Quan Sách

Chương 708: Chương 708: Không thu hoạch được gì.




Tuy đã là cuối thu, nhưng cuối thu miền Nam không hề thấy hiu quạnh, mặt trời vẫn ấm áp như mùa xuân.

Thời tiết này Bạch Thạch Sơn đẹp nhất.

Sự khô mát thanh tịnh của núi rừng mùa thu, cây cối trên núi càng xanh ngắt.

Ở phía Nam chân núi Bạch Thạch Sơn có một cánh rừng hồng phong.

Lá phong như ánh nắng nhuộm tầng tầng lớp lớp, cả ngọn núi như bức tranh sơn thủy màu sắc rực rỡ, giàu ý thơ.

Đường Ngọc ngồi trên xe Trần Kinh lái, mở cửa sổ mái ra, vô cùng hứng thú, hôm nay cô ăn mặc không nghiêm túc như ngày thường, thay một bộ váy sáng màu, tóc cũng không buộc lên, mà tùy ý phủ xuống vai.

Ô tô trên đường cao tốc phóng nhanh như tia chớp, gió thổi tung mái tóc của cô, thổi ra tới vẻ phong tư trác tuyệt không giống bình thường của cô.

Đúng là hôm nay cảm Giác con gái của Đường Ngọc rất rõ, trong ngôn ngữ khiến người ta không cảm Giác thấy sự sắc bén của nữ cường nhân, chỉ có phong tinh vạn loại của phụ nữ trong lúc nói chuyện.

Theo như đã hẹn, Trần Kinh dẫn cô đi du lịch Bạch Thạch Sơn, trong lúc như vậy, Đường Ngọc xuất hiện ở Hải Sơn là rất mẫn cảm.

Nhưng cô không hề cảm thấy có gì không ổn, Trần Kinh cũng kiên trì tương bồi.

Trần Kinh trong lòng rõ ràng, lần này nguy cơ quan hệ xã hội ở Hải Sơn do Đường Ngọc mà nổi lên, Đường Ngọc điều tra nghiên cứu Lân Giác, nắm chắc ưu thế của Lân Giác, sau đó dựa vào điểm mạnh của Lân Giác so với điểm yếu của nơi khác, bài văn này đưa ra, đương nhiên sẽ kích động thần kinh mẫn cảm của một số người.

Cho nên từ góc độ này mà nói, nguyên nhân chính của cái gọi là nguy cơ quan hệ xã hội của Hải Sơn thực sự không phải bài văn của Đường Ngọc, mà là những người có thần kinh mẫn cảm ở Hải Sơn.

Trần Kinh là một người từ bên ngoài tới, đối mặt với nghi ngờ và khiêu khích của người khác, hắn chọn sự bình tĩnh và âm thầm chịu đựng để ứng đối, trong lòng hắn vẫn luôn nhịn một cỗ tức giận.

Trần Kinh cẩn thận âm thầm chịu đựng, giới truyền thông quyền uy của tỉnh có biết tính nết đó của Trần Kinh?

Khiến những người kia chịu chút đau khổ, Trần Kinh rất vui vẻ khi nhìn thấy, nghe thấy. Thế giới này kẻ yếu không được người khác thông cảm, Trần Kinh phải thay đổi hiện trạng trước mắt, không thể luôn yếu thế, thời điểm nên mạnh, nhất định không được hàm hồ.

Hiện tại tất cả mọi người cho rằng cái gọi là nguy cơ của Hải Sơn là một tay Trần Kinh gây ra, đối diện với những nghi ngờ này, Trần Kinh cũng chưa từng nghĩ sẽ bác bỏ tin đồn.

Người khác thích nói như nào kệ họ, mình cứ tỏ ra mơ mơ hồ hồ, như có như không, thì đã sao nào?

Trần Kinh không đắc tội ai, nhưng tứ phía thù hằn, so với viêc như thế, còn không bằng thẳng thắn gây thù với tứ phía, không chừng cục diện lại khác.

- Bí thư Trần, Bạch Thạch Sơn thật đẹp, Bạch Thạch Sơn là một khối Niết bàn của Hải Sơn thậm chí là Lĩnh Nam chúng ta, điều này thật khó có được…

Đường Ngọc đầy cảm xúc nói với Trần Kinh.

Trần Kinh cười nói:

- Đúng vậy, vật quý do hiếm. Ở địa khu tam Giác Lĩnh Nam, chúng ta có thể thấy đều là nhà giam nhôm xi măng, còn nữa nơi nơi là nhà xưởng, tìm được một rừng núi còn duy trì nguyên hình dạng ban đầu như này thật không dễ.

Chỗ như vậy đặt ở Sở Giang thì quá quen thuộc rồi…

Trần Kinh dừng lại một chút, lại nói:

- Nhưng bất kể thế nào, đã quý giá, chúng ta phải bảo vệ. Quận ủy và Ủy ban nhân dân có kế hoạch, chuẩn bị trong vài năm nữa sẽ tận dụng một phần tài nguyên du lịch của Bạch Thạch Sơn.

Vui một mình không bằng vui chung, chúng tôi hy vọng tất cả mọi người ở tam Giác Lĩnh Nam đều có một cơ hội tiếp xúc thân thiện với thiên nhiên, Bạch Thạch Sơn chúng tôi có thể trở thành một bình đài như thế.

Đường Ngọc gật đầu nói:

- Tốt lắm, biết lợi dụng điểm ưu thế của tài nguyên, tất nhiên có thể dành được tiên cơ về mặt ưu thế phát triển, tôi thấy Bạch Thạch Sơn hoàn toàn có thể làm một công viên rừng rậm văn hóa.

- Công viên rừng rậm văn hóa?

Trần Kinh lần đầu tiên nghe có người nói như vậy, hắn cẩn thận cân nhắc một chút, phát hiện cách nói này quả thật không sai.

Nơi đẹp nhất của Bạch Thạch Sơn chính là núi, cây, còn cả nước, làm công viên rừng rậm rất thích hợp.

Nhưng công viên rừng rậm lại không thể làm nổi bật hoàn toàn đặc điểm của Bạch Thạch Sơn, phía trước cho thêm hai chữ văn hóa, hoàn toàn làm nổi bật được nội hàm phong phú của văn hóa Nam Việt Lĩnh Nam.

Trần Kinh lập tức gọi điện cho Ôn Hiển Binh, đưa ra cách nói : công viên văn hóa rừng rậm này với ông ta.

Ôn Hiển Binh ở đầu dây bên kia trầm ngâm trong chốc lát, cũng liên tục nói tốt, ông ta nói:

- Bí thư, gần đây chúng ta đang xác định vị trí cho Bạch Thạch Sơn. Cái công viên rừng rậm văn hóa này mà cậu đưa ra chính xác là có thể định vị Bạch Thạch Sơn rất chuẩn. Tôi lập tức tổ chức một cuộc họp, chúng ta cùng thương lượng, tốt nhất có thể mau chóng đưa ra phương án khai thác Bạch Thạch Sơn.

Trần Kinh nói:

- Chủ tịch Ôn, tốc độ rất quan trọng, chất lượng cũng rất quan trọng. Bạch Thạch Sơn là một bảo địa, khai thác nơi này rất dễ phạm sai lầm, bất luận sai lầm nào đều là phạm tội, con cháu của chúng ta sẽ không tha thứ cho chúng ta.

Ngắt điện thoại với Ôn Hiển Binh, Kiều Đại Lâm Ban tuyên giáo thành phố gọi điện tới.

Trong lòng Trần Kinh cười khổ, biết buổi du ngoạn hôm nay tới đây phải chấm dứt rồi, hiệp sau phải đổi địa điểm.

Khách sạn Kim Tinh quận Lân Giác, Trần Kinh giới thiệu Đường Ngọc với Kiều Đại Lâm, Kiều Đại Lâm sớm nghe danh Đường Ngọc, ông ta giơ tay ra nhiệt tình nói:

- Phóng viên Đường, hoan nghênh cô tới Hải Sơn chúng tôi phỏng vấn thực địa. tôi nghe Bí thư Trần nói, bài báo của cô đem lại rất nhiều tác dụng đối với Lân Giác, tôi thay mặt Ban tuyên giáo Thành ủy phải cám ơn cô.

Đường Ngọc bắt tay Kiều Đại Lâm nói:

- Trưởng ban Kiều, tôi cũng nghe qua đại danh của ông, làm người của truyền thông, thực sự cầu thị là tiêu chuẩn cơ bản của chúng tôi. Có lúc chúng tôi sẽ đưa tin tích cực cho địa phương, đây là sự cổ vũ. Có lúc chúng tôi phải thẳng thắn không chút do dự khiển trách vấn đề của một vài địa phương, đây là sự giám sát và thúc giục.

Cho dù là cổ vũ hay giám sát hay thúc giục, tác dụng đem tới đều là tích cực…

Đường Ngọc không hổ là phóng viên cấp quan trọng trong giới truyền thông tỉnh, xuống phía dưới nói chuyện rất có khí thế, không chỉ có logic rõ ràng, trật tự rõ ràng, hơn nữa mơ hồ có sự sắc bén, điển hình của việc trong bông có kim.

Hôm nay cùng tới còn có Phó ban tuyên giáo Thành ủy, Cao Tú Nga, Trưởng ban Tổ chức Quận ủy, Dương Lệ Đàn, hai người này đều là nữ, bọn họ nói chuyện với Đường Ngọc khá hòa hợp.

Kiều Đại Lâm vẫn muốn nói về vấn đề đưa tin tiêu cực của Hải Sơn gần đây. Nhưng Đường Ngọc hiển nhiên cũng là có chuẩn bị mà đến, cô chủ động nói tới thu hoạch của buổi du ngoạn tới Bạch Thạch Sơn với Cao Tú Nga và Dương Lệ Đàn.

Cô từ Bạch Thạch Sơn nói tới con đường phát triển của Lân Giác, đồng thời từ Lân Giác đề cập tới toàn bộ Hải Sơn.

Cô phân tích rất cặn kẽ, quan niệm rất khiến người khác phải suy ngẫm, đặc biệt lúc nói tới vấn đề tư tưởng quan nhiệm, cô nói rất sắc bén.

Cô nói:

- Hiện tại vấn đề của Hải Sơn là gì? Tôi cho rằng là vấn đề tư tưởng quan niệm của cán bộ. Sự phát triển của Hải Sơn tồn tại vấn đề, nhưng cấp lãnh đạo của chúng ta lại không nghĩ giải quyết vấn đề, đây là sự thiển cận về mặt chính trị. Nhưng vô số sự thật nói cho chúng ta, bất cứ sự thiển cận nào cũng phải trả giá rất lớn.

Giấu bệnh sợ thầy, cuối cùng tạo ra tai mầm tai họa lớn bằng trời, tôi cảm thấy Hải Sơn chúng ta không nên là nơi tập trung toàn lãnh đạo thiển cận.

Kiều Đại Lâm sắc mặt có chút xấu hổ, Trần Kinh nghe thấy cũng âm thầm nhíu mày, Dương Lệ Đàn kinh nghiệm phong phú, cô nâng chén rượu lên nói:

- Phóng viên Đường nữ anh hùng không thua đấng mày râu, những lời này đã mở rộng kiến thức cho tôi, đồng thởi trong lòng lại sinh sự cộng hưởng, tôi mời cô một ly.

Đường Ngọc khẽ cười, nâng chén lên chạm với Dương Lệ Đàn, Dương Lệ Đàn lại nói:

- Hải Sơn quá lớn, tôi không hiểu tình hình, nhưng cứ nói Lân Giác chúng tôi, chúng tôi vẫn rất thành khẩn, đối mặt với đủ loại nghi ngờ chỉ chích, chúng tôi thành khẩn ứng đối, thực có vấn đề, chúng tôi giải quyết vấn đề, tuyệt đối không che giấu.

Trần Kinh cau mày nói:

- Trưởng ban Dương, cô cũng không cần thể hiện thái độ, thị thị phi phi, còn cần cô tỏ thái độ sao?

Hắn nhìn về Kiều Đại Lâm nói:

- Trưởng ban Kiều, hôm nay chủ đề nói chuyện của chúng ta hình như hơi quá nghiêm túc thì phải. Ban đầu tôi muốn hẹn mọi người ăn một bữa cơm, làm quen một chút. Những người ngồi đây đều là danh nhân văn hóa, Trưởng ban Kiều là hội viên hiệp hội tỉnh, tác gia trứ danh Lĩnh Nam.

Trưởng ban Cao của chúng ta còn là nhà thơ, nhân vật đại biểu cho thơ hiện đại của Lĩnh Nam, Trưởng ban Dương là xuất thân truyền thông, viết văn rất giỏi, được gọi là cây bút đứng đầu Lân Giác chúng tôi.

Phóng viên Đường thì càng khỏi cần nói, người nổi tiếng trong giới truyền thông nước cộng hòa.

Những người như vậy tụ tập cùng nhaum không nên quá có cảm Giác tục.

Vấn đề của Hải Sơn, sự phát triển của Hải Sơn, đó là một bài giảng, không chỉ có lãnh đạo thành phố chúng ta phải cân nhắc, lãnh đạo tỉnh, thậm chí trung ương đều có người đang suy nghĩ, vấn đề phức tạp như vậy, mấy người chúng ta chỉ giang điểm sơn nói cũng không rõ ràng được.

Một khi đã như vậy, chúng ta đơn giản không nói tới nữa được không?

Trần Kinh không nói tới công tác, mấy đồng chí nữ lập tức ủng hộ. Kiều Đại Lâm cười khổ, trên mặt lại lộ vẻ tự nhiên, lúc này cũng phụ họa.

Tục ngữ nói hảo nam không đấu cùng nữ, Kiều Đại Lâm hôm nay liền biết không đúng, chút bản lĩnh làm khó Đường Ngọc ông ta cũng không có, ngược lại còn làm bản thân lâm vào thế bị động.

Ông ta thông qua bữa tiệc này, điểm tin tưởng duy nhất đó là những sự việc xảy ra ở Hải Sơn kia, đều là tuyệt đối có liên quan tới Đường Ngọc, Đường Ngọc năng lượng rất lớn, tuyệt đối không thể coi thường.

Còn nữa, quan hệ cá nhân giữa Trần Kinh và Đường Ngọc không phải là bình thường, Trần Kinh hẳn có thể thay đổi ý chí của Đường Ngọc, điểm này rất quý giá.

Cuối cùng, địa vị của Trần Kinh ở Hải Sơn nhất định phải thay đổi, nếu không, sau này nguy cơ còn có thể phát sinh. Trần Kinh mơ hồ khiến người ta có cảm Giác như vậy, bữa tiệc hôm nay, Kiều Đại Lâm cần cảm ơn Trần Kinh, bởi vì Trần Kinh thật sự giới thiệu ông ta với nhân vật quan trọng của giới truyền thông quyền uy tỉnh.

Nhưng trên thực tế, bữa tiệc hôm nay lại do Trần Kinh làm chủ, Trần Kinh dường như đang nói với Kiều Đại Lâm, dường như đang mượn miệng của Kiều Đại Lâm nói với các giới xã hội toàn bộ Hải Sơn, Trần Kinh hắn cũng không phải kẻ chỉ biết nhịn nhục lùi bước, trong lúc mấu chốt, hắn có năng lực phản kích, hơn nữa, một khi hắn muốn động thủ, động tác tuyệt đối sẽ rất sắc bén.

Sau đó hoàn toàn bước vào giai đoạn mọi người bàn luận về văn chương, Trần Kinh nói liên tục, khiến không khí bữa tiệc rất hòa hợp.

Đường Ngọc cũng thay đổi sự lợi hại khi nãy, trở nên rất dễ nói chuyện, hai người giống như có hẹn, cùng khiến không khí trở nên rất tốt.

Kiều Đại Lâm cẩn thận thưởng thức, nhưng trong lòng không biết mùi vị, hôm nay căn bản không có thu hoạch gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.