Tỉnh ủy đã có quyết định chính thức về việc điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Dung Châu.
Ban tổ chức Tỉnh ủy đã đưa ra thông báo, bổ nhiệm đồng chí Tương Bình, hiện là Phó bí thư Thành ủy làm Phó chủ tịch, tạm thời cũng đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Dung Châu.
Bổ nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban cải cách và phát triển Vương Phượng Phi đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ Tỉnh, phó bí thư thành phố Dung Châu.
Những lãnh đạo khác tạm thời không có quyết định điều chỉnh, vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ như trước.
Tin này vừa được công bố đã tạo lên một chấn động lớn cho các giới xã hội ở Dung Châu, không cần nói thêm nhiều, lần điều chỉnh nhân sự này của Tỉnh ủy nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người.
Đầu tiên là tranh cử giữa Tương và Quách, Tương Bình thắng cử, việc này hoàn toàn bất ngờ, vì theo những người nắm rõ tình hình chính đàn Dung Châu thì lần này việc Quách Vĩ Toàn trúng cử được sự ủng hộ và hỗ trợ đắc lực của Kế Tiểu Bình, có Kế Tiểu Bình làm hậu thuẫn, Tỉnh ủy ắt sẽ phải tôn trọng ý kiến của Kế Tiểu Bình, nên Quách Vĩ Toàn đáng lẽ phải trúng cử.
Ngoài ra, trước đó không lâu, trong những chuyện phát sinh ỏ Trương Khê, Tương Bình từng bị đẩy vào cảnh đầu sóng ngọn gió.
Trong lúc Tương Quách tranh giành, xuất hiện những lợi thế cho Quách Vĩ Toàn, việc khiếu nại Quách Vĩ Toàn có nhiều điều không đúng sự thật, phải chăng Tương Bình đang thao túng cục diện?
Nếu như không phải Tương Bình đang điều khiển thì ai đang điều khiển đây?
Tương Bình phải đối mặt với nhiều nghi ngờ như thế, tổ chức trong quá trình khảo sát cán bộ không thể nào không tiến hành suy xét, trong tình hình như thế, Tương Bình đánh bại được Quách Vĩ Toàn là vô cùng khó khăn.
Nhưng kết quả thì Tương Bình nhiệm chức một cách suôn sẻ, còn Quách Vĩ Toàn vẫn giậm chân tại chỗ không nhúc nhích, việc này sao có thể không làm cho người ta ngạc nhiên đây?
Mặt khác, Phó chủ nhiệm Ủy ban cải cách và phát triển Vương Phượng Phi được điều đến Dung Châu, việc bổ nhiệm này cũng gây bất ngờ cho rất nhiều người.
Ban cải cách và phát triển là một bộ phận quan trọng của chính phủ, phó chủ nhiệm cũng là một chức vụ với trọng trách hết sức nặng nề, có những trường hợp lãnh đạo chủ chốt từ cấp dưới lên nhiệm chức phó chủ nhiệm tỉnh, nếu theo như những trường hợp mà nói này thì có cần thiết phải điều Vương Phượng Phi đảm nhiệm chức phó bí thư Dung Châu hay không?
Vương Phượng Phi mấy năm trở lại đây mới nổi lên là người tài giỏi ở chính đàn Sở Giang, tiền đồ chính trị của ông ta luôn được mọi người quan tâm, giờ bị điều đến thành phố bé như Dung Châu làm phó Bí thư, phải chăng nói lên một điều rằng một số lãnh đạo của tỉnh có gì không vừa lòng ông ta?
Những nghị luận đó bắt đầu từ Dung Châu và nhanh chóng lan rộng đến tỉnh thành.
Nhanh chóng lại có những nghị luận mới, có tin đồn rằng Ban tổ chức tỉnh ủy sau khi tiến hành khảo sát mọi mặt về việc điều chỉnh đội ngũ lãnh đạo của Dung Châu, lại phải qua Sở giám sát thẩm tra một cách cẩn thận, mà người trực tiếp phụ trách công tác thẩm tra lại chính là Trưởng phòng phòng giám sát Trần Kinh.
Trần Kinh sau khi tiến hành thẩm tra bộ máy cán bộ Dung Châu, báo cáo lên Chủ tịch thành phố và kiến nghị Tương Bình là người thích hợp, đây có thể là điểm mấu chốt trong việc Tương Bình thuận lợi thăng chức.
Mà mối quan hệ giữa Trần Kinh và Tương Bình cũng được mọi người bàn tán không ngừng.
Có người nói Tương Bình tặng trọng lễ cho Trần Kinh, tặng hắn hẳn một căn nhà, cho nên Trần Kinh mới thiên vị Tương Bình, thế nên việc thăng chức của Tương Bình mới không có chút trở ngại nào như thế.
Những tin đồn này truyền đi truyền lại, càng truyền càng xa, Trần Kinh dường như trong phút chốc rơi vào cảnh đầu sóng ngọn gió!
Ban tổ chức tỉnh ủy Sở Giang, tại văn phòng của Biên Kỳ, tinh thần Trần Kinh có chút trầm lắng, hắn ngồi trên ghế sô pha, đầu tóc ủ rũ, chẳng nói gì.
Biên Kỳ nhíu mày nói:
-Chuyện là thế nào? Sao mà một lần điều chỉnh cán bộ mà gây ra trấn động lớn đến thế? Anh cần phải xem lại tác phong làm việc của mình?
Trần Kinh cắn chặt môi, sau một hồi khá lâu, hắn nói:
-Đúng là những lời đồn đại vô căn cứ! Trần Kinh tôi có được bản lĩnh lớn như thế sao? Lại có thể đề xuất cán bộ với cấp trên sao? Điều đơn giản như thế những người kia cũng không hiều, lại còn đồn đại nhảm nhí!
Thần sắc Biên Kỳ có chút trầm trọng. nói :
-Đừng kích động! Bên ngoài có lời đồn đại, lại rất kịch liệt, điều đó nói lên rằng lúc anh làm việc đã không suy nghĩ chu toàn, không suy xét đến nơi đến chốn, làm cho người khác không vừa lòng, vấn đề chỉ đơn giản như thế mà thôi!
Trần Kinh mặc nhiên không nói gì, những lời của Biên Kỳ quá sắc bén, điều chỉnh bộ máy chính trị Dung Châu, một việc lớn như thế, hắn sao có thể một mình giải quyết chu đáo đây?
Không giải quyết chu đáo được thì sẽ có lời gièm pha, điều này làm sao mà tránh khỏi được.
-Vẫn là chưa đủ kinh nghiệm đâu! Giải quyết một vấn đề nào đó thường thì có hai cách, một là dựa vào lý để làm người khác phải phục, còn lại là phải biết nắm rõ tâm lý người khác, dùng những phương pháp khác làm cho người ta không còn gì để nói, anh cần phải hiểu rõ những điều đó, nếu không nắm rõ, chắc chắn sẽ nảy sinh thêm nhiều vấn đề khác! Đây là những lời răn dạy!
Trần Kinh bất chợt ngẩng đầu, nói :
-Trưởng ban Biên này, nội trong ba ngày tôi sẽ giải quyết xong chuyện này!
-Ba ngày?
Biên Kỳ nhíu mày, liếc mắt nhìn Trần Kinh, tỏ vẻ không tin lắm!
-Chỉ ba ngày thôi, ba ngày tôi sẽ giải quyết xong xuôi!
Trần Kinh nói dõng dạc.
Biên Kỳ nhìn chằm chằm Trần Kinh, một hồi lâu, nét mặt nghiêm túc của anh ta dần biến mất, cuối cùng gật đầu nói:
-Được! Anh có đủ khả năng! Có những lúc đủ năng lực nhưng mà không dùng cũng chẳng phải bản lĩnh, vì có người cứ không nhạy bén, chậm chạp như thế đấy.
Anh không trả đũa họ, thì họ cứ tưởng anh yếu đuối dễ bắt nạt!
-Tôi hiểu, Trưởng ban Biên! Tôi biết phải làm thế nào!
Trần Kinh đứng dậy, hầm hập, gấp gáp đi ra khỏi văn phòng của Biên Kỳ.
Đi đến hành lang, hắn hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra.
-Reng, reng!
Điện thoại kêu, Trần Kinh cầm di động nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói ôn tồn trầm ấm của Tương Bình, ông ta nói:
-Trưởng phòng Trần, anh đang bận?
Trần Kinh nhanh chóng trấn tĩnh lại cảm xúc, nói:
-Chào Bí thư Tương, chúc mừng anh! Chức Chủ tịch thành phố hoàn toàn xứng đáng thuộc về anh!
Ở đầu dây bên kia Tương Bình cười có chút không tự nhiên, nói:
-Cảm ơn Trưởng phòng Trần...
Vẻn vẹn có năm từ, Tương Bình nói ra từ tận sâu đáy lòng mình.
Vốn trong lần ông ta cũng không trông chờ gì vào chức chủ tịch thành phố, nhất là từ hôm từ nhà Trần Kinh về, trong lòng ông ta đã thấy không còn hy vọng gì.
Nhưng thứ khác thì không nói, chỉ dựa vào việc bị Trần Kinh nắm được chứng cớ, việc ông ta liên tục chạy chọt để được vào cơ quan của tỉnh, phạm vào điều tối kỵ, không thể dung tha, ông ta đâu còn tư cách tranh cử chức Chủ tịch thành phố đây?
Nhưng cuối cùng, mọi chuyện biến chuyển một cách ly kì, Trần Kinh lại không hề chỉ ra vấn đề của ông ta, mà chỉ căn cứ vào tình hình thực tế báo cáo lên cấp trên, đó rõ ràng là một đại ân cho Tương Bình.
Đại ân này không phải vài hộp thuốc vài chai rượu là có thể báo đáp được.
Trần Kinh là cánh tay đắc lực của sở giám sát cán bộ tỉnh ủy, rượu với thuốc đâu có thiếu?
Những cái khác không nói, chỉ mỗi việc Tết hàng năm các tổ chức địa phương lên thành phố để tặng lễ, với chiếc ghế hiện giờ của Trần Kinh, bên dưới không quan tâm tới hắn sao được?
Với những nước cộng hòa, việc tặng quà đã trở nên hết sức bình thường, không còn gì xa lạ, từ trên xuống dưới đều làm như vậy, chỉ cần không quá lộ liễu tặng những số tiền quá lớn, thì đây hoàn toàn không vi phạm quy định, Trần Kinh chẳng lẽ còn để ý những thứ mà Tương Bình đem tặng sao?
-Trưởng phòng Trần, hiện giờ bên ngoài đang có rất nhiều lời xằng bậy...
Tương Bình nói được nửa câu, Trần Kinh cắt ngang lời của ông ta, nói:
-Bí thư Tương, tôi muốn nhờ ngài một việc, việc này có liên quan đến vụ án Trương Khê, chúng tôi vẫn đang tiến hành điều tra! Ngài thông báo Kế Tiểu Bình đến Ban tổ chức tỉnh Ủy gặp tôi để trình bày rõ về việc này. Tôi cho ông ta ba ngày, nếu trong vòng ba ngày ông ta không đến, tôi sẽ công bố vụ án này ra ngoài!
Trần Kinh nói dõng dạc.
Trần Kinh dừng lại một lát, nói tiếp:
-Những chuyện khác thì không nói nhiều làm gì! Ngài bây giờ đã là lãnh đạo lớn rồi, không tới lượt những thế hệ sau như chúng tôi góp ý kiến cho ngài nữa! Nhưng có một điều là, Dung Châu hiện giờ còn nghèo lắm, cuộc sống của dân chúng Dung Châu còn quá khó khăn!
Làm lãnh đạo cần biết nghĩ nhiều cho dân chúng, nghĩ ít cho bản thân mình, đấy mới chính là phúc của trăm họ!
Đầu dây bên kia, Tương Bình vâng vâng dạ dạ, tư thái của ông ta đâu giống như lãnh đạo dày dạn hơn Trần Kinh nữa? Ngược lại, càng giống như đang nghe Trần Kinh ra chỉ thị hơn.
Nhưng đến cuối cùng, ông ta nói:
-Trưởng phòng Trần, anh yên tâm! Tôi lần này lên chức lãnh đạo mới, đó đều là sự tín nhiệm của các tổ chức cơ quan đối với tôi, và cũng là do sự công bằng của tổ chức các cấp! Tương Bình tôi tin tưởng tổ chức, và nhất định sẽ không phụ lòng tin của tổ chức!
Cúp máy, trong lòng Trần Kinh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Đúng lúc này, Vương Phượng Phi gọi điện tới, hắn vừa mở miệng đã nói:
-Lãnh đạo, sao vậy? Ức chế gì sao?
Trần Kinh cười ha hả, nói:
-Anh Vương, à, không phải, giờ phải gọi anh là Bí thư Vương rồi nhỉ? Anh giờ thì tốt rồi, sắp được làm quan to rồi, đuôi đã cong lên chưa?
-Thôi, thôi! Anh đừng chế giễu tôi nữa, anh giờ là lãnh đạo tổ chức, có nhiều điều tôi không hiểu, không hỏi anh, thì hỏi ai đây?
Anh ta ngập ngừng rồi nói tiếp:
-Thế này có được không? Hôm nay tôi chuẩn bị bữa rượu nhạt ở quán cá Tam Giang, anh phải qua đấy nhé!
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Sao? Anh vẫn còn ở Sở Thành à? Anh vừa mới ở Dung Châu nhiệm chức đã tùy tiện rời bỏ vị trí, anh còn muốn mời tôi ăn cơm nữa à? Định hối lộ tôi đấy à?
-Thôi đi, đừng có đắc chí như thế! Tôi hôm nay vào thành là bàn giao công việc, anh tưởng tôi vào thành chỉ là để mời anh ăn cơm sao?
Vương Phượng Phi nói.
-Tôi chẳng dám ăn cơm anh mời đâu, anh còn nhớ lần trước ăn cơm không? Làm cho mọi người đều khó xử, anh bảo việc gì phải khổ thế chứ?
Trần Kinh quả quyết từ chối.
Vương Phượng Phi vừa thấy Trần Kinh nhất quyết không nhận lời, anh ta có chút gấp gáp nói:
-Trần Kinh, Trưởng phòng Trần! Tôi bù lại việc lần trước, hôm nay không có ai khác, chỉ có anh em mình hai người, tôi chỉ muốn nói chuyện tâm sự cùng anh, anh không định không cho tôi chút thể diện này chứ?
Vương Phượng Phi nói như thế, nét mặt Trần Kinh mới nở nụ cười, nói:
-Thế còn nghe được! Được rồi! Nhưng tôi nói trước với anh, không được kí hóa đơn, phải trả tiền mặt nhé, xem tôi xử anh thế nào !
Không ký hóa đơn, nhất định sẽ trả tiền mặt, tôi giờ tha hương, đâu có quyền kí hóa đơn nữa?
Vương Phượng Phi nói.
Cúp máy, Trần Kinh trong lòng cảm thấy tốt hơn một chút. Đối với mục đích mời ăn cơm của Vương Phượng Phi, trong lòng hắn rất thoải mái!
Vương Phượng Phi chẳng hiểu rõ gì về Dung Châu, giờ lại được điều đến Dung Châu, trong lòng cũng thấp thỏm không yên!
Tính cách Vương Phượng Phi điềm tĩnh, vững vàng, nếu chưa nắm chắc điều gì đó, anh ta sẽ không mạo hiểm, giờ anh ta không nắm rõ về chính đàn Dung Châu, giờ không tìm đến Trần Kinh, kẻ lão luyện đã từng nhiều năm ở Đức Cao, anh ta cam chịu sao?
Dung Châu và Đức Cao liền kề nhau, văn hóa xã hội có rất nhiều điểm tương đồng, con mắt của Vương Phượng Phi vô cùng rất tinh tường, sắc bén.
Anh ta quan hệ ở tỉnh thành cũng rộng, lại từng là lãnh đạo ban cải cách và phát triển, lần này đến Dung Châu, xem ra sẽ làm một vụ lớn đây...
(Tobe continued~ Nếu bạn thích tác phẩm này, hi vọng các bạn chia sẻ và giới thiệu rộng rãi hơn. Sự ủng hộ của các bạn là động lực lớn nhất cho chúng tôi tiếp tục hoàn thành tác phẩm. Chân thành cảm ơn !)