Quan Sách

Chương 619: Chương 619: Mễ Tiềm hẹn gặp.




Trần Kinh gần như là bị lưu lại chỉ một giây cuối cùng trước khi đi Hongkong.

Tỉnh Sở Giang lần này có tổng cộng 4 người được đi đến Hongkong huấn luyện, cơ bản đều là cán bộ trẻ tuổi cấp Phó phòng, cán bộ cấp Phó phòng tương đối ít, mà cán bộ thực chức cấp phòng có lực ảnh hưởng lớn trên chính đàn của Sở Giang giống như Trần Kinh cũng vẻn vẹn chỉ một mình hắn.

Từ quy mô và cấp bậc của phái đoàn học tập lần này có thể thấy, rõ ràng kém hơn nhiều so với thời đại của Sa Minh Đức.

Có người hình dung phái đoàn Sa Minh Đức là phái lực lượng trung kiên, còn đoàn này hiện tại thì lại là cán bộ trẻ tuổi thật sự.

Trần Kinh là cán bộ trẻ tuổi, nhưng lực ảnh hưởng của hắn xem như là lực lượng trung kiên, cho nên hắn gây nhiều sự chú ý trong phái đoàn 42 người lần này.

Vì lần ra ngoài học tập này Trần Kinh đã chuẩn bị kỹ càng.

Hắn đặt vé máy bay, thu xếp hành lý, tìm được chỗ ở Hongkong, chỉ chờ ngày hôm sau là đi Hongkong.

Nhưng đúng lúc đó, hắn nhận được thông báo của ban, báo yêu cầu hắn tạm hoãn đi Hongkong.

Bời vì thông báo này, Trần Kinh lại một lần nữa đã trở thành nhân vật được mọi người chú ý ở chính đàn của Sở Giang.

Trần Kinh vì sao không thể đi theo đoàn? Chẳng lẽ trong Tỉnh đã có sắp xếp mới đối với tương lai và công việc của hắn?

Còn có một số người nghe nhầm đồn bậy, nói là Ban Tổ chức Tỉnh ủy có người muốn gây khó dễ Trần Kinh, sau lại bị một vị lãnh đạo quan trọng của tỉnh biết được, ngăn lại chuyện này.

Mà cách nói này dường như cũng vào đúng lúc Ban Tổ chức Tỉnh ủy đang khẩn cấp phân tách phòng giám sát cán bộ.

Phòng giám sát cán bộ bị phân tách, bị chia làm phòng giám sát 1 và phòng giám sát 2.

Trường phòng phòng giám sát cán bộ 1 là Triệu An Sơn nguyên phó trưởng phòng phòng giám sát cán bộ, Trưởng phòng giám sát cán bộ 2 là do Lạc Xuân Lâm đảm nhiệm, tuy rằng hai phòng giám sát cán bộ vẫn giữ lại lực lượng nòng cốt chủ yếu trước đây, nhưng bị chia rẽ, sau đó cũng bổ sung thêm một đám cán bộ mới vào, bóng dáng của Trần Kinh cũng dần dần nhạt đi rồi.

Mà có người đã đem chuyện này nói rằng Ban Tổ chức có người muốn làm khó dễ Trần Kinh.

Đối với các loại tin đồn bên ngoài mà nói, Trần Kinh cũng cảm thấy thật kỳ quái. Nhưng hắn rất thông minh không có đi nghe ngóng.

Tạm hoãn đi Hongkong, hiện tại hắn không có chức vụ trong người, việc mà hắn bây giờ có thể làm chính là nghỉ phép ở nhà. Đóng cửa không ra ngoài, an tâm đọc sách.

Nhiều cuộc điện thoại liên tiếp gọi đến, Mã Bộ Bình, Ngũ Đại Minh, Hồ Duyệtvvvv… đều gọi điện thoại đến.

Còn có một đám thuộc hạ cấp dưới của phòng giám sát cán bộ. Vương Nhữ Bồi, Trương Ái Hoa cũng gọi điện liên tục. Trần Kinh một ngày phải nói đến mười mấy lần giống nhau, không nói thì không được, hắn có thể nói thì cũng là khổ không thể tả.

Cuối cùng, hắn dứt khoát tắt điện thoại, chỉ để lại điện thoại của cá nhân, như vậy lỗ tai mới được yên tĩnh.

Ở nhà đợi suốt một tuần, bỗng chiều thứ sáu cuối tuần, có người đến đập cửa nhà hắn.

Chung Tú Quyên gọi lớn nói có người tìm hắn.

Trần Kinh từ thư phòng đi ra phòng khách, vừa nhìn hóa ra là Thẩm sư phụ lái xe của Tỉnh uỷ.

Tổ lái xe của Tỉnh ủy có mấy người. Trong đó tài xế số một đều là lái xe cho ủy viên thường vụ Tỉnh uỷ, Thẩm sư phụ chính là tài xế của Mễ Tiềm.

Đừng nhìn những người tài xế này có tố chất văn hóa không cao, cũng không có chức vụ hành chính. Nhưng họ rất tài giỏi. Bình thường ở mặt nào đó cũng được coi là người phát ngôn của lãnh đạo, hôm nay Thẩm sư phụ tới đây làm gì?

Lão Thẩm hơn 40 tuổi. Xuất thân từ lính, khiến cho người cảm giác ông ta rất linh lợi.

Trần Kinh đích thân rót cho ông ta một ly trà, nói:

- Lão Thẩm, hôm nay sao lại đến nơi này của tôi hả? Đừng nói là không có chuyện gì làm nên lên điện tam bảo nghe?

Lão Thẩm biết Trần Kinh, còn cùng nhau ăn một bữa cơm.

Trần Kinh không giống những cán bộ trưởng thành từ cơ quan kia, cán bộ cơ quan đa phần đều cẩn thận chặt chẽ, bình thường nói chuyện luôn chú ý cẩn thận.

Trong tính cách của Trần Kinh có một đặc điểm là có thể luôn hoà mình với đám đàn ông, cho nên uống mấy chén rượu với lão Thẩm, lời nói cũng phù hợp gần gũi với thân phận của lão Thẩm, cho nên, lão Thẩm có ấn tượng rất sâusắc với hắn, hai người có đôi khi gặp nhau trong sân của Tỉnh ủy, không có thể hiện ranh giới của lãnh đạo, đều chào hỏi rất thân mật.

Lão Thẩm uống một ngụm trà, nói:

- Trưởng phòng Trần, buổi chiều Trưởng ban Mễ Tiềm phải về Sở Thành một chuyến, ông ta muốn tôi hẹn cậu, nói muốn đến Bắc Ô xem.

Trần Kinh ngẩn người, ngạc nhiên nói:

- Bắc Ô?

Chợt hắn kịp phản ứng, bia kỷ niệm anh hùng Sở Thành ở Bắc Ô, Trần Kinh và Mễ Tiềm đã từng âm thầm đi đến đó một lần.

Mễ Tiềm hiện tại đã được điều đến Ban Tổ chức Trung ương, hơn nữa đảm nhiệm chức Phó trưởng ban, tuy rằng cũng chỉ là cấp Thứ trưởng, nhưng cấp Thứ trưởng này có năng lượng tương đối cao.

Phải nói Mễ Tiềm nếu như đến Sở Thành, thời gian nhất định sẽ khá nhanh, nhưng trong thời gian đi như vậy, ông ta vẫn có thời gian gặp mình sao?

Trong lòng Trần Kinh không biết cảm giác gì, hắn cảm thấy hơi lo sợ? Không thể tin nổi? Dường như, cảm giác rất phức tạp.

Sắc mặt nghiêm minh kia của Mễ Tiềm hiện lên trong đầu của hắn, Trần Kinh trước kia có chút sợ hãi khi gặp Mễ Tiềm, nhưng hiện tại, hắn nhớ tới sắc mặt của Mễ Tiềm, lại cảm giác thân thiết dị thường.

Cơ hội Trần Kinh tiếp xúc lãnh đạo cấp tỉnh không nhiều lắm.

Chỉ vài lần tiếp xúc qua lãnh đạo, những lần này đều là vội vàng, gặp mặt rất nhanh đã đi.

Hắn căn bản không kịp đi xem kỹ chứ đừng nói là hỏi thăm lãnh đạo cấp bậc cao như vậy.

Mễ Tiềmlà người mà Trần Kinh tương đối quen thuộc nhất.

Mễ Tiềm có uy tín rất cao tại Ban tổ chức, mà bản thân ông ta cũng đích thật là vô cùng cẩn thận, nghiêm túc công chính, danh tiếng tương đối tốt.

Trần Kinh rất tôn kính ông ta.

- Lão Thẩm, lịch trình trở về lần này của Trưởng ban Mễ có bận không?

Trần Kinh hỏi.

Lão Thẩm lắc đầu, nói:

- Tôi cũng không biết, ông tachỉ dặn dò tôi, bảo tôi đưa cậu đi Bắc Ô, mua một bó hoa bách hợp cho ông ta.

….

Tuy rằng đã là mùa xuân rồi, nhưng Sở Giang không có không khí xuân như trước.

Tiết lạnh mùa xuân ở vùng ngoại ô se lạnh, khắp nơi một mảnh hoang vắng, hết thảy cũng còn bộ dạng rét đậm.

Trần Kinh đứng ở chân núi, lấy tay xoa xoa cái lỗ tai, dưới chân không ngừng đạp mạnh, mượn động tác này để xua tan cái lạnh đi.

Một bó hoa bách hợp thanh khiết đặt ở trên ghế công viên, phẫn nộ đón gió, hoàn toàn xa lạ với cái lạnh thấu xương này.

Đợi đến một giờ, Trần Kinh mới nhìn thấy một chiếc xe Audi có giấp phép của Tỉnh ủy chạy đến hướng bên này, Trần Kinh thông qua giấy phép có thể biết, chiếc xe này hẳn là thuộc loại xe Tỉnh ủy dùng tiếp đãi, Trần Kinh hiểu, người trong xe không ai khác chính là Mễ Tiềm.

Hắn vội vàng đứng bên vệ đường nghênh đón, xe chậm rãi chạy qua đến khu vực giao lộ.

Trần Kinh thấy rõ người ở bên trong, liền đến mở cửa xe.

Trong xe chính là Mễ Tiềm, ông ta ăn mặc rất là thư nhàn, một bộ quần áo màu xanh đen, đầu đội mũ quả dưa mà những ông lão của Sở Giang vào mùa đông thường hay đội, cộng thêm cặp kính mát.

Trang phục như vậy khiến ông ta trông giốngmột ông lão bình thường ở Sở Thành, tuyệt không như là Trưởng Ban Mễ Tiềm người có bộ mặt thép nổi tiếng ở Sở Thành.

Mễ Tiềm xuống xe ánh mắt ông nhìn qua Trần Kinh, hơi nhíu mi nói:

- Cậu đợi lâu rồi phải không?

Ông ta không đợi Trần Kinh đáp lời, nhân tiện nói:

- Chuyến bayđến muộn, ngoài có một số việc trì hoãn, đến đây chậm trễ.

Trần Kinh nói:

- Đợi chưa lâu, chỉ một chốc thôi.

Mễ Tiềm cầm bó hoa bách hợp thuần khiết từ trên ghế lên, ngẩng đầu nhìn phía công viên liệt sĩ nhìn từ dưới bậc thang đến ngước nhìn lên trời, nói:

- Chúng ta leo lên đi, cậu có đi được không?

Trần Kinh cười nói:

- Trưởng ban ông có thể đi, tôi sao không thể chứ?

Mễ Tiềm quay đầu nhìn Trần Kinh, không nói gì nữa, tiên phong đi lên, một già một trẻ, hai người dọc theo từng bậc thang đi lên từ từ.

Suốt mùa đông không đi ra ngoài hoạt động, Trần Kinh chưa đi được bao nhiêu đã cảm thấy đau sống thắt lưng.

Nhưng hắn ngẩng đầu nhìn bước chân củaMễ Tiềmphía trước không nhanh không chậm, không có chút nào mệt mỏi, hắn nào dám lộ ra vẻ mệt mỏi?

Hắn nhớ tới chính mình vừa rồi vỗ ngực nói đi được, hiện tại mới đi mấy bước đã thở hồng hộc như vậy, mặt hắn cũng có chút đỏ lên.

Hắn cắn chặt răng, từng bước đi theo phía sau Mễ Tiềm.

Không biết qua bao lâu, Trần Kinh cảm thấy bắt đầu đi tập tễnh, gần như sắp tới thời điểm mệt lả, cuối cùng cũng bò đến đỉnh.

Trần Kinh lúc này, cũng không che dấu sự mệt nhọc hắn thở hổn hển, sau đó dùng tay vịn đầu gối, mồ hôi trên ót rơi từng giọt xuống đất, dính thành một khối bụi bặm.

Mễ Tiềm quay đầu nhìnTrần Kinh, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy:

- Chưa chắc người trẻ tuổi lại có thể lực mạnh hơn người già, tứ chi của các anh ít vận động, hàng ngày không rèn luyện cho nên cậu phải dậy sớm tập luyện một chút.

Trần Kinh đỏ bừng cả khuôn mặt, một phần là bởi vì leo núi mà tiêu hao thể lực, huyết khí dâng lên, một phần là không khỏi hổ thẹn.

Hắn nói:

- Trưởng ban ngài càng già càng dẻo dai, tôi thua xa ngài.

Mễ Tiềm không nói gì với Trần Kinh nữa, ông ta cầm bó hoa bách hợp, sắc mặt trở nên nghiêm túc, dần dần lại trở nên trang nghiêm.

Ông ta đi chầm chậm về bia kỷ niệm, đặt nhẹ nhàng hoa tươi trước bia kỷ niệm, lấy tay cẩn thận sửa sang lại cành hoa, để cho nó càng thêm xinh đẹp và thanh nhã một chút.

Sau đó ông ta lui về sau, chắp tay trước ngực, ánh mắt phức tạp nặng trĩu.

Trần Kinh vội đi theo phía sau ông ta, cũng giữ tư thế giống như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm chữ viết trên tấm bia,xem rất cẩn thận, nén hơi thở của mình dần dần bình thản.

Vẫn là trầm mặc, ước chừng khoảng 4, 5 phút, Mễ Tiềm thả tay xuống nói:

- Được rồi.

Ông ta lần nữa đội mũ và kính mắt, quay đầu lại đi, đi đến một gốc cây bách thụ xanh ngắt, ánh mắt nhìn về thành phố Sở Giang không xa.

Đây là lần thứ hai Trần Kinh theo Mễ Tiềm đến nơi này, trong lòng của hắn biết rõ, Mễ Tiềm hôm nay tới đây hẳn là tảo mộ đấy, bởi vì mồ mả cha của ông ta không biết nơi nào, nhưng cha của ông ta chắc chắn là một anh hùng chống Nhật.

Cho nên, Trần Kinh đứng cách Mễ Tiềm rất xa, không quấy rầy để cho ông ta một mình an tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Mễ Tiềm mới vẫy tay hắn, Trần Kinh vội đi đến gần ông ta.

Mễ Tiềm nhìn hắn mấy lần, thật lâu sau ông ta mới nói:

- Tiểu Trần, gần đây cậu ở nhà phải không?

Trần Kinh gật đầu, Mễ Tiềm lại hỏi:

- Ở nhà làm gì?

Trần Kinh trả lời:

-Đọc sách.

Mễ Tiềm nhíu mày, dường như có chút hứng thú, hỏi:

- Cậu gần đây xem sách gì?

Trần Kinh trầm ngâm một chút, nói:

- Mấy ngày nay xem 3 quyển sách, một quyển " tích thiên tủy xiển vi ", một quyển " đại học ", một quyển " tử tư tử ".

Mễ Tiềm sững sờ sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói:

- Đều là những quyển sách rác rưởi?

Sắc mặt Trần Kinh hết sức bối rối, không biết trả lời như thế nào, mấy ngày nay hắn ở nhà quả thật là xem mấy quyển sách, nhưng mấy quyển này quả thật không có quan hệ gì với hắn hiện nay cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.