Quan Sách

Chương 707: Chương 707: Trưởng ban cầu tới cửa




Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Kiều Đại Lâm gần đây gặp phải áp lực khá lớn.

Ở thành phố, vì vấn đề phát triển bị giới truyền thông nghi ngờ, kết cấu hàng hóa kinh tế và phương thức tăng trưởng kinh tế bị bên ngoài nghi ngờ đủ kiểu.

Để xử lý mối nguy quan hệ xã hội lần này, Kiều Đại Lâm gần đây bước phải thật cẩn thận, nhưng vẫn như cũ không thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề, vẫn còn gặp phải mối nguy quan hệ xã hội như trước, hơn nữa còn gặp phải một mối nguy quan hệ xã hội mới bất cứ lúc nào cũng có thể ập tới, khả năng sẽ mạnh hơn, có sức kinh động giới truyền thông hơn, khả năng ảnh hưởng lớn hơn.

Kiều Đại Lâm liền báo cáo công việc gần đây cho Bí thư Thành ủy Hoàng Hồng Viễn, Hoàng Hồng Viễn dặn dò cẩn thận ông ta, khiến ông ta phải động não nhiều hơn để nghĩ biện pháp.

Nói trong số các nhân tài đông đúc, có rất nhiều nhân vật tài ba lợi hại trong các mặt xã hội đều có sức ảnh hưởng tương đối lớn, Kiều Đại Lâm phải tăng cường khả năng xã hội, xây dựng quan hệ trong nhiều phương diện tổ chức, tìm được chính xác cách giải quyết vấn đề.

Không chỉ có vậy, còn cần tiếp tục tăng cường thâm nhập vào các mối quan hệ truyền thông, phải thành lập đường dây quan hệ truyền thông lâu dài, hiệu quả, phải nhằm vào các mối quan hệ nguy cơ gặp phải gần đây để nghiêm túc kiểm điểm, từ đó khiến cho họ coi trọng, nhờ vậy thay đổi hoàn toàn quan niệm và phương pháp của công tác tyên truyền.

Đối với chỉ thị của Bí thư, Kiều Đại Lâm căn bản làm không tìm được cách giải quyết vấn đề hợp lý, thông qua đủ loại quan hệ, ông ta rõ ràng biết Phó bí thư Hồ Tuấn Trung ở tỉnh có sức ảnh hưởng quan trọng đối với công tác tuyên truyền, tốt nhất là có thể khiến cho Hồ Bí thư coi trọng, nếu ông ta đồng ý giúp, giải quyết chuyện này có thể lập được chút đại công.

Quan hệ cùng giới truyền thông, Kiều Đại Lâm không xa lạ gì, không khoa trương mà nói, các loại truyền thông từ trung ương đến địa phương, Kiều Đại Lâm ông không có cái gì không quen thuộc.

Tuy nhiên quen thuộc là một chuyện mà người khác có nể mặt hay không là một chuyện khác.

Đối với Kiều Đại Lâm, giới truyền bên trong, bên ngoài tỉnh, nội thành, ngoại thành luôn là như vậy, nói bọn họ tự cho là thanh cao cũng được, nói bọn họ mua danh chuộc tiếng cũng được, dù sao Kiều Đại Lâm cũng sẽ không nhúng tay vào, mà một đơn vị bình thường này lại có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, cái này gọi là quyền uy của truyền thông.

Kiều Đại Lâm lăn lộn trong giới quan trường đã nhiều năm, ông đương nhiên hiểu được cái gọi là quyền uy của truyền thông, không có năng lực thật sự là châm không lọt, tạt nước không qua.

Phía trên quyền uy truyền thông cũng có người chủ quản đơn vị, cũng phải dưới sự lãnh đạo của Đảng để khai triển đưa tin, Kiều Đại Lâm không có cách tạo quan hệ với giới truyền thông này, đây là vấn đề năng lực cá nhân của ông, nếu trên tay có nhiều tài nguyên hơn một chút, sự ủng hộ của lãnh đạo lớn hơn một chút có lẽ kết quả đã không như vậy.

Bởi vì đã có chỉ thị rõ ràng của Bí thư Thành ủy Hoàng, cánh cửa công tác của Kiều Đại Lâm cũng được mở rộng hơn, ông thông qua đủ mọi con đường bắt đầu xâm nhập điều tra căn nguyên mối nguy quan hệ xã hội lần này.

Rất nhanh ông liền nắm được một thuyết pháp vô cùng thú vị.

Ông thông qua đủ con đường quen biết, lần này bối cảnh của nguy cờ là Lân Giác bỗng nhiên quật khởi, khiến cho quan hệ giữa các huyện lân cận chuyển biến xấu, gay gắt.

Mà mấu chốt trong chuyện này là vùng Lam Hà, Bí thư Quận ủy Lam Hà Trịnh Quốc Hoa có thể nói là mọi mũi giáo đều nhắm vào Trần Kinh, ông ta vì muốn chèn ép Lân Giác đã giở rất nhiều thủ đoạn, thậm chí còn công khai tuyên bố Lam Hà muốn đầu tư xây dựng hình tượng nhà ngôn luận mới.

Mâu thuẫn giữa Trần Kinh và Trịnh Quốc Hoa trở nên gay gắt, đã có người tận mắt thấy phóng viên nổi tiếng của tỉnh thành liên tục tới Lân Giác điều tra nghiên cứu sau đó có một bài báo đả kích mối nguy quan hệ xã hội lần này.

Rõ ràng mối nguy quan hệ xã hội lần này đã khởi phát một cuộc tranh luận không nhỏ, trọng điểm tranh luận chính là tính ưu việt trong sự phát triển của Lân Giác.

Sự phát triển đi lên của Lân Giác là nhờ phương thức quy hoạch tinh tế, lấy ngành sản xuất làm trung tâm, lấy một ngành sản xuất tinh vi làm thế mạnh, như vậy sự phát triển càng có lợi cho ưu thế cạnh tranh trong việc thành lập địa khu, càng có lợi cho việc hình thành sự thần bí cho khu vực.

Hơn nữa nhờ sự quy hoạch và chỉ đạo chính xác của chính quyền, ngành sản xuất phát triển càng thêm tự động, càng hợp lý.

Màn phát triển như vậy so với sự phát triển khá cởi mở của giới truyền thông, lập tức cho thấy tính ưu việt và sức sát thương hùng mạnh, rất tự nhiên, một vài vùng hiện nay có thực lực nền kinh tế tương đối mạnh, đặc biệt là Lam Hà liền trở thành đối tượng bị công kích.

Trịnh Quốc Hoa tâm cao khí ngạo, không thấy rõ được tình hình thực tế liền mưu toan phản kích, một đòn phản kích này liền châm ngòi một nguy cơ lớn...

Cuộc gặp gỡ của Trần Kinh và Kiều Đại Lâm vốn tưởng rằng là một bàn tiệc rượu, không nghĩ tới lại là khách sạn, hắn bất ngờ phát hiện ra Kiều Đại Lâm.

-Trưởng ban Kiều, ngài, đây là....

Trần Kinh có chút bất ngờ nói.

Kiều Đại Lâm ha hả cười nói:

-Cậu em Trần Kinh, hôm nay tôi mạo muội gọi cậu một tiếng cậu em, cũng mạo muội mời cậu bữa cơm này, tôi chỉ muốn cùng cậu tâm sự một chút. Lại đây! Lại đây ngồi đi!

Kiều Đại Lâm nhiệt tình đón tiếp Trần Kinh, hôm nay ông một mình mời khách, chắc hẳn là có chuyện muốn nói với Trần Kinh.

Trần Kinh không phải đồ ngốc, vừa thấy bộ dạng này là hắn biết hôm nay ắt hẳn sẽ có chuyện.

Quả nhiên, hai người uống hơn ba tuần rượu, Kiều Đại Lâm liền bắt đầu vào đề, nói đến chuyện quan hệ xã hội trong giới truyền thông lần này, ngang nhiên tạo dựng mối nghi ngờ, đả kích không ít vùng có thể trở thành vùng tam giác trọng điểm phát triển của Lĩnh Nam, trước mắt trọng điểm phát triển kinh tế cũng đã trải qua kiểm nghiệm thực tế.

Ngành hàng hải có thể đang phát triển thì gặp một vài vấn đề, nhưng vấn đề có thật sự nghiêm trọng như giới truyền thông đưa tin hay không? Còn nữa, mấy vấn đề này có thực sự không thể giải quyết hay không? Đây chỉ e là một nghi vấn lớn đấy!

Trần Kinh nghe những lời này của Kiều Đại Lâm, liền có chút bối rối.

Nghe Kiều Đại Lâm nói như vậy, mối nguy lần này hình như là do bản thân khơi mào thì phải, cái tội danh này có phải lớn quá rồi không?

Trần Kinh vội hỏi:

-Trưởng ban Kiều, nói thật với ngài, chuyện truyền thông đưa tin, tình huống anh biết về Lân Giác chúng tôi có khi tôi còn không nắm được, từ việc chúng tôi làm trọng tâm phát triển, đã bị chú ý tương đối nhiều.

Giới truyền thông trong tỉnh rất có hứng thú với chúng tôi, chúng tôi cũng cố gắng để bọn họ hiểu chúng tôi, trong lúc này phải cố tạo lập quan hệ nhưng dù có tạo được cũng không được chặt chẽ.

Ít nhất cá nhân tôi, còn cả những cán bộ khác trong bộ máy của Lân Giác, trong chuyện này bất kỳ ai cũng không có cách ảnh hưởng đến hành vi của bọn họ và đứng trên điểm này, tôi nhất định phải giải thích với Trưởng Ban!

Kiều Đại Lâm ngẩn người, chợt bật cười ha hả, khoát tay nói:

-Hiểu lầm rồi! Hiểu lầm rồi cậu Trần! Tôi không có nói cậu phải tìm cách giải quyết, tôi chỉ nói cho cậu biết một chút về tình hình thực tế mà thôi.

Ông dừng một chút, lại nói:

-Nói thật, cậu Trần à, hôm nay tôi mời cậu ăn cơm là muốn nhờ đến sức mạnh truyền thông của tỉnh cậu cùng với việc quản lý Đảng và quần chúng, Bí thư Hồ cậu biết rồi đấy, tôi chỉ muốn nhờ cậu giúp tôi một chút, hiện tại gánh nặng bí thư đề trên vai tôi thực nặng quá rồi.

Tôi lại không có chút đầu mối nào, thật sự không thể triển khai công việc được!

Cho nên, tôi đành bất chấp khó khăn tìm đến cậu...

Kiều Đại Lâm lòng vòng mãi, rõ ràng là có sự chuẩn bị rồi.

Trần Kinh vừa phủ nhận khả năng của mình, ông ta liền nói là có chuyện muốn nhờ, sự thay đổi này cũng đã nằm trong dự kiến của Trần Kinh.

Nhưng rất nhanh, trong lòng Trần Kinh nhịn không được thầm mắng.

Tục ngũ có câu “vô công bất thụ lộc” lời này quả không sai, bữa cơm hôm nay đã khiến Trần Kinh phải gánh lấy một đống phiền toái lớn rồi.

Kiều Đại Lâm thân là Ủy viên thường vụ Thành ủy, mở lời nhờ cậy Trần Kinh, hắn sao có thể cự tuyệt?

Nếu không cự tuyệt, thì Trần Kinh dựa vào cái gì để dẫn dắt sức mạnh truyền thông và Bí thư Hồ của tỉnh thành đây?

Nhật báo Phương Nam Trần Kinh chỉ quen biết duy nhất một người, Đường Ngọc, về phần Bí thư Hồ, hắn và thư ký Tưởng Hằng Vân của Bí thư Hồ thật ra có chút quen biết, và bản thân cũng từng tiếp xúc qua với Bí thư Hồ, ngần ấy năng lực có đủ để gánh vác hay không?

Trong lòng Trần Kinh có chút lúng túng, hắn cũng hiểu rõ, Kiều Đại Lâm chắc chắn là nhắm vào mình rồi, nếu như mình còn ra chiêu bài khác, ông ta có thể cũng còn thủ đoạn khác phía sau!

Nghĩ đến những điều này, trong lòng Trần Kinh có chút bực bội.

Để xảy ra nhiều vấn đề như vậy, chẳng lẽ để một Trưởng ban Tuyên giáo phụ trách toàn bộ hay sao?

Tại sao không mau chóng gặp đơn vị cùng cá nhân có liên quan? Nghi phạm quan trọng nhất Bí thư Quận ủy Lam Hà Trịnh Quốc Hoa đã làm gì? Tại sao lại không gặp hắn, yêu cầu ra mặt xử lý những mối nguy này?

Hiện tại Trần Kinh cũng hoàn toàn không biết gì về những chuyện này, có thể nói là tương đối lơ mơ.

Bây giờ hắn đối với những thế lực này đã có thể mơ hồ giải thích được chút ít.

Hắn có thể cảm giác được, cái gọi là mối nguy hiểm kia,xuất phát có thể là một ván bài ngửa của giới chính đàn ,không thể dự đoán trước, cũng có khả năng cục diện này sẽ trở lên phức tạp không phương hướng.

Thời gian không cho phép Trần Kinh do dự nhiều, hắn nâng chén rượu lên trầm ngâm chốc lát rồi nói:

-Trưởng ban Kiều, ngài rất quan tâm tôi! Vậy đi, tôi sẽ để cho anh toàn quyền chỉ huy, anh chỉ đâu tôi liền đánh đo!

Kiều Đại Lâm cười cười, híp cả mắt nhìn Trần Kinh, liên tục gật đầu nói:

-Được, tốt lắm! Tôi biết cậu là người tốt bụng, chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu đâu!

Trần Kinh trả lời rất thẳng thắn, Kiều Đại Lâm lại liếc mắt nhìn Trần Kinh.

Trần Kinh làm việc rất thẳng thắn, không che giấu, chuyện thế nào thì là vậy, Trần Kinh chưa từng phát huy tác dụng, nhưng hắn có năng lực phát huy tác dụng!

Trần Kinh đã biểu đạt ý tứ này rất rõ ràng.

Còn nữa, Trần Kinh không phải một quả hồng thối, cục diện này giao cho hắn sẽ khá ổn, bước đi của hắn còn có phán đoán của mình, điểm này Kiều Đại Lam có thể cảm nhận được trong lời nói và cử chỉ của Trần Kinh.

Nhưng dù thế, Trần Kinh cũng không sợ chút nào, hắn gây thù chuốc oán ở đây thì có sao chứ?

Hắn có gan cơ mà, lần này đáp ứng Kiều Đại Lam, hắn có gan lộ bài, là một cán bộ trẻ tuổi, có can đảm như vậy cũng không khiến người khác giật mình, điều khiến người ta giật mình chính là Trần Kinh có thể cân nhắc việc này rất đúng mực.

-Cải cách không dùng bạo lực, ngày mai chúng ta sẽ vào tỉnh thành, như thế nào?

Ánh mắt Kiều Đại Lâm sáng ngời. Nhìn chằm chằm Trần Kinh cất giọng nói.

-Trần Kinh cười cười nói:

-Trưởng ban Kiều không cần phải vội, ngày mai chúng ta đến tìm phóng viên nổi danh của Nhật báo Phương Nam, Đường Ngọc, để nghiên cứu điều tra qua về Lân Giác trước, tôi sẽ sắp xếp thời gian, chúng ta cùng nhau ăn cơm!

Hắn dừng một chút nói:

-Trưởng ban Kiều, người khác đến Việt Châu chủ yếu vượt qua Hải Sơn, chúng ta vượt qua bằng đường khác, chuyện này không cần tôi nói, ngài cũng biết phải không?

Kiều Đại Lâm hơi sửng sốt, chợt bật cười, tâm tình cũng rất thoải mái...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.