Phạm Giang có chút ủ rũ, Trần Kinh phê bình anh ta không nể tình gì.
Trần Kinh tặng anh ta hai câu nói, sáu chữ cảnh cáo: - Hành chính đạo, tẩu chính lộ.
Trần Kinh nói: - Giang tử, vào ngành quân y, đây là một miếng bánh lớn, phải nắm chắc thật tốt, sẽ kiếm được món tiền lớn. Nhưng cậu xem người cậu tìm là ai? Vương Lâm Ba kia là người đáng tin sao? Anh ta tam giáo cửu lưu, liên hệ tới việc kinh doanh của cậu, cậu từng nghĩ tới hậu quả chưa?
Một khi chỉnh đốn ngành điều trị, nghiệp vụ của các cậu đứng mũi chịu sào, đến lúc đó phiền phức cậu gặp phải e không chỉ là công ty bị lật đổ như hiện nay, nói không chừng còn có thể bị khởi tố, thậm chí thân bại danh liệt.
Trần Kinh vừa xả một trận, nhận được điện thoại liền đứng dậy cáo từ, để lại Phạm Giang một mình buồn bực.
Nhìn thấy Trần Kinh đi xa khỏi, quắc miệng nói: - Bạn như anh để làm gì? Chỉ to mồm, củ chuối thật, cậu ta làm Bộ trưởng Bộ y tế, mình cũng chỉ làm nhân viên công vụ vài ngày, cả ngày liền giả bộ sa sầm mặt.
Đặng Linh cho rằng Trần Kinh còn trẻ, bộ dạng sâu xa khó hiểu, chỉ cười bên ngoài còn bên trong nghiêm túc, trông có vẻ rất giả tạo. Trước mặt người khác giả cũng còn được, đằng này giả trước mặt cả bạn bè, đúng là không nên.
Phạm Giang cười khổ nói:
- Được rồi, tiểu Linh, bộ dạng kia của Trần Kinh cũng khá tốt, đều là muốn tốt cho tôi. Xem ra nghiệp vụ này chúng ta tạm thời không thể làm, khả năng tôi thật sự đã nóng vội rồi.
- Cái gì? Không thể làm? Đặng Linh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: - Chúng ta bỏ cái giá lớn như vậy, vất vả lắm mới tìm được nghiệp vụ, cũng chỉ bởi một câu của ông bạn không đáng tin cậy mà anh không làm nữa?
Cô giơ tay ra, sờ sờ trên trán Phạm Giang: - Tôi nói này Phạm Giang, đầu óc anh có bị bệnh không vậy?
Phạm Giang lắc đầu không biết giải thích thế nào.
Anh ta và Trần Kinh có ước định, bất luận tình huống nào, hai người không thể nói chuyện gì trước mặt người ngoài.
Bản lĩnh và khả năng của Trần Kinh như nào Phạm Giang đã từng chứng kiến. Hắn bị công ty sa thải, không nhất thiết phải xuống Đức Cao.
Sở dĩ hắn tới Đức Cao là vì mình yêu cầu. Hắn nghĩ so với việc đứng bên canh tổng bộ, thì không bằng xuống bên dưới trải nghiệm.
Nguyên nhân quan trọng hơn, Trần Kinh ở Đức Cao, anh ta có thể bàn bạc, hơn nữa còn có thể dựa vào Trần Kinh, anh ta sẽ có cơ hội thay đổi cục diện bản thân.
Ở Đức Cao anh ta có thể không nghe lời của bất cứ ai. Nhưng lời của Trần Kinh thì anh ta không thể không nghe, một việc Trần Kinh nói không thể làm, thì tuyệt đối không được làm, nếu không hậu quả chắc chắn sẽ không lạc quan.
Trần Kinh chưa từng nghĩ có những việc lại kì diệu đến vậy, như Vương Lâm Ba người này.
Trần Kinh vừa gặp có người ngăn đón tìm hiểu, rất nhanh liền gặp Vương Lâm Ba. Người này đương nhiên chính là nhân vật chính ngăn đón tìm hiểu chuyện kia.
Về vụ án của Chương Vũ Hiệp, Chân Củng đặc biệt để ý. Anh ta báo cáo với Trần Kinh, cuối cùng vụ án này chia ra xử lý. Sự cố chữa trị là sự cố chữa trị, còn việc Chương Vũ Hiệp gây rối đánh người thì xử lý khác.
Về vụ án sự cố chữa bệnh, đơn kiến nghị đã khiến người nhà khởi tố lên tòa án, còn vụ án của Chương Vũ Hiệp, cục Công an bước đầu quyết định xem xét đặc biệt, xem xét tới việc Chương Vũ Hiệp công tác ở chiến tuyến Công An nhiều năm như vậy, vì đủ loại nguyên nhân nên hiện tại bị tàn tật, cục Công an hàng năm cấp cho ông ta số tiền dưỡng lão nhất định, coi như sự bù đắp.
Chuyện này tới đây xem như kết thúc.
Nhưng Trần Kinh có một buổi tối tới quán bar thư giãn chút, vừa mới uống một chén rượu, ngồi bên ngoài quầy bar, phía sau đã bị một người vỗ mạnh một cái.
Hắn quay đầu lại, phía sau có một người trung niên khôi ngô, chính là Vương Lâm Ba.
Bên người Vương Lâm Ba, tiểu Hồng trang điểm rất đậm, ăn mặc diêm dúa, như con chim nhỏ nép vào người, đôi mắt liếc về phía Trần Kinh đá mày.
- Haiz, Trần lão đệ. Còn nhận ra tôi không? Lão Vương, Bệnh viện Trung y Đức Cao đó. Vương Lâm Ba nói.
Trần Kinh nheo mắt nhìn ông ta, chi tiết về Vương Lâm Ba, Trần Kinh sau đó có điều tra qua. Người này là người nhà của một lãnh đạo nào đó, làm đều là những hoạt động đen tối.
Chủ yếu là nhắm vào hệ thống các bệnh viện chữa trị. Có những đồ bệnh viên phải mua, ông ta ra mặt phụ trách liên hệ, từ đó thu tiền trà nước. Ngoài ra, có những việc xảy ra ở bệnh viện, ông ta lợi dụng quan hệ, ra mặt giúp làm dịu đi, có những việc đáng lẽ bị phạt, ông ta ra mặt liền được miễn xử phạt.
Cứ như vậy, bệnh viện cũng không dám đắc tội với ông ta, việc này lại vừa hay tạo điều kiện cho ông ta ngậm miệng ăn tiền.
Để tiện hành động, thân phận trên danh nghĩa hiện tại của ông ta là Phó chủ nhiệm bộ phận vật tư của bệnh viện Trung y. Do bệnh viện là tuyến ngoài, đều tự chủ thông báo tuyển dụng, cho nên, đối với Vương Lâm Ba mà nói, ông ta tự trà trộn vào cũng không phải chuyện gì khó khăn.
- Vương ca? Hôm nay anh phát tài ở đây? Trần Kinh nói lạnh nhạt.
- Người anh em thật biết nói chuyện, hôm nay gặp, tôi mời.
Vương Lâm Ba lớn tiếng nói.
Đám đi theo ông ta phía sau, Trần Kinh nheo mắt nhìn qua, liếc mắt liền thấy người quen. Nói ra hai người còn là hàng xóm, Dương Đại Giang.
Người này đang trong quá trình nghiêm túc chỉnh đốn hệ thống giáo dục, bị viện kiểm sát khởi tố, bị phán một năm, cũng sắp hết thời gian rồi.
Dương Đại Giang quen Trần Kinh, anh ta vội vang cầm cái cốc tới, nói: - Ai chà, thế giới này đúng là nhỏ, đây chẳng phải Trần ca sao? Xin chào xin chào.
Vương Lâm Ba vừa nhìn hai người không ngờ lại quen nhau, ông ta cười ha hả nói:
- Hai người quen nhau, vậy chẳng phải là anh em rồi sao.
Ông ta chỉ vào Dương Đại Giang nói với Trần Kinh: - Trời này anh cậu đây là chủ, để ăn mừng cho lão Dương, thời gian trước cậu ta xảy ra chút việc, ngồi ở cục rồi, vừa ra, đúng là đại hỉ.
- Nhân viên phục vụ, mang rượu lên, hôm nay mọi người uống một bữa đã đời. Tôi nói với các cậu, hôm nay ai không hết mình uống tôi sẽ giận người đó. Vương Lâm Ba hét to.
Đám người xung quanh đều là bọn xu nịnh, trong đó có một tên giọng điệu ngon ngọt nói: - Vương ca nói không đúng, hôm nay là song hỷ lâm môn, hôm nay trên tòa, cái tên không có mắt kia tìm thấy Vương ca, Vương ca đại thắng trở về.
- Mấy anh em, mấy anh em không thấy Chương Vũ Hiệp kia lúc cuối bộ dạng như gấu, giống như con chó bị giẫm lên, cũng không còn là tên hoành tráng năm đó nữa, ông ta đấu với Vương ca, chính là tự tìm cái chết.
- Đúng thế đúng thế, tiểu tử kia không có mắt, vốn lão ta không có chuyện gì, bỗng nhiên lại cố tình muốn dốc bầu tâm sự với Vương ca, ông ta lẳng lơ như quả phụ tiến vào nữ nhi quốc, tới nhầm chỗ rồi. Một người cười ha hả nói.
Anh ta vừa nói, người xung quanh đều hùa vào theo, ra sức thổi phòng Vương Lâm Ba.
Khiến cho Vương Lâm Ba dường như trở thành oai nhất cả Đức Cao. Cái gì mà Cục công an, viện kiểm sát, còn cả tòa án kia, đều kém cạnh hết cả.
Vương Lâm Ba cũng được thổi phồng lên tới trời, ông ta nói: - Viện trưởng Mã tòa án Đức Thủy các cậu biết không? Đó là anh em của tôi, hôm nay vốn định đi uống rượu với ông ta, nhưng hôm nay lại là ngày lành lão Dương ra khỏi cục, tôi không đi nữa.
Nói thật lòng, chúng ta là huynh đệ giang hồ tụ họp với nhau, lòng kiên định, so với việc làm quan gò bó, chính là chơi gái, đều phải che giấu đi, thật chán.
Vừa nhắc tới phụ nữ, tròng mắt đám người kia lại lanh lên, có người hét lên: - Một nơi có cái giường lớn như bàn tay, quật ngã đỉnh thương liền lên, công phu tốt thì hoạt động vài lần, đầu súng tốt thì vài lần là xong, phải che dấu nhiều vậy sao?
- Haha
Cả đám nghe buồn cười quá.
Vương Lâm Ba đưa tay ra nói: - Được rồi, không cần nói nữa. Nói nữa Trần lão đệ lại có ý kiến. Cậu ta dù sao cũng là ăn cơm nhà quan, Trần lão đệ, cậu nói xem có đúng không?
Trần Kinh khẽ nhíu mày nói: - Được rồi, mọi người chơi đi, tôi còn có chút việc, không quấy rầy nhã hứng của mọi người nữa.
Trần Kinh đặt chén rượu xuống, đặt tiền bên dưới, thản nhiên cười, bỏ đi.
Vương Lâm Ba híp mắt nhìn bóng Trần Kinh, nói với Dương Đại Giang: - Lão Dương, chi tiết về tiểu tử này cậu biết không?
Dương Đại Giang cười ha hả nói: - Biết một ít, trong nhà rất giàu, hẳn là con nhà giàu mới nổi.
- Thảo nào oai thế, hóa ra có chút lai lịch. Vương Lâm Ba nói.
- Oai cái gì mà oai. Vương ca, hay là anh em ta ra tay thu hắn, có tiền làm một trận, dám trêu làm Vương ca mất hứng, mẹ nó. Hữu Hòa Hoàng lớn tiếng nói.
- Thôi đi, không phải phiền phức, muốn thu hắn cũng không phải lúc này, có cơ hội tính sau. Vương Lâm Ba nói.
- Đúng, Vương ca bày mưu nghĩ kế, không cần chúng ta quan tâm. Hôm nay Dương ca ra ngoài, là một ngày đại hỉ, chúng ta uống rượu, không say không về.
Trần Kinh đi ra khỏi quán bar sắc mặt cũng âm trầm, hắn đi thẳng về nhà, càng nghĩ càng cảm thấy vụ án Chương Vũ Hiệp kia có vấn đề, hắn ngẫm nghĩ một chút, liền gọi điện cho Âu Dương Cường.
Âu Dương Cường nói: - Bí thư Trần, vụ án trên tòa hôm nay tôi không để ý. Chúng tôi mặc dù là công an kiểm sát tòa án nhưng cũng không phải là một đơn vị, tôi không biết tiêu chuẩn phán quyết của bên kia.
Trần Kinh thản nhiên nói: - Không biết cũng không sao. Anh là nhân vật số một của cục Công an, anh có thể điều tra lại một lần nữa vụ án, chúng ta tốt nhất nên làm rõ vụ án, phải hiểu rõ, không được mơ hồ, khiến người khác cảm thấy rất đáng ngờ.
Một vụ án có điểm đáng ngờ, công an, kiểm sát, tòa án, không bên nào có thể trốn tránh được trách nhiệm.
Âu Dương Cường vừa nghe Trần Kinh nói, trong lòng đột nhiêm trùng xuống.
Anh ta lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, đã sớm biết cách nghe lãnh đạo nói chuyện. Nghe ý tứ này của Trần Kinh, anh ta rất tức giận, không chỉ phản bác việc tuyên án, mà hơn thế nữa là đối đầu với toàn bộ hệ thống kiểm sát, công an.
Đầu óc anh ta xoay chuyển nhanh chóng, anh ta lại nghĩ, chuyện này Trần Kinh không liên hệ tòa án, cũng không liên hệ viện kiểm sát, cũng không nói chuyện với Bí thư Đảng ủy công an, mà lại nói với mình, đây là ý gì?
Là hắn thấy chuyện này vấn đề nằm ở bên phía hệ thống Công an sao? Hay hắn tin tưởng mình hơn?
Âu Dương Cường nghĩ như vậy, trong lòng liền bắt đầu cảnh giác. Bây giờ Đức Thủy không giống như trước, từ sau khi Bí thư Trần tới Đức Thủy, một bước một dấu chân, uy tín dần dần tăng vọt ở Đức Thủy.
Nhất là gần đây, truyền ra tin tức Bí thư Lưu bị điều đi, quyền lợi trong tay Bí thư Trần càng lớn, nhìn xu thế này, Đức Thủy về sau e là sẽ đổi sắc.
- Bí thư Trần, anh yên tâm, vụ án này tôi sẽ điều tra lại, nhất định cho anh một câu trả lời thỏa đáng.
Âu Dương Cường cất cao giọng nói.
Anh ta nói xong đầu dây bên kia cũng nghe tiếng tít tít, Trần Kinh dập máy từ đời nào rồi.