Trần Kinh có chút phát mộng, cái gọi là chuyện khẩn cấp của Hoàng Tiểu Hoa là chuyện phóng viên đài truyền hình Tỉnh đến, nói cũng kỳ lạ, phóng viên còn điểm danh Trần Kinh.
Mặt Hoàng Tiểu Hoa tươi cười, tự tay y pha cho Trần Kinh một chén trà, nói:
- Tiểu Trần này, người chuyên nghiệp chỉ cần duỗi tay ra là biết, cậu thật tài tình, mới đến Phòng kinh tế thương mại vài ngày, ngay lập tức đổi mới hoàn toàn, Phòng kinh tế thương mại quả thực trong tương lai rất đáng chờ mong nha!
Trần Kinh nâng chén lên uống trà, hắn tính lại, bản thân đến Phòng kinh tế thương mại được một tuần, nhưng trong ý thức, sao lại cảm thấy mình đã đến đó rất lâu rồi?
Trần Kinh lại nghĩ tới ngày đó Phòng lâm nghiệp mở cuộc họp tiễn đưa vui vẻ, đám người Mông Hổ uống say mềm, cô gái nhỏe Vương Sam mắt sưng đỏ, trưởng phòng Phòng lâm nghiệp sắp nhậm chức Lâm Tần Chi ngày đó cũng lấy thân phận là khách mời tham gia buổi họp tiễn đưa, sau khi tan họp, y nắm chặt tay Trần Kinh nói:
- Phó phòng Trần, Phòng lâm nghiệp cao thấp có ngày hôm nay, đều là công lao của cậu. Tôi mặt khác không dám nói, nhưng tôi tiếp nhận Phòng lâm nghiệp, nhất định sẽ phát triển đầy đủ truyền thống tốt đẹp mà cậu lưu lại!
Nói đến đây, Lâm Tần Chi tỏ ra rất nghiêm túc, khi đó Trần Kinh cũng thấy xúc động.
Đổi mới cương vị công tác, nhân vật Trần Kinh biểu diễn hoàn toàn thay đổi, hắn thay đổi rất lớn, nhưng hắn nhập vai rất nhanh, tất cả đều do áp lực trong thực tế.
- Chủ nhiệm Hoàng, tôi nói với anh, tôi sẽ không ứng phó với phóng viên! Tôi thấy anh trịnh trọng như thế, tất nhiên có chuyện trọng yếu!
Trần Kinh nói, hắn đi thẳng vào vấn đề.
Hoàng Tiểu Hoa khoát tay nói:
- Tiểu Trần, trước tiên cậu hãy xem cuộn phim này đi!
Hình ảnh trên ti vi, Trần Kinh xem rất cẩn thận, cuộn phim mà Hoàng Tiểu Hoa cho Trần Kinh xem, chính là tin mà chương trình “những câu chuyện kỳ lạ” phát trong phòng họp vừa rồi, suy nghĩ chuyển động trong đầu Trần Kinh, trong lòng cũng hiểu được phóng viên đến là vì lí do gì!
Trong đầu hắn nhớ đến lời Phạm Giang, liền thốt lên:
- Chủ nhiệm Hoàng, chúng ta không liên hệ với công ty sản xuất phim sao? Công ty truyền thông Tam Giang kia có động tĩnh gì không?
Ánh mắt Hoàng Tiểu Hoa nhìn chằm chằm Trần Kinh, trong đầu suy nghĩ, y nhìn ra, Trần Kinh không chịu gặp phóng viên từ trên tỉnh đến, là vì nguyên nhân gì? Hắn không muốn để người ta biết thân phận của hắn hay sao?
- Tiểu Trần, chuyện không nghiêm trọng như cậu tưởng đâu, bí thư Thư bận việc, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, Lễ Hà chúng ta rốt cuộc ra sao, sự thật như thế nào, một tờ báo soi mói sao có thể biến trắng thành đen?
- Đối với phóng viên đến khảo sát thực tế phỏng vấn, chúng ta nhiệt tình tiếp đón, đối với yêu cầu phỏng vấn của họ, chúng ta đáp ứng. Hiện tại bọn họ đề xuất muốn gặp cậu, chúng ta trước hết phái cậu đi, cậu nên đi đi!
Hoàng Tiểu Hoa nói:
- Cậu là người Sở Thành, phóng viên đến từ đài truyền hình Sở Thành, cậu hoàn toàn có thể đại biểu cho chúng ta nhận phỏng vấn!
Trần Kinh ho khụ khụ, hắn dùng tay sờ mũi, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.
Xem điệu bộ của Hoàng Tiểu Hoa, y thực sự nghĩ mình có lai lịch lớn, Trần Kinh lại nghĩ đến Phó chủ tịch tỉnh Trần.
Từ lúc bị hiểu lầm đến giờ, hắn rất để ý đến Phó chủ tịch Tỉnh Trần Chi Đức, nhưng tin tức trong tỉnh rất ít khi nhắc đến các Phó chủ tịch tỉnh, mà trên mạng Inte, hiện nay trang web của chính phủ rất đơn giản, không có tư liệu của ông ta.
Trần Kinh nhìn thấy ảnh của Phó chủ tịch tỉnh Trần, là ở trên nhật báo tỉnh, đó là ảnh Phó chủ tịch tỉnh Trần Chi Đức thị sát hiện trường.
Trong ảnh phó chủ tịch tỉnh Trần rất trẻ tuổi, trên đầu đội mũ bảo hiểm, hoàn toàn là một gương mặt xa lạ, Trần Kinh làm sao biết được?
Trần Kinh lại kết nối hiểu biết về tên của cha và ông nội, nhưng ông cụ theo Phật, mấy năm nay không ở nhà, quanh năm dạo chơi bên ngoài, căn bản không biết tung tích ở nơi nào, Trần Kinh hiện tại đang vội, muốn tìm được ông cụ thật không dễ dàng, việc này đành gác lại!
- Bọn họ nghỉ ngơi ở đâu?
Trần Kinh nói, Hoàng Tiểu Hoa trên mặt tươi cười, nói:
- Ở nhà khách Phòng Sơn, buổi tối cậu đến nói chuyện với bọn họ! Cậu nói về người Lễ Hà, về Lễ Hà ra sao, là quyền của cậu! Tôi hy vọng cậu có thể nói cụ thể tình huống và kết bạn cùng phóng viên truyền hình...
Tự mình đưa Trần Kinh ra sân Huyên ủy, Hoàng Tiểu Hoa nắm chặt tay Trần Kinh, nói:
- Anh hùng xuất thiều niên, cậu xuất chiêu nhất định thành công!
Trần Kinh dùng sức rút tay về, trong lòng âm thầm kêu khổ, mã đáo thành công cái rắm, trong lòng hắn hiện tại chỉ đổ lỗi lên đầu Phạm Giang, nếu bản thân không phải cũng tham gia vào cuộn phim này, mình sẽ không ở đây!
Trần Kinh lại có chút giận mình tùy tiện, không phải chỉ là một bản thảo sao? Phạm Giang cũng là một cây bút tốt, y viết không được sao? Cố tình để mình ngứa nghề, liền làm văn hộ y, bây giờ mọi chuyện chuyển biến như vậy, nếu Thư Trị Quốc biết tác giả cuộn phim, Trần Kinh cũng có góp sức, ông ta không chừng còn cho rằng Trần Kinh là một hạt sạn!
Trần Kinh đến nhà khách Phòng Sơn, mang theo nhiều nghi vấn, vì sao phóng viên Sở Thành đến lại biết đích danh tên của mình? Cô ta vì sao vừa đến Lễ Hà liền hỏi về mình? Hắn có một cảm giác không ổn, cảm giác như Phạm Giang bán đứng hắn!
Nhất định là như vậy!
Nghĩ điều này, mồ hôi sau lưng Trần Kinh chảy ra, cũng không phải là chuyện đùa, chuyện này ở Lễ Hà có thể rất ghê gớm!
Một khi chuyện này chưa giải quyết xong, con đường làm quan của Thư Trị Quốc sẽ khó khăn, đối mặt chuyện này, Thư Trị Quốc có thể bỏ qua cho những người có liên quan sao? Nếu để y tức giận, liều mạng vào thành phố, rồi tới lúc, sẽ để hắn một Trưởng phòng kinh tế thương mại cáo mượn oai hùm, làm vật hi sinh.
Phòng nghỉ nhà khách Phòng Sơn, lúc Trần Kinh đến, Chu Tiến của văn phòng Huyện ủy phụ trách tiếp đón đang cùng Phó tổng giám đốc nghiệp vụ của nhà khách Cung Lệ nói chuyện phiếm.
Cung Lệ cười lớn, nói:
- Chủ nhiệm Chu, hôm nay rốt cuộc là vị khách quý nào, tiếp đón chu đáo như vậy? Còn phải tự ngài sắp xếp?
Chu Tiến cười ha hả, nói:
- Khách quý gì đâu, tôi ở đây, là để có thêm cơ hội gặp Cung tổng mà!
Cung Lệ cười khanh khách:
- Tình cảm kia, tôi lo lắng chị dâu về nhà sẽ mài mông anh một trận thôi!
Chu Tiến nói:
- Mài mông cũng không phải mình tôi, Cung tổng cũng mài mông không ít ông xã của người khác rồi còn gì?
Lời Chu Tiến lộ liễu, mặt Cung Lệ đỏ lên, nói:
- Chủ nhiệm Chu quả nhiên là lãnh đạo, trình độ cao, nói lời này tôi nghe không hiểu! Tôi hoa tàn ót bướm, sao có thể có người để ý? Kém các em tươi trẻ nhiều!
- Khụ, khụ!
Trần Kinh ho khan hai tiếng, Chu Tiến quay lại thấy hắn, trên mặt lộ ra vui mừng, nói:
- Trưởng phòng Trần, cậu rốt cuộc đã đến, tôi đã đợi rất lâu rồi!
Trần Kinh vuốt cằm, chỉ cửa phòng nghỉ, nói:
- Là phòng này sao?
- Là phòng này, cậu xem có hài lòng không?
Trần Kinh khoát tay nói:
- Không cần phải thay đổi, là gian phòng này đi! Ăn cơm thôi, không cần bày đặt, Chủ nhiệm Chu cũng ăn không tiêu, cứ tự nhiên thôi, không cần nghĩ bọn họ là thú dữ hay dòng nước lũ, đều là con người thôi!
Trần Kinh nói xong cũng không chú ý đến phản ứng của Chu Tiến, tiến vào phòng nghỉ, Cung Lệ vượt lên trước Trần Kinh giúp hắn mở cửa, Trần Kinh quay lại nhìn cô, vuốt cằm, Cung Lệ cúi đầu.
Đóng cửa phòng lại, Chu Tiến kêu một tiếng, y làm Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy lâu như vậy, cũng chỉ có Hoàng Tiểu Hoa trước mặt y giáo huấn, hôm nay Trần Kinh là người thứ hai, trong lòng y cảm thấy không được tự nhiên.
- Bây giờ người trẻ tuổi thật lợi hại! Thật sự lợi hại!
Chu Tiến nói, trong giọng có vị chua.
Y quay lại nhìn Cung Lệ, đã thấy sắc mặt Cung Lệ trắng bệch, biết vâng lời, bộ dáng thật sự nhu thuận kính cẩn.
Sự quyến rũ vừa mới trên người cô, đã sớm mất tăm mất tích.
Trong lòng y đột nhiên nghĩ đến lời đồn đại bên ngoài, trong lòng y hồi hộp, ngậm miệng lại.
Cung Lệ trước kia có quan hệ mờ ám với Phó phòng Phòng công an Đàm Thu Lâm, Đàm Thu Lâm và Trần Kinh đấu nhau, thời gian trước ở Lễ Hà tạo nên sóng gió lớn, cuối cùng Trần Kinh toàn thắng, Đàm Thu Lâm thất bại chấm hết.
Nói không khoa trương, Đàm Thu Lâm chính là bị Trần Kinh dìm chết!
Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Chu Tiến liền hiểu vì sao Cung Lệ có thay đổi lớn như vậy, y quay lại nhìn phòng nghỉ đã đóng chặt cửa, trong lòng cũng thoải mái hơn, Đàm Thu Lâm nổi bật như vậy, không ngờ cũng bị Trần Kinh lật đổ, thật sự là khó hiểu!
Trà là Phổ Nhị, Phổ Nhị quanh năm, không có chút ý vị nhân gian, uống vào sinh ra cảm giác siêu thoát phàm tục.
Trần Kinh trước đây không thích uống trà, không hiểu nghệ thuật trà, ngẫu nhiên uống trà, hắn liền uống Phổ Nhị , lưỡi hắn đều không phân biệt được, không cảm giác được hương vị, hoàn toàn là học đòi văn vẻ.
Sau này, hắn uống trà, biết được một số hương vị trà, hắn rất ít khi uống trà Phổ Nhị, hắn cảm thấy chè Phổ Nhị đã ăn no mưa gió, hiểu được phải là thánh nhân, hắn khó có thể uống vào, thậm chí khó có thể cảm nhận được tư vị trong đó.
Vừa uống trà, vừa đợi khách, hắn không biết khách là nam hay nữ, là béo hay gầy, hắn chỉ biết là, người đẩy cửa gian phòng này, nhất định là khách!
Người đến hôm nay rất khó giải quyết, bởi vì Phạm Giang dặn dò hắn, bảo hắn hôm nay không nên ra ngoài, bất cứ ai cũng không gặp.
Nhưng hiện tại hắn muốn làm theo lời khuyên của Phạm Giang cũng không kịp nữa rồi. Mà Phạm Giang cũng không biết vị trí của Trần Kinh bây giờ, Trần Kinh hiện tại là cáo mượn oai hùm, bị người ta bắt phải làm trâu ngựa, dưới tình cảnh như vậy, hắn đâm lao phải theo lao.
Hắn nhớ tới vẻ mặt hôm nay của Hoàng Tiểu Hoa, đó là vẻ mặt vừa dụ dỗ, vừa lừa gạt, mục đích chính là muốn Trần Kinh đến ứng phó với những vị khách không mời này. Công phu ép người của Hoàng Tiểu Hoa là vô địch, từng bước từng bước, Trần Kinh từ chối, rồi cuối cùng đành chấp nhận...
Chậm rãi lắc đầu, Trần Kinh có ý gọi điện cho Phạm Giang, nhưng hắn cân nhắc mãi, liền bỏ ý định đó đi.
Lo lắng không làm được việc gì, chuyện đã như vậy, đánh bậy đánh bạ, nói không chừng còn có cơ hội, người chết từ trong trứng, bất tử vạn vạn năm!
- Cốc, cốc!
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
- Vào đi!
Trần Kinh thản nhiên nói.
Cửa bị đẩy ra, Trần Kinh trước tiên nhìn thấy một bàn tay, nhìn bàn tay này, hắn trước tiên nghĩ bàn tay này non mềm, trắng nõn không tỳ vết...