Quan Sách

Chương 414: Chương 414: Truy tố.




Bí thư Đảng ủy công an huyện Đức Thủy Vương Học Bình có chút buồn bực.

Về vụ án của Chương Võ Hiệp phát sinh trong thời gian gần đây, vì vụ án phức tạp, bên trong liên lụy tới nhiều vấn đề, anh ta từng đặc biệt xin chỉ thị của Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang.

Lưu Tích Nhân lúc đầu không thể hiện thái độ gì với vụ án này, nhưng Nhiếp Quang đã có chỉ thị rõ ràng, căn cứ theo yêu cầu của Nhiếp Quang, xử lý vụ án phải lấy đại cục làm trọng, không thể vì một vụ án mà khiến cả hệ thống điều trị của Đức Thủy bị ảnh hưởng.

Bệnh viện nhân dân Đức Thủy là một trong số ít bệnh viện cấp cả nước ở Đức Cao, danh tiếng xã hội của bệnh viện này khá cao. Bệnh viện nhân dân Đức Cao có thể có được thành tích hôm nay toàn bộ là thành quả của sự cố gắng của các cán bộ công nhân viên chức của bệnh viện trong nhiều năm. Đảng ủy và chính quyền Đức Thủy rất quan tâm tới từng bước phát triển của bệnh viện.

Cho nên giữ gìn danh dự cho bệnh viện nhân dân Đức Thủy, bảo vệ an toàn điều trị cho bệnh viện là công tác mà các đơn vị phải chú trọng. Còn những công việc này có tác dụng tích cực đối với sự định tính cuối cùng của vụ án.

Vương Học Bình khi đó truyền đạt chỉ thị của Nhiếp Quang cho hệ thống công an, kiểm sát, tòa án. Cuối cùng cục công an khai trừ Chương Vũ Hiệp, quyết định không thành lập sự cố chữa bệnh. Viện kiểm sát kháng tụng, tòa án không thụ lý khởi tố của người nhà, chuyện này cứ cho qua như vậy.

Bên trong vụ án này Vương Học Bình cũng không tham dự vào nhiều, nhưng sự việc cuối cùng có thể giải quyết ổn thỏa như vậy, một tảng đá lớn trong lòng anh ta coi như đặt xuống được.

Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng, sự việc căn bản chưa chấm dứt, hiện tại Phó bí thư lại có chỉ thị mới về vụ án này.

Cục trưởng công an Âu Dương Cường phản bác tin tức điều tra lại vụ án một lần nữa. Vương Học Bình về sau chấn động, lập tức mở cuộc họp các cán bộ Pháp luật chính trị để tìm hiểu tình hình vụ án.

Anh ta vừa tìm hiểu vụ án, phát hiện sự việc có chút gay go.

Sự cố chữa bệnh phát sinh ở bệnh viện nhân dân Đức Thủy lúc trước hóa ra là thật. Nhưng để giữ danh dự của mình, bệnh viện đã tìm anh em Vương Lâm Ba dựa vào quan hệ, sau đó đồng ý đưa cho người bệnh một khoản tiền, hai bên giải quyết cá nhân.

Chuyện này bệnh viện chỉ làm tới đây là xong.

Việc giải quyết hậu quả về sau đều là do Vương Lâm Ba phụ trách.

Về phần nhân viên công an Chương Vũ Hiệp khi ấy dẫn người tới bệnh viện ẩu đả, và hậu quả sau ẩu đả, những cái này bệnh viện đều không biết tình hình cụ thể, toàn bộ là hoạt động do Vương Lâm Ba phụ trách.

Chuyện của Chương Vũ Hiệp qua đi, Vương Lâm Ba chủ động xin rời khỏi bệnh viện nhân dân Đức Thủy, nhanh chóng trở thành Phó chủ nhiệm phụ trách bộ phận vật tư của bệnh viện Trung y thành phố, xem như đi ăn máng khác.

Vụ án này phải điều tra lại, hiện tại có thể chia thành ba bộ phận.

Bộ phận thứ nhất là bệnh viện đối với vấn đề còn tồn tại sau việc xử lý sự cố điều trị, không chịu trách nhiệm với bệnh nhân, thiếu đạo đức nghề nghiệp, đã cấu thành tội danh làm trái pháp luật. Bộ phận thứ hai, Vương Lâm Ba ăn bẩn, thế lực đen tối do anh ta cầm đầu đặt chân vào ngành điều trị, vấn đề này khá kinh điển.

Bộ phận cuối cùng, chính là vấn đề riêng tư giữa Chương Vũ Hiệp và Vương Lâm Ba, nguyên nhân thật sự vì sao mà Chương Vũ Hiệp lại dẫn người tới bệnh viện ẩu đả, cuối cùng gây nên hậu quả tồi tệ?

Ba vấn đề này điều tra xong, có thể coi như vụ án này hoàn tất.

Chương Vũ Hiệp thì không nói rồi, cho dù anh ta bị phạt đúng tội, nhưng sự cố điều trị của bạn anh ta chắc chắn phải nhận định lại một lần nữa, bồi thường lại. Nhận định rõ ràng sự cố này, chủ thể vụ án sẽ rõ, toàn bộ vụ án sẽ sáng tỏ.

Chuyện như vậy đương nhiên là một đả kích rất lớn đối với bệnh viện, cũng là sự mỉa mai rất lớn đối với công an, kiểm sát, tòa án Đức Thủy.

Có thể tưởng tượng được, sau khi chân tướng vụ án này rõ ràng, dân chúng sẽ nhìn hệ thống chính trị pháp luật của Đức Thủy ra sao.

Nghĩ đến đây, Vương Học Bình lại không kìm nổi ức đầy bụng.

Anh ta cho rằng, chuyện này chính là do Trần Kinh và Nhiếp Quang đấu đá mà thành, hai người cao cao tại thượng tranh đấu không ngừng, khiến bên dưới không biết nghe ai.

Nhiếp Quang có yêu cầu của Nhiếp Quang. Trần Kinh có chủ ý của Trần Kinh, cấp dưới không được đắc tội bên nào. Chẳng lẽ bọn họ thực sự coi toàn bộ Đức Thủy là thiên hạ của hai người họ sao?

Trong lòng bực tức, oán trách, nhưng chuyện này tới mức đó, anh ta không ra mặt cũng không được.

Đảng ủy Công an cũng không phải bền chắc như sắt thép, Âu Dương Cường như con dao nhỏ thật sự sắc bén, anh ta hứ một tiếng đòi điều tra may là Vương Học Bình cảnh giác.

Nếu không đợi Âu Dương Cường điều tra rõ tất cả, trực tiếp thông báo cho Trần Kinh, khi đó Vương Học Bình không thể thoát được tội danh không làm tròn trách nhiệm, không biết sẽ tạo nên hậu quả gì.

Hội nghị cán bộ hệ thống chính trị pháp luật, Vương Học Bình cùng Trần Kinh tới tham dự hội nghị, anh ta đi đầu vỗ tay, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cảnh tượng rất sôi động.

Trần Kinh đưa tay ra hiệu mọi người ngừng vỗ tay, ngẫu hứng nói: - Các đồng chí, hôm nay được tham dự hội nghị hệ thống cán bộ chính trị pháp luật tôi rất vui mừng, nói ra không sợ mọi người chê cười, công tác về mặt này tôi không hiểu biết lắm. Những người ngồi đây đều là những người trong nghề, có thể vài người sẽ phải chịu đựng tra tấn đấy.

Trần Kinh nói xong khẽ cười, phía dưới có người đã không nhịn được cười, không khí khẩn trương trong hội trường dịu xuống.

Trần Kinh tiếp tục nói:

- Hôm nay tôi tới tham dự hội nghị của các vị chủ yếu có hai mục đích, thứ nhất là học tập, học tập tri thức về mảng chính trị pháp luật, học tập công tác chức năng và quy trình làm việc.

Thứ hai, tôi hy vọng giảm sức ép đối với các đồng chí của chúng ta, vào hoàn cảnh yêu cầu của xã hội pháp chế ngày càng lên cao như ngày nay, công tác công an, kiểm sát, tòa án nên là thước đo đúng không? Tôi thấy ấy à, thước đo này nên là pháp luật, pháp luật thánh thần không thể xâm phạm, bất cứ cá nhân tập thể nào cũng không thể cao hơn pháp luật.

Các đồng chí của chúng ta chỉ cần coi đây là thước đo, công tác sẽ có phương hướng, cũng không cảm thấy mơ hồ.

Trần Kinh dừng một chút, cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm nói:

- Cổ nhân nói: biết sai chịu sửa, còn gì tốt hơn. Pháp luật dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho sự khinh nhờn, chúng ta có thể thu được kinh nghiêm, tổng kết giáo huấn thông qua sai lầm. Chúng ta có thái độ làm việc như vậy thì công tác chính trị pháp luật nhất định sẽ làm tốt, nhất định sẽ khiến Đảng và nhân dân vừa lòng.

Trần Kinh nói xong, Vương Học Bình là người đầu tiên vỗ tay, thần sắc anh ta có chút kích động.

Theo anh ta nghĩ, lần này chọc vào cái sọt lớn như vậy, theo tính cách của Trần Kinh nhất định sẽ phê phán kịch liệt, nếu như vậy, anh ta thật mất mặt, toàn bộ hệ thống chính trị pháp luật cũng sẽ bị hạ thấp uy tín, nói không chừng vì chuyện này sẽ dẫn đến một trận động đất không nhỏ.

Nhưng Trần Kinh xử lý chuyện này đều rất chú ý tới tâm tình của các đơn vị chính trị pháp luật, điều này khiến Vương Học Bình có chút cảm động.

Trần Kinh tuổi còn trẻ, lại có thể ngồi lên vị trí cao, không hổ là cán bộ tuổi trẻ tài cao, trình độ làm việc cao.

Vừa làm được việc lại không khiến không khí trở nên gay gắt mâu thuẫn, còn khiến tất cả mọi người cảm ơn hắn, rất khiến người ta tin phục.

Tiếp xúc với Trần Kinh, Vương Học Bình lại không kìm được nghĩ tới Nhiếp Quang.

Còn nhớ hôm đó, sau khi anh ta nhận được chỉ thị của Nhiếp Quang, cả đêm trắng không ngủ được.

Làm Bí thư Đảng ủy Công an, Vương Học Bình rõ hơn ai hết hiệu ứng của pháp luật. Tư pháp can thiệp do con người làm ra, dám lươn lẹo pháp luật, điều này đối với một người làm công tác chính trị và pháp luật mà nói, đều là việc rất bất đắc dĩ.

Anh ta cũng hy vọng công việc của mình có thể làm theo pháp luật, nhưng bên trên có sự điều động đủ mặt của lãnh đạo cấp trên, gia sức tạo áp lực, một mình Vương Học Bình muốn ra khỏi khuôn phép làm sao được?

Nhưng hôm nay Trần Kinh nói khiến anh ta thấy rất đồng tình.

Khiến anh ta cảm thấy hoàn cảnh đang thay đổi, thời đại đang tiến bộ. Trần Kinh làm lãnh đạo một thời đại mới, tư tưởng đã đi trước một số lãnh đạo cũ, có lẽ, thế hệ những cán bộ thời của Trần Kinh, thật sự có thể khiến nước cộng hòa bước vào xã hội pháp trị.

Sau khi Trần Kinh nói xong, Vương Học Bình thành khẩn đại diện Uỷ ban chính trị pháp luật kiểm điểm, và yêu cầu các đơn vị công an, kiểm sát, tòa án, sau này đối với việc xử lý phản bác kiến nghị phải nghiêm túc làm theo trình tự.

Anh ta liền lấy vụ án Chương Vũ Hiệp này làm ví dụ, nói các đơn vị điều tra, khởi tố, tòa án đều phải thực hiện đúng chức trách và nhiệm vụ.

Anh ta còn yêu cầu, phải lấy vụ án Chương Vũ Hiệp làm cơ hội, nghiêm túc kiểm điểm chiến tuyến chính trị pháp luật tồn tại không quy phạm, trình tự bất hợp lý. Đối với cá nhân và tập thể vi phạm pháp luật, vi phạm kỷ luật, phải kiên quyết đả kích, phải chân chính để pháp luật chính trị đi sâu vào lòng người.

Vụ án của Vương Học Vũ bị điều tra lại, viện kiểm sát chia vụ án thành ba bộ phận, đề xuất tố tụng lại một lần nữa với những người có liên quan.

Việc thứ nhất bị khởi tố chính là bệnh viện nhân dân Đức Thủy che dấu chân tướng sự thật, xử lý sự cố chữa bệnh trái pháp luật.

Phiên tòa vụ án này thu hút sự chú ý của toàn bộ các giới xã hội của Đức Cao, có thể là vì gần đây phát sinh tranh cãi nhiều về việc chữa trị, mà hành vi che dấu kiểu này của bệnh viện nhân dân Đức Thủy lại được nhắm vào mục tiêu. Vụ án này trước khi mở, tòa án nhận được yêu cầu phỏng vấn và tham dự của mấy cơ quan báo chí lớn trong tỉnh.

Còn giáo sư luật Trương Mẫn Hòa của học viện pháp luật đại học Sở Giang tham gia dự thính toàn bộ quá trình.

Giáo sư Trương Mẫn Hòa cho rằng, viện kiểm sát Đức Thủy dám truy tố bệnh viện, đây chính là hành động khơi dòng. Việc khơi dòng này là mở đầu cho việc không được dung thứ cho những vụ án hình sự. Bệnh viện Đức Thủy che dấu chân tướng sự việc, lừa gạt dân chúng, khiến cơ thể và trí óc người bị hạ bị thương tổn lớn, đây là hành vi trái pháp luật.

Trái pháp luật, bất kể là đơn vị hay cá nhân đều phải bị luật pháp truy cứu.

Khi người bị hại không có năng lực hoặc không có chứng cứ tố cáo người có liên quan, cơ quan kiểm sát phải nhận trách nhiệm nêu cao chính nghĩa, quyết không thể để đơn vị và cá nhân đã cấu thành tội phạm trái pháp luật trốn thoát truy cứu, từ đó tạo thành ảnh hưởng xấu trong toàn xã hội.

Vụ án này gây ra nhiều tranh luận, nhất là việc bệnh viện nhân dân còn nhờ tới các mối quan hệ chuẩn bị biện luận tốt nhất ở trước tòa.

Nhưng việc này ồn ào như vậy, có giới truyền thông tham dự, hơn nữa có các chuyên gia pháp luật của tỉnh tới dự thính, lần này khiến họ mất đi hy vọng.

Trường hợp lớn như vậy, so với việc làm sai còn già mồm cãi cố, không bằng thành thật cúi đầu nhận lỗi, tranh thủ sự khoan hồng của pháp luật, tranh thủ sự thông cảm của người bị hại.

Mà bệnh viện lại mất một khoản tiền lớn để thuê luật sư, trong toàn bộ quá trình thẩm vấn lại không nói được lời nào, mãi cho đến khi kết thúc ông ta vẫn ngậm chặt miệng.

Đây cũng là anh ta tự biết bản thân, biết mình ở Đức Cao này chỉ có chút danh tiếng, nếu thật sự phải đi ra bên ngoài, ba chân mèo của mình kia, xách giày cho người ta cũng không xứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.