Quan Sách

Chương 618: Chương 618: Lời dạy dỗ của cha!




Năm mới đã đến, thay đổi rất lớn.

Trần Kinh huẩn bị đi Hongkong học tập, Phương Uyển Kỳ cũng vì yêu cầu phát triển công ty, chuẩn bị đầu tư mới nên toàn vùi đầu vào công việc.

Công ty truyền thông phải làm lớn mạnh hơn, cái ao Sở Giang đã bị nhỏ đi một chút.

Hơn nữa công ty Phương Uyển Kỳ hiện nay vốn bỏ nhiều, tốc độ phát triển nhanh, chuẩn bị lên sàn chứng khoán, công ty có thể nói là mỗi ngày một thay đổi, sự phát triển chậm chạp trước kia không thể nào so sánh được

Vì Trần Kinh phải đi Hongkong học tập, Phương Uyển Kỳ cũng chuẩn bị rời khỏi Sở thành, chuẩn bị dời tổng bộ công ty đến Bắc Kinh.

Con trai phải đi Hongkong học tập, con dâu tương lai lại đi Bắc Kinh phát triển, Chung Tú Quyên mấy hôm nay tâm tình vô cùng trống trải.

Ngay cả Linh Nhi và Tảo Tảo cũng đều không yên.

Đặc biệt là Linh Nhi, mấy hôm nay con bé nặng nề tâm sự, bộ dạng rất đáng thương.

Cậu phải đi, nhà nó lại mua nhà mới rồi, me mẹ muốn đón nó về, nó chẳng muốn chút nào.

Trần Kinh nhìn thấy mà đau lòng, mấy hôm nay tối nào cũng để con bé ngủ với mình, nửa đêm, Linh Nhi nằm mơ mà còn gọi cậu.

Không thể không nói, lớn lên ở nhà cậu, Trần Kinh lại thương nó, giữa hai cậu cháu tình cảm rất sâu nặng.

Rất đau lòng, Trần Kinh nói với Linh Nhi:

- Linh Nhi, đợi năm sau Linh Nhi học lớp một, cậu về đưa con đi học, đến lúc đó con lại về ở với ngoại, được không?

Linh Nhi nháy mắt nhìn Trần Kinh, 1 lúc sau nói:

- Vậy con không học mẫu giáo nữa , con học thẳng lên lớp một luôn. Bài lớp một con cũng biết mà!

Trần Kinh ngạc nhiên, không biết nói gì, hắn trầm ngâm một lúc lâu, nói:

- Linh Nhi ngoan, Linh Nhi biết còn cậu không biết, cậu cần có một nắm nữa!

Linh Nhi có chút hoang mang nhìn Trần Kinh, nói:

- Cái này đơn giản mà, Linh Nhi có thể dạy cậu, có chút chuyện này căn bản chẳng cần đi Hongkong học!

Ba mẹ Linh Nhi đến đón con. Cô bé khóc sướt mướt, Trần Đình nguyệt nói:

- Con nhóc này thân với cậu, chị mà phải đi xa, chắc nó cũng không thèm để ý đến đâu!

Vì ba ngày nữa Trần Kinh phải đi xa, vợ chồng Trần Xán cũng đến tiễn. cả nhà rất náo nhiệt.

Sau cơn náo nhiệt, đám nhỏ khóc sướt mướt rời đi. Phương Uyển Kỳ lại vội vàng về Bắc Kinh lo chuyện công ty, cuối cùng chỉ còn lại ba cha con mẹ con nhà hắn.

Ba người ngồi ở phòng khách. Chung Tú Quyên có chút xúc động. Mẹ khi nào cũng lo lắng cho con, bà hết thu cái này đến dọn cái kia, sau đó miệng cứ cằn nhằn, nói mãi không thôi.

Không biết tại sao, bỗng nhiên lúc đó, Trần Kinh lại thấy cảm động, nước mắt không kìm được cứ rơi xuống.

Hắn bước ra ban công châm điếu thuốc ra sức rít. Ánh mắt nhìn ngắm Sở Thành quen thuộc.

Từ góc độ này nhìn cha mẹ trong phòng khách.

Tóc cha đã bạc trắng, trên trán và mặt toàn là những nếp nhăn.

Sống lưng thẳng tắp của mẹ ngày nào dường như đã bắt đầu cong. Hai bàn tya nỏn nà giờ gầy như que củi.

Cha mẹ đã già, hơn nữa đang càng ngày càng già.

Cha mẹ còn không thể đi xa.

Đây là đạo hiếu của người xưa.

Nhưng xã hội hiện nay, nhiều lúc người trong gian hồ thân bất do kỷ, Trần Kinh có chút không làm được điều này.

Điều này khiến cảm xúc của Trần Kinh không tốt, Trần Kinh đột nhiên phát hiện, mấy năm nay mình ở bên cạnh cha mẹ, nhưng thời gian thực sự ở với cha mẹ, quan tâm cha mẹ lại ít vô cùng.

Cả ngày mình chỉ vùi đầu vào công việc, chỉ lo có đấu đá, lo việc người lừa ta gạt trong chốn quan trường.

Bản thân có phải đã lạc lối rồi, đã đánh mất chính mình rồi không?

Lúc này trong lòng Trần Kinh chỉ có hổ thẹn, chỉ có áy náy.

Không biết bao lâu, hắn mới dần bình ổn tâm trạng, bước vào phòng khách, Trần Chi Đống ngoắc Trần Kinh lại nói:

- Kinh tử, lại đây, chúng ta vào thư phòng một chút!

Chuyển đến nhà mới, cuối cùng Trần Chi Đống đã có thư phòng, mọi thứ trong thư phòng đều do một tay ông sắp xếp.

Làm công tác văn hóa cả đời, dạy học cả đời, cho đến khi già mới có thư phòng của riêng mình, điều này không thể không nói làm cho người ta có chút hổ thẹn.

Trong thư phòng bố trí khá đơn giản, nhưng bên trong có rất nhiều sách, đều là sách cả đời Trần Chi Đống tích cóp từng chút một.

Trước kia điều kiện kém, ông chỉ dùng thùng cũ đựng, chồng dưới gầm giường, dưới gầm giường trong nhà đều là sách của ông.

Giờ cuối cùng những quyển sách này cũng được đặt trên giá rồi.

Dù đa số đã vô cùng cũ nát, nhưng do Trần Chi Đống chịu khó chỉnh lý, nên thư phòng nhìn tương đối sạch sẽ.

Thư phòng chỉ dó duy nhất một thứ là do Trần Kinh mua cho Trần Chi Đống, đó là bộ trà cụ bằng sứ.

Trần Chi Đống cũng thích uống trà.

Nhưng ông không nghiên cứu nhiều về trà, ông chỉ thích uống trà xanh, thứ trà nồng đậm, uống vào phải có vị đắng, như vậy mới đã nghiền.

Ngồi trong thư phòng, Trần Chi Đống chầm chậm mở bình thủy, sau đó pha cho mình và Trần Kinh mỗi người một ly trà.

- Kinh tử, uống đi, xem vị thế nào?

Trần Kinh nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:

- Cũng không tệ lắm!

Trần Chi Đống cười cười, nói:

- Kinh tử a, cha con con tự hiểu, cả đời là một anh giáo, có chút văn hóa, nhưng chuyện đối nhân xử thế lại không biết gì. Con tốt nghiệp đại học, lại ở dưới cơ sở công tác mấy năm, tiếp xúc nhiều người, quan hệ rộng, tầm nhìn rộng mở, kinh nghiệm phong phú.

Nói thật, nhìn con có tiền đồ như vậy, lòng người làm cha làm mẹ rất vui, con hơn cha là nhà có phúc!

Trần Kinh lẳng lặng uống trà không nói gì.

Cảnh tượng hôm nay Trần Kinh có chút quen thuộc, cảnh tượng lần trước, có lẽ cũng hơn mười năm rồi.

Lúc đó Trần Kinh mới thi đại học, Trần Chi Đống cũng có buổi nói chuyện với Trần Kinh, lần đó Trần Kinh có thu hoạch không nhỏ.

Ngày đó Trần Chi Đống nói rất đơn giản, giản dị, ông chỉ nói cho Trần Kinh biết một sự thật.

Lúc đó Trần Kinh sắp được mười tám tuổi.

Cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn lớn lên không dễ dàng gì, mười tám đã là tuổi trưởng thành, sau này Trần Kinh càng phải dựa vào bản thân rồi.

Cha mẹ đã dần già đi rồi, sau khi lớn lên thành người rồi Trần Kinh phải dựa vào chính mình, phải đậu được đại học sau này mới có thể kiếm được cho mình một tương lai có hy vọng.

Hiện nay, đã hơn mười năm sau, Trần Chi Đống lại tìm Trần Kinh nói chuyện, sẽ nói gì đây?

Trần Chi Đống nhấp một ngụm trà, đung đưa chén trà nói:

- Kinh tử, con thấy trà này khác gì trà thường?

Trần Kinh uống một ngụm trà, chậm rãi lắc đầu.

Trần Chi Đống nói:

- Con hơi chậm chạp rồi. Con không cảm thấy trà này có mùi vị của sách sao?

Trần Kinh sửng sốt, trong lòng nghiêm nghị.

Trần Chi Đống nói:

- Uống trà đều có vị của sách, đi với sách nào thì sẽ có vị đó. Giờ con có tiền đồ, có bản lĩnh rồi, nhưng ba thấy con thường say khướt, đôi khi khách đến nhà gọi bạn gọi bè mà chả nhiệt tình!

Có thể đây gọi là đạo đối nahan xử thế, cái này là sở trường của con, ba thừa nhận.

Nhưng đối với ba mà nói, ba làm bạn với sách cả đời, dù không có nhiều học thức, nhưng ba cũng sống gần sáu mươi năm rồi, cũng có được chút kinh nghiệm, đó là thường xuyên ở chung với sách, phẩm vị của con người sẽ cao hơn nhiều, thậm chí dũng khí và tự tin đối diện với cuộc đời cũng mạnh hơn nhiều.

Cuộc sống có cực khổ, nhưng có sách làm bạn, con người sẽ thong dong rất nhiều.

Trần Kinh đỏ bừng mặt, như được cảnh tỉnh, kinh ngạc nói không ra lời.

Trần Kinh được xưng là tài tử Sở Giang, tự xưng là phong lưu văn chương, nhưng có lúc nào ngộ được đạo lý này?

Kể ra đọc sách, từ khi ở Lễ Hà Trần Kinh bắt đầu dặn mình phải đọc sách, nhưng công việc càng ngày càng bận, vị trí càng ngày càng cao, thói quen đọc sách của bản thân còn kiên trì được bao nhiêu? Như ba năm nay, mình có đọc quyển sách nào không?

Nhà mới của mình và Phương Uyển Kỳ cũng có thư phòng, tốn biết bao nhiêu tiền để mua sách.

Sách mới tinh đặt trong thư phòng, mình ở đó mấy tháng rồi, mà có lôi quyển nào ra đọc không?

Mùi sách!

Trần Kinh chầm chậm nhấp ngụm trà, cẩn thận thưởng thức, thực sự có mùi mực thơm ngát, đây không phải là mùi của sách sao?

Mùi thơm này khiến người ta cảm thấy tĩnh lặng, làm cho người ta cảm thấy thong dong tự tại, làm cho người ta cảm thấy cao nhã thoải mái...

Lời cha nói rất đúng, Trần Kinh cảm thấy mình đúng là chậm chạp mất rồi, bản thân mình sao lại trì độn đến vậy?

Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ đến bữa uống rượu với Hồ Thuyết mấy năm trước.

Hồ Thuyết lắc đầu tiếc nuối, nói một mầm non tốt như Trần Kinh mà bị phế đi như vậy.

Lúc đó Trần Kinh cảm thấy không đúng, cảm thấy con mọt sách Hồ Thuyết quá văn nhân tập khí, khi đó Hồ Thuyết bực bội, chất vấn Trần Kinh:

- Ba năm sau bộ dạng cậu thế nào cậu tưởng tượng được không?

Trần Kinh nhẩm tính, vẫn chưa đủ ba năm, nhưng Trần Kinh cảm thấy bản thân đúng là thay đổi nhiều, đây có phải là một kiểu lạc lối không?

- Ba, ba nói đúng! Từ hôm nay trở đi, con nhất định sẽ đọc sách mỗi ngày, coi sách là bạn!

Trần Kinh thành khẩn nói.

Trần Chi Đống mỉm cười gật gật đầu, nói:

- Lần trước ba thấy trên laptop của con có để câu, tạo quan hệ như rèn sắt, sắt càng rèn càng nóng, quan hệ cũng phải càng thường xuyên qua lại càng thân, đọc sách cũng vậy, nếu ngày nào con cũng đọc sách, quan hệ sẽ ngày càng gần, sẽ ngày càng thân, điểm lợi sẽ ngày càng nhiều.

Lĩnh hội được chữ “tĩnh” trong sách, là con đã thành công được một nửa rồi!

Trần Kinh cúi đầu không nói, hắn lẳng lặng nghe cha nói. Mồ hôi sớm đã ướt đẫm lưng, nhưng lòng dần sáng ra.

Trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm, về sau bất kể như thế nào, mặc kệ nguyên nhân gì, không thể nào quên đọc sách, mỗi ngày, Trần Kinh chợt phát hiện, mình đã có quá nhiều quyển sách cần phải đọc mà chưa kịp đọc rồi!

- Reng, reng reng!

Di động bỗng nhiên vang lên.

Trần Kinh cầm di động lên định ngắt, Trần Chi Đống khoát tay nói:

- Được rồi, chúng ta dừng lại ở đây, ra ngoài nói chuyện với mẹ con, mẹ con càng lớn, càng đa sầu đa cảm, trong lòng rất lưu luyến con đấy!

Trần Kinh đứng dậy cung kính đi ra.

Di động vang không ngừng, hắn đưa máy lên nghe…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.