Quan Sách

Chương 127: Chương 127: Tôi muốn Trần Kinh






Trong phòng họp nhỏ của Huyện ủy, tấm rèm được kéo kín, những hình ảnh được máy chiếu chiếu lên tường, rất rõ ràng.

Nghe thấy chuyện lạ, hôm nay chúng tôi đi đến vùng núi xa xôi, đi vào vùng dân tộc thiểu số, đi đến vùng biên cương Sở Giang ở phía Bắc xa xôi chúng tôi, chúng tôi đi mục sở thị điều lỳ lạ đó…

Đài truyền hính Sở Giang, người đàn ông dẫn chương trình tiết mục “những điều kỳ lạ” nói chầm chậm lại có chút cường điệu sâu cay.

Vừa rồi mọi người nhìn thấy chính là một đoạn quảng cáo “ Ấn tượng Lễ Hà” của ban Tuyên giáo huyện Lễ Hà, chúng ta xem chi tiết cuộn phim này…

Đầu tiên chúng ta xem một đoạn ngắn xây dựng thành tích nông thôn, chúng ta xem loại đèn đường có trong cuộn phim này, loại đèn đường này và đèn ở quảng trường Thiên Bá Môn trên thủ đô là cùng một người chế tạo, cùng loại! Một cây đèn đường như vậy, giá bằng thu nhập một năm của một gia đình phổ thông ba nhân khẩu!

Các bằng hữu thân mến, Lễ Hà là một huyện khó khăn nổi tiếng của Sở Giang chúng ta, tôi không khỏi hỏi ngược lại rằng, nhà nước giúp đỡ huyện nghèo, để dung mạo thành phố vinh dự một chút, không ngờ lại dùng loại đèn đường đắt như vậy sao?

Chúng ta lại xem chi tiết này, trong cuộn phim giới thiệu Lễ Hà hàng chục mẫu thuốc lá công trình thủy lợi! Mọi người nhìn hệ thống thủy lợi này… Tôi tin rằng mọi người cũng phát hiện ra rằng cái hồ này chỉ có một nửa, còn một nửa còn lại sau ống kính là không có. Xem ra Lễ Hà không hổ là một xã của mảnh đất Sở Giang, nước của mảnh đất này khi bơm lên cũng chỉ cần một nửa cái hồ…

Phim quảng cáo “Ấn tượng Lễ Hà” chụp rất tốt, các phóng viên tổ chuyên mục chúng tôi nhín thấy cuộn phim quảng cáo này cũng đều rất chấn động. Vùng đất Sở Giang mênh mông của chúng ta, vẫn còn có những xứ sở xinh đẹp giàu có này sao? Mang theo nghi vấn này, phóng viên tôi tổ chuyên mục chúng tôi đã nhanh chóng đến Lễ Hà! Tin rằng tiếp theo, sẽ có càng nhiều những tin tức đặc sắc vô cùng cho chúng tôi, để mang đến cho những khán giả trước màn ảnh nhỏ. Rất mong sự quan tâm của mọi người đến tiết mục “ Những điều lỳ lạ” vào 4 giờ chiều của truyền hình vệ tinh Sở Giang…

“Ba” một tiếng, máy chiếu bị tắt, ánh đèn của phòng họp được bật sáng, trong phòng họp mỗi người cầm trên tay cây bút, khuôn mặt tràn ngập vẻ trang nghiêm.

Người đứng đầu Huyện ủy Lễ Hà đang ngồi trên ghế chính là Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc bình thường hào nhã lịch sự, hôm nay sắc mặt y lại rất âm trầm, đến cả mái tóc hàng ngày gọn gàng, nhưng hôm nay nhìn cũng có chút lộn xộn.

Nhất là đôi mắt của y, hằn đỏ lên, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhìn thấu đôi mắt của y, có thể nhìn rõ cơn thịnh nộ trong lòng y.

Hoàng Tiểu Hoa nhanh chân nhanh tay đứng dậy kéo rèm cửa ra, tấm rèm được mở, trong phòng bỗng chốc sáng sủa ra trông thấy.

Y quay đầu lại, đúng lúc nhìn Thư Trị Quốc, hai người mắt nhìn nhau, y nhanh chóng di chuyển hướng nhìn, trong lòng có chút hốt hoảng.

Y đã cùng Thư Trị Quốc nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy thái độ của Bí thư như vậy, kích động như vậy.

Cái chương trình “ Những điều ký lạ” chết tiệt! Lễ Hà là chỗ nào mà dám chọc tới chuyên mục này, tính giao mui xe đến nhà rồi. Tiết mục này tất cả đều vì cuộn phim “Ấn tượng Lễ Hà” kia bắt tay vào làm, hoàn toàn là bới lông tìm vết, nhìn dáng điệu của bọn họ, đó chính là muốn làm ô uế Lễ Hà, muốn làm ra một vụ bê bối lớn.

Nói đến chuyện đèn đường kia, cả huyện có được vài cái như vậy, trong cổng huyện có vài cây, rồi ngoài cổng lớn Ủy ban nhân dân huyện có vài cây. Khi quay chụp lấy cảnh, đương nhiên phải chọn lấy chỗ đẹp, đèn đường hiển nhiên được chụp vào. Nhưng chương trình này bị công bố như vậy, làm cho người khác cảm thấy ánh sáng đèn đường Lễ Hà tiêu tốn hết mấy chục triệu, làm gì có huyện nghèo nào mà lại tiêu tiền như vậy chứ?

Nhất định xúc phạm đến người nào rôi!

Hoàng Tiểu Hoa nghĩ như vậy, y nhìn khuôn mặt âm trầm của Thư Trị Quốc, trong lòng không kìm được vì Thư Trị Quốc mà toát mồ hôi lạnh.

Bí thư, hồi trước chúng ta đã liên lạc với Đài truyền hình bên kia rồi!

Trưởng ban Tuyên giáo Phương Tú Nga nói, thần sắc ảm đạm:

Thái độ của bọn họ rất ngang ngạnh, họ không tiếp nhận thể lệ của chúng ta!

Thư Trị Quốc nhíu nhíu mày, Phó bí thư Triệu Nhất Bình ngồi bên nói:

Liên lạc với Đài truyền hình cũng không có tác dụng gì, chúng ta phải liên hệ với giới truyền thông Tam Giang, đây là cuộn phim xảy ra vấn đề cảu bọn họ! Bọn họ phải có trách nhiệm!

Triệu Nhất Bình nói như vậy, tất cả mọi người trong phòng họp đều câm miệng, Hoàng Tiểu Hoa trở lại chỗ ngồi của mình, cầm lấy một cây bút viết viết lên quyển sổ.

Trong lòng y suy nghĩ, Triệu Nhất Bình nói cuộn phim có vấn đề, nhưng cuộn phim đó sau khi được Huyện ủy xét duyệt mới cho in thành đĩa, đây rốt cuộc là vấn đề của giới truyền thông Tam Giang hay là vấn đề của Huyện ủy? Triệu Nhất Bình nói câu này, nghe ra thì y đang đưa ra biện pháp, nghĩ thể lệ, thực ra trong đầu y, y đang trong trạng thái đang ở trên cao không liên quan đến việc này.

Hiện tại có người không tha cho Lễ Hà, muốn làm nổ tung vụ xì căng đan Lễ Hà này, mũi nhọn thực sự có khả năng nhất là hướng về Thư Trị Quốc.

Thư Trị Quốc đi đường trên là chính xác, nghe nói lần đổi nhiệm kỳ ở thành phố lần này, cơ hội được đề bạt vào bộ máy chính quyền thành phố của y là rất cao, ít nhất cũng là Phó chủ tịch Thành phố. Liệu có người biết tin này rồi cố ý tạo áp lực cho y, ý đồ thay đổi Thành ủy một chút theo dự định hay không?

Nếu là như vậy, sự việc ngày hôm nay có khả năng rất phức tạp, quả thực rất phức tạp!

Chuông điện thoại của Hoàng Tiểu Hoa vang lên không ngừng, y chậm rãi ra phòng họp là đặc quyền của Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy. Bình thường Huyện ủy mở cuộc họp, những người khác không được tự ý đi lại và rời khỏi, nhưng Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy thì có thể.

Y là tổng quản Huyện ủy, việc vặt hàng ngày rất nhiều, nói là việc vặt, nhưng có những việc thực ra rất quan trọng, những việc này đều cần Hoàng Tiểu Hoa can thiệp vào.

Đi ra từ phòng họp, Hoàng Tiểu Hoa thở dài một hơi, cả người hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, ở bên trong thực ra lại là quá áp lực, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt đỏ rần của Thư Trị Quốc. Y liền cảm thấy có một đám người như những con mãnh thú muốn vồ cắn mình, xé tan mình.

Y đặt cái điện thoại xuống, đặt ở bên tai, Huyện ủy tiếp Chu Tiến, hạ thấp giọng xuống nói:

Chủ nhiệm, khách từ Sở Giang đến rồi, đang ở nhà khách Phòng Sơn.

Hoàng Tiểu Hoa tay run run, dáng đi nhanh mất tự nhiên, nói:

Phục vụ cẩn thận, anh phải đích thân phục vụ, không được đi lung tung! Phải theo quy định cao nhất… và … theo quy tắc thông thường mà tiếp đãi, nói chuyện nhiều với họ, nhất định phải giao tiếp nhiều…

Hoàng Tiểu Hoa có chút ăn nói lộn xộn, công tác sắp xếp cũng có chút mâu thuẫn.

Nhắc đến những khách đến từ thành phố, trong đầu Hoàng Tiểu Hoa liền nghĩ đến hình ảnh vừa rồi được nhìn thấy, người từ đầu năm lăn lộn với giới truyền thông không nghỉ là người tinh, khó hầu hạ, trước mắt y vẫn chưa đoán đúng được ý nghĩ của Thư Trị Quốc, y thực sự không biết làm như thế nào mới thỏa đáng.

Chủ nhiệm, tổng cộng khách chỉ có hai người, một phóng viên nữ, rất trẻ. Còn người kia là thợ chụp ảnh, không còn người khác!

Chu Tiến tiếp tục nói.

Cái gì? Chỉ có hai người?

Hoàng Tiểu Hoa nhíu mày nói:

Các anh đón bọn họ ở đâu?

Hoàng Tiểu Hoa bỗng nhiên có gì đó không ổn, sự tình bất thường tất là yêu, Đài truyền hình Tỉnh phái hai người xuống, hơn nữa phóng viên lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, điều này quá không tư nghị rồi!

Phỏng vấn như vậy nhất định có tính nguy hiểm, Đài truyền hình cũng thật khôn khéo, có thể phân biệt được hai ngầm này không đây?

Một đường sáng là quang minh chính đạo phỏng vấn cán bộ nhà nước, một đường tối là nhằm vào những lời nói của phu nhân các cán bộ để phỏng vấn, cuối cùng tối sáng lẫn lộn, nói tóm lại chính là cán bộ mở hòm vàng, nói dối trắng trợn!

Nếu thường xuyên xem tivi đều có thể nhìn thấy những cán bộ với kiểu nói dối trắng trợn này, rõ ràng sự thật có vấn đề, nhưng miệng những ông cán bộ ấy cố tình không nói ra, mà lại che giấu nó đi.

Những khán giả xem những tin tức như vậy rất bực tức, hận không thể nhảy vào trong tivi mà bắt mấy ông cán bộ đánh cho một trận.

Nhưng nếu tỉnh táo lại mà suy nghĩ một chút thì làm quan không phải là đồ ngốc, bọn họ có thể ngốc đến nỗi nói dối trắng trợn như vậy sao? Bọn họ không biết nói như vậy, có thể kích thích sự bất mãn của người khác sao?

Thực ra khi họ nói như vậy, thực ra không biết Đài truyền hình đã biết hết chân tướng sự việc rồi, cũng như người khác đưa cho họ một cái bao, họ liền chui ngay vào cái bao ấy !

Hoàng Tiểu Hoa là cán bộ, hắn biết rõ điều này, cán bộ có cái khó của cán bộ. Có một số việc quả thực vấn đề tồn tại rất nghiêm trọng. Nhưng đối ngoại, phải nói như vậy, một khi nói đúng như sự thật rồi, tạo nên sự hoang mang trong lòng người dân, những phần tử làm loạn ai có thể phụ trách được chứ?

Bất luận cán bộ khi phải đối mặt với người khác đề cập đến vấn đề mẫn cảm, bản năng che dấu của thành phố, nhưng nếu anh ta đã hiểu rõ tình hình, đem sự thật cùng với lời ah ta nói cắt nối biên tập để tung ra, ngay lập tức sẽ trở thành nói dối trắng trợn. Đây chính là lực lượng của giới truyền thông a!

Có vẻ như nghĩ đến điều gì, Hoàng Tiểu Hoa bất thình lình thu chân lại, nói:

Lão Chu, bọn họ có đưa ra yêu cầu gì không?

Yêu cầu?

Nhiễm Tiến dường như đang suy nghĩ, một lát sau hắn nói;

Hình như không yêu cầu gì…

Y nói được một nửa rồi dừng lại, nói tiếp:

Có chuyện này, khi nãy họ ăn cơm, cô nữ phóng viên kia hỏi tôi là có phải huyện ta có người tên Trần Kinh không, tôi trả lời Lễ Hà chúng tôi có một người tên Trần Kinh…

Hoàng Tiểu Hoa dừng chân, vội hỏi:

Cô ta còn nói gì nữa không?

Thì nói muốn gặp cái anh Trần Kinh này, là người rất thú vị!

Chu Tiến nói, y ngừng một lát rồi nói tiếp:

Lần trước giám đốc Phạm của giới truyền thông Tam Giang đã làm cuộn phim ấy cũng đến và nhắc đến tên tuổi của Trần Kinh, xem ra Trưởng phòng Trần rất nổi tiếng ở Sở Giang a…

Hoàng Tiểu Hoa trầm ngâm không nói, trong đầu y lại đang nghĩ về gương mặt trẻ tuổi đeo kính, sơ vin gọn gàng kia.

Nói Trần Kinh và Phó chủ tịch tỉnh có quan hệ, trong lòng Hoàng Tiểu Hoa luôn đắn đo suy nghĩ này, y càng đắn đo, càng cảm thấy sự việc mơ hồ.

Mà trong hiện thực lại sinh ra việc này rồi đến việc nọ, dường như cũng kiểm chứng đoạn cột sống y.

Giám đốc Phạm của giới truyền thông Tam Giang, cô phóng viên lần này, cũng cùng nhắc tới Trần Kinh, chẳng lẽ đây là ngẫu nhiên sao?

Trong lòng y vừa chấn động, nhanh chóng quay đầu bước nhanh ra mở cửa phòng họp Huyện ủy, y dẫn xác bước nhanh đến bên cạnh Thư Trị Quốc, cúi đầu ghé tai báo cáo.

Sắc mặt Thư Trị Quốc biến đổi không ngừng, ánh mắt bất định.

Hoàng Tiểu Hoa cẩn thận đề nghị nói:

Việc đã đến nước này, tôi thấy có thể thử một lần!

Thư Trị Quốc nâng chén trà lên uống một ngụm, Hoàng Tiểu Hoa rõ ràng nhìn thấy vẻ âm trầm của ông ta đã dần dần biến mất, một lát sau, Thư Trị Quốc vuốt cằm nói:

Anh đi làm đi! Chỉ có điều vất vả cho tiểu Trần rồi, anh ta trở thành đội cứu hỏa rồi, có chuyển biến gì anh báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào.

Không cần lo ngại, đen là đen, trắng là trắng, trắng đen mãi mãi không thể đảo ngược được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.