiêu ngạo, khiến cô ta chủ động đến tìm Trần Kinh giúp đỡ, dường như cô cũng không còn cách nào để cứu vãn được tình cảnh này.

Trên mọi phương diện, Trần Kinh tự nhiên có được chút thời gian nhàn rỗi.

Mà Trần Kinh rất rõ, sự an tĩnh này chỉ là nhất thời, không được lâu nữa, nếu như bất kỳ một phương diện nào không kiên nhẫn, cục diện sẽ dần dần mở ra, đến lúc đó, tự nhiên lại không khống chế được ván cờ này.

Ý tứ của Chu Hải Đông rất rõ ràng, chỉ thị bên trên chính là muốn đem coi Lĩnh Nam như là một điển hình.

Cái gọi là điển hình, chính là muốn cả nước noi theo, toàn quốc có bao nhiêu quân đội mong đợi vào chuyển địa điểm?

Lĩnh Nam là một điển hình, cả nước sẽ có phản ứng lớn như thế nào?

Có lẽ vào lúc này, rất nhiều nơi trong cả nước đang trông mong vào mấy vụ án này, vào lúc này, hành động thiếu suy nghĩ, tùy tiện ra tay, đây không phải là tự mình tìm phiền phức cho mình sao?

Trần Kinh không giống như Thu Nhược Hàn.

Thu Nhược Hàn vấp phải trở ngại, cô ta còn có thể đến tìm đến phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban Kỷ luật để giải quyết.

Trần Kinh hiện tại nếu như không giải quyết thỏa đáng sự việc, hắn có thể đến tìm ai?

Những ngày yên tĩnh khó có được …

Mà vượt ngoài dự đoán của Trần Kinh chính là, độ phức tạp của sự việc dường như không phải chỉ có như vậy.

Chính vào ngày thứ hai hắn ở Việt Châu, hắn nhận được một cuộc điện thoại rất bất ngờ.

Điện thoại thông, Trần Kinh nói:

- Xin chào, xin hỏi ngài là ai…

- Có phải là chủ nhiệm Trần Không? Tôi là lục phòng của Ủy ban kỷ luật Tô Giang Bình, tôi hiện tại cũng đang ở Việt Châu, có chút việc tôi muốn gặp anh để nói chuyện! Anh có tiện hay không?

Ở bên kia đầu điện thoại, giọng nói rất trầm thấp.

Trần Kinh đột nhiên cả kinh, Lục phòng Ủy ban Kỷ luật Tô Giang Bình?

Cái gọi là lục phòng Ủy ban Kỷ luật, chính là phòng giám sát thứ sáu trong Ủy ban Kỷ luật trung ương, Tô Giang Bình là chủ nhiệm của phòng giám sát số sáu, ông ta ở Việt Châu để làm gì?

Chẳng nhẽ lại…

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh không khỏi lạnh ớn.

Ủy ban Kỷ luật có tám phòng lớn, mỗi phòng đều lừng lẫy chiến công hiển hách. Nguyên nhân chủ yếu, là vì cán bộ của tám phòng điều tra này, ít nhất đều là những cán bộ lãnh đạo từ cấp phó bộ trở lên.

Tám phòng lớn có hành động, có nghĩa là hành động này sẽ rất lớn, nhất định sẽ gây lên chấn động trong toàn quốc.

Phòng giám sát thứ sáu đã đến Việt Châu điều tra rồi, thần không biết quỷ không hay, Trần Kinh đều là cán bộ của Ủy ban Kỳ luật, không ngờ cũng không biết!

Bọn họ đến đây là có chuyện gì?

Trần Kinh trầm ngâm một chút, nói:

- Chủ nhiệm Tô, có chuyện gì vậy?

Tô Giang Bình thản nhiên nói:

- Là có chút chuyện muốn anh giúp đỡ, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến công tác của anh! Như thế này được hay không, tôi đợi anh ở quán cà phê Phú Sơn ở phía sau khách sạn Lưu Niên đợi anh, chúng ta gặp mặt nói chuyện!

Vị trí của quán cà phê Phú Sơn rất kín đáo, là một phần của khách sạn Phú Sơn.

Quán cà phê kín đáo, ở bên trong trống rỗng, không thấy có nhiều khách.

Trần Kinh đi vào, cảm thấy có chút âm u, điều này không khỏi khiến cho hắn nghĩ đến lời đồn trước kia của cấp dưới về Ủy ban Kỷ luật.

Nói nếu ai đó được người của Ủy ban Kỷ luật gọi đi uống cà phê, có thể tưởng tượng, một vị cán bộ lãnh đạo được đồng chí của Ủy ban Kỷ Luật trong hoàn cảnh như thế này gọi đi uống cà phê, loại áp lực này hẳn là rất lớn?

Tô Giang Bình không giống như người của Ủy ban Kỷ luật mà mọi người hay nói, ông ta hơi béo một chút, đeo một cặp kĩnh viền màu vàng nhìn rất ôn nhu.

Tuổi khoảng năm mươi, cả người từ trên xuống dưới khiến cho người ta có một cảm giác là sạch sẽ.

Trên mặt ông ta chòm râu được cạo sạch sẽ, lông mi có sửa qua, nhưng nhìn kỹ không hề thấy có chút dấu vết nào.

Tóc có chút bạc, nhưng rất chỉnh tề, ngay cả tóc ở vị trí bên thái dương chỗ đeo kính cũng không hề có chút lộn xộn nào.

Hai tay của ông ta mộc mạc, trắng nõn, móng tay được sửa rất cẩn thận.

Trần Kinh đi đến, ông ta đứng dậy chỉ chỉ vào chiếc ghế sô pha trước mặt nói:

- Chủ nhiệm Trần, ngồi đi!

Nhân viên phục vụ đi đến rót một tách trà, Tô Giang Bình vẫy vẫy tay nói:

- Uống đi, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện!

Trần Kinh xoa xoa tay, nói:

- Chủ nhiệm Tô, có thể nói đây là lần đầu tiên tôi được ngồi nói chuyện với lãnh đạo bên phòng giám sát của Ủy ban Kỷ luật, nói câu thật lòng, trong lòng có cảm giác thật lạ, thậm chí có chút hồi hộp căng thẳng!

Tô Giang Bình thản nhiên cười nói:

- Căng thẳng là bình thường, điều này cho thấy sự uy nghiêm của ban kiểm tra của Ủy ban Kỷ luật của chúng. Chúng ta nói vào chuyện chính, tôi phản ánh với anh một tình hình, trong dự án Lâm Cảng hướng ra khu vực biển, chính phủ lên kế hoạch quy hoạch thôn ngoài biển giống như đất liền, dự định trong vòng mười năm, ở bên đó tạo lên được một khu vực nội thành.

Công trình này lần trước đăng ký đã được quốc vụ phê chuẩn, xem xét đến thực tế phát triển của đặc khu, tuy phương pháp làm không thể thực hiện được, nhưng dự án này vẫn còn có thể đẩy mạnh.

Nhưng trong quá trình đẩy mạnh dự án, nảy sinh một số vấn đề.

Vấn đề thứ nhất là xây dựng kiến trúc của các doanh nghiệp ở Lâm Cảng không đúng tiêu chuẩn, có khả năng là bước đấu thầu không đúng quy phạm, thi công của xí nghiệp không đúng quy phạm, doanh nghiệp địa phương không tách rời, chính phủ đối với những hành động làm loạn của các xí nghiệp, những công việc này tôi đã nắm trong tay một số tình hình, đợi sau này tôi sẽ chuyển cho anh.

Phòng chỉnh đốn tác phong của các anh đem những vấn đề này điều tra lại một chút, đem tình hình cân nhắc xem xét lại một chút, anh lần này đích thân đến Lĩnh Nam, đây chính là cơ hội, anh xem thế nào?

Trần Kinh trầm ngâm không nói. Vùi đầu vào uống cà phê.

Chuyện này Trần Kinh có từng nghe nói, trên thực tế lần này phòng chỉnh đốn tác phong báo cáo tình hình cũng chính là báo cáo về phương diện này.

Trần Kinh cũng bố trí nhiệm vụ, dự tính cho Dư Hạo Kiệt dẫn tổ công tác đi tìm hiểu rõ tình hình, tranh thủ đem vấn đề này giải quyết triệt để.

Nhưng sự việc này sau khi Tô Giang Bình nhắc đến, tình hình dường như có chút bất đồng rồi.

Tô Giang Bình nhắc đến vấn đề này, có nghĩa là vấn đề này có thể có dính đến vi phạm kỷ luật nghiêm trọng của cán bộ lãnh đạo, nếu như như vậy, vấn đề sẽ trở nên rất phức tạp.

- Có thể hút thuốc không!

Trần Kinh bỏ một hộp thuốc ra.

- Anh cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.

Tô Giang Bình nói, Trần Kinh rút ra một điếu thuốc đưa cho đối phương, Tô Giang Bình vẫy vẫy ray nói:

- Tôi không hút, anh hút một mình đi!

Trần Kinh châm một điếu thuốc, trầm ngâm một lúc lâu nói:

- Tôi đi Lâm Cảng một chuyến, đem tình hình làm rõ một chút, những cái cụ thể tôi sẽ viết báo cáo!

Tô Giang Bình nói như vậy, hắn theo bản năng muốn cự tuyệt.

Nếu như hắn muốn từ chối, lý do rất đơn giản.

Hắn hiện tại có nhiệm vụ khác, mà trách nhiệm không hề nhỏ.

Hơn nữa vấn đề Lâm Cảng, hắn đã sắp xếp người đi làm, hắn có thể gọi điện cho Dư Hạo Kiệt, để anh ta ưu tiên đi giải quyết vấn đề Lâm Cảng.

Nhưng hắn cẩn thận nghĩ, Tô Giang Bình đến tìm hắn, khẳng định là có chỗ khó xử riêng của ông ta.

Nếu như không có chỗ khó xử, thực lực của phòng số sáu lớn như vậy? Nhân viên và lực lượng ông ta có thể điều động có bao nhiêu? Vẫn còn Trần Kinh giúp đỡ sao?

Mà Trần Kinh gọi Dư Hạo Kiệt đến cũng không được.

Hiện tại Trần Kinh mang theo ba người đến Lĩnh Nam, cũng đã khiến rất nhiều người cảm thấy bất an rồi.

Chân trước của hắn vừa đến, đằng sau liền có hai nhân vật số một của hai thành phố và Giám đốc sở đến, còn có một số người khác có thể cũng muốn tiếp xúc với Trần Kinh, chỉ vì nguyên nhân nào đó mà không thể đến được nên đành bãi miễn.

Dưới tình huống như vậy, Dư Hạo Kiệt lại đến, phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban Kỷ luật một lúc cử đến hai tổ công tác, Lĩnh Nam còn không trấn động sao?

Mà sự việc lục phòng Ủy ban Kỷ luật đến Lĩnh Nam, tuy rằng tính bí mật cần cao hơn một chút, nhưng không có bức tường nào có thể ngăn được hết gió trời, cấp cao ở Lĩnh Nam không thể không biết.

Người đã đến nhiều rồi, nếu lại có người đến nữa, cả tỉnh đều là người của Ủy ban Kỷ luật trung ương. Sự ổn định của xã hội Lĩnh Nam còn có thể được đảm bảo sao?

Dựa vào những cân nhắc ở trên, Trần Kinh chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Tô Giang Bình, có lẽ là phải đến Lâm Cảng một chuyến rồi.

Trần Kinh vốn đã quen thuộc với Lĩnh Nam, nhưng ở Lĩnh Nam có địa phương mà hắn chưa từng đặt chân đến, địa phương này chính là Lâm Cảng.

Lâm Cảng là đặc khu, không chỉ tách biệt với Lĩnh Nam, mà tách biệt với địa vị của cả nước.

Rất nhiều chính sách của bọn họ, rất nhiều công tác đều là trung ương trực tiếp can dự vào, nhân vật số một của Đảng ủy Lĩnh Nam cũng chính là do trung ương trực tiếp bổ nhiệm.

Trong bộ máy ở Lâm Cảng có rất nhiều người, đều là người ở tầng trên.

Làm tuyến đầu phát triển của nước cộng hòa, còn có địa phương nào có thể tự do rèn rũa cán bộ như Lâm Cảng.

Tất cả các nguyên nhân trên, tạo ra sự đặc thù của Lâm Cảng, cũng vì những nguyên nhân này, khiến cho Lâm Cảng rất phức tạp.

Trần Kinh vừa nghĩ đến những điều này liền đau đầu, thật là chuyện này chưa xong chuyện khác đã đến, đúng là vị trí Phó chủ nhiệm của mình quả là không dễ làm a …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.