Quan Sách

Chương 523: Chương 523: Lợn lành chữa thành lợn què rồi sao?




Gặp được Quách Vĩ Toàn ở nơi đây, Trần Kinh cảm thấy hơi bất ngờ.

Hai người hàn huyên vài câu, Trần Kinh mới biết được hóa ra Quách Vĩ Toàn cũng mua nhà ở đây.

Bây giờ xu thế thành thị hóa, dân quê lên xã, thị trấn; người xã, thị trấn lên huyện, tỉnh; người ở huyện, tỉnh lên thành phố, đây là một khuynh hướng cơ bản rồi!

Khắp các nơi trong thành, cán bộ vào thành phố, đã thành một phong trào.

Ngẫm lại cũng không có gì khó hiểu, ở tỉnh thành, mọi mặt điều kiện đều mạnh hơn so với tuyến dưới, làm cán bộ mà nói, bọn họ muốn tìm cách thiết lập quan hệ, cơ bản đều phải chạy vào thành phố, hơn nữa việc giáo dục con cái ở thành phố, tuyến dưới cũng không thể so bì, cho nên, cán bộ an cư tại thành phố mới Cổ Phong này cũng là có cái đạo lý của nó mà thôi.

Quách Vĩ Toàn thì ra mới hơn 40, mà con ông cũng đã khoảng hơn 20 rồi, Quách Vĩ Toàn tự giễu nói mình là dân tộc thiểu số, năm đó vì chuyện kết hôn mà bị người nhà thúc ép, 18 tuổi liền phải đính hôn, 20 tuổi liền kết hôn.

Vợ ông nhìn qua có vẻ còn lớn tuổi hơn ông, nhìn ra được, vợ ông là điển hình của những bà vợ tầm thường, đứng bên cạnh ông, có thể nói là không có chút gì nổi bật...

Con trai Quách Vĩ Toàn tên Quách Dương, hiện đang lên học đại học ở Đại học tỉnh Sở Giang, bây giờ chuyện sinh viên yêu đương khá phổ biến, đứa nhỏ này cũng đã trưởng thành, sớm đã đưa bạn gái về nhà rồi!

Quách Vĩ Toàn đứng trước mặt Trần Kinh có chút câu nệ, nói qua vài câu rồi cũng không biết nói gì nữa.

Ông liền khen Linh nhi nhu thuận, bộ dạng và khuôn mặt giống Trần Kinh y như khuôn đúc vậy.

Trần Kinh biết rằng ông ta không biết rõ chuyện, liền cười nói:

-Quách Chủ tịch, thật có mắt nhìn, người khác đều nói cháu ngoại thường giống cậu, lời này xem ra thật đúng là như vậy!

Quách Vĩ Toàn vừa nghe Trần Kinh nói như vậy, trong lòng ông liền bình tĩnh trở lại.

Đối với lai lịch của Trần Kinh ông có hiểu biết chút ít, ông nhớ rõ là Trần Kinh chưa có kết hôn, trong lòng đang băn khoăn không rõ thân phận của Linh nhi là như thế nào.

-Quách Chủ tịch vào đây, sau này chúng ta thành hàng xóm rồi! Cúi đầu không gặp, ngẩng đầu sẽ gặp, về sau còn gặp nhau nhiều rồi!

Trần Kinh cười nói.

Quách Vĩ Toàn nói:

-Đây thật là quá tốt rồi, có thể cùng làm hàng xóm với Trần Trưởng phòng, tôi xem như cũng được hưởng ké chút tiên khí rồi

Ông kêu Quách Dương:

-Dương nhi, gọi chú Trần đi! Con và Tiểu Tô sau này phải học tập Trần thúc, con xem người ta không lớn tuổi hơn con là mấy. Hiện tại đã là lãnh đạo Ban Tổ chức Tỉnh ủy rồi đó!

Quách Dương vẻ mặt gượng ép gọi một câu:

-Chú Trần!

Cô gái họ Tô đứng bên cạnh cậu ta lại rất vui vẻ gọi:

-Chào chú Trần!

Trần Kinh đột nhiên bị người khác xưng hô bề trên, hơn nữa tuổi cũng không kém quá nhiều, hắn có chút mất tự nhiên.

Nhưng hắn và Quách Vĩ Toàn nói chuyện đều ngang hàng. Con trai và con dâu ông không gọi mình là chú thì gọi là gì?

Trần Kinh nghĩ thông liền vui vẻ gật đầu với hai người, Quách Vĩ Toàn nói:

-Tiểu tử này nhà tôi suốt ngày gây chuyện cho tôi, ở trường học đánh nhau ẩu đả, trường gọi điện cho ta lên đây, anh nói tôi thật là dạy con không nên thân rồi!

Trần Kinh cười nói:

-Được rồi, Quách Chủ tịch, bọn nhỏ ngoan ngoãn thường không có tiền đồ. Ở trường nghịch một chút, tương lai nói không chừng sẽ làm nên thành tựu lớn đó. Người trẻ tuổi đôi khi bốc đồng, kích động, đây không phải chuyện gì lớn cả!

Bà xã của Quách Vĩ Toàn ở một bên cười nói:

-Nếu lời của Trần Trưởng phòng nói có thể trở thành sự thật thì tốt rồi, tôi không cần phải lo lắng tương lai đứa con này của tôi trở thành sâu bọ của xã hội! Quách gia nhà chúng tôi đời đời đều là người có quy củ, đời sau nhất định không thể là sâu bọ của xã hội được!

Vợ của Quách Vĩ Toàn lúc không nói chuyện rất tầm thường.

Nhưng vừa mở miệng ra nói chuyện liền có thể cảm thấy người phụ nữ này rất không tầm thường, nói rõ ràng, nhấn mạnh từng câu từng chữ, giọng điệu phù hợp, có chút gì đó rất bí ẩn, cuốn hút.

Bởi vì là gặp mặt tình cờ, cùng nhau hàn huyên cũng chỉ vài câu, Trần Kinh liền phải cáo từ.

Quách Vĩ Toàn muốn giữ Trần Kinh lại. Nhưng ông cũng không cố chấp, chỉ nhìn theo bóng cả nhà Trần Kinh đi xa dần.

Vợ ông tên Tạ Xuân Mai nhìn cả nhà Trần Kinh đi xa rồi, Tạ Xuân Mai mới nói:

-Lão Quách, ông nói lần này vào thành phố công tác, chính là muốn tìm Trần Trưởng phòng này sao?

Quách Vĩ Toàn gật gật đầu, nói:

-Bà đừng thấy người này trẻ tuổi mà coi thường, năng lực làm việc của anh ta rất lớn, làm việc rất có nguyên tác, có quy củ, không phải hạng người dễ dãi đâu!

Tạ Xuân Mai nói:

-Vậy sao vừa rồi ông không giới thiệu Tiểu Tô cho anh ta, cho anh ta biết vợ tương lai con trai chúng ta chính là cháu ngoại Từ Phó Chủ tịch!

Quách Vĩ Toàn nhíu mày nói:

-Bà thì biết cái gì? Ta và Bí thư Sa thành thông gia thì sao? Bà không nghĩ xem, người ta còn trẻ như vậy đã có thể đứng ở vị trị quan trọng đó, anh ta còn phải e dè chút gia cảnh này sao? May mắn là chưa nói, nói ra chắc kết quả hoàn toàn ngược lại rồi!

Quách Dương đứng một bên nói:

-Cha, cha sợ cái gì chứ? Cha đường đường chính chính ngồi lên vị trí này, có làm gì sai đâu mà phải sợ? Hơn nữa, bác Kế không phải rất tín nhiệm cha sao? Người sao phải để ý thái độ của một Trưởng phòng cỏn con chứ?

Quách Vĩ Toàn khẽ thở dài, lắc lắc đầu.

Quan trường nếu như có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi, Kế Tiểu Bình ở Dung Châu có thể lớn tiếng ra lệnh, nhưng tới Tỉnh thành rồi ông ta có thể còn bao nhiêu quyền lực?

Hiện tại, theo như tin đồn, số phận của bộ máy Dung Châu đều phải xem thái độ của Ban Tổ chức này!

Mà người bên Ban Tổ chức trực tiếp phụ trách công việc này chính là Trần Kinh, người thanh niên này có thể bình tĩnh, căn bản là bất động thanh sắc, chứ bộ máy bên trong của Dung Châu, cả đám đã sớm không thể ngồi yên được rồi, lần này kéo nhau tiến vào Tỉnh thành đó thôi!

-Hỏng rồi, lão Quách à. Ông không phải đã chuẩn bị lễ vật cho Trần Trưởng phòng rồi sao?

Tạ Xuân Mai nói. Bà rút từ trong túi ra một lì xì hồng.

-Còn có đây nữa, vừa rồi cơ hội tốt như vậy, sao lại không đưa luôn chứ?

Quách Vĩ Toàn cười cười, tâm tình có chút phức tạp.

Vào thành phố tặng lễ, đây là chuyện thường tình rồi, Quách Vĩ Toàn lần này cũng đã chuẩn bị ổn thỏa mới vào tỉnh thành.

Nhưng không hiểu tại sao, lúc ông gặp Trần Kinh, liền theo bản năng, không dám suy nghĩ đến chuyện kia, chuyện tặng lễ đôi khi là một con dao 2 lưỡi, làm không tốt, ngược lại sẽ để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo!

Cả nhà vốn vui vẻ đi xem nhà, lại bởi vì vô ý gặp phải Trần Kinh mà tâm trạng đều không vui.

....

Không ngờ gặp được Quách Vĩ Toàn, Trần Kinh khi về nhà, liền gặp ngay Tưởng Bình, Phó bí thư Thành ủy Dung Châu.

Tuy nhiên lần này không phải ngẫu nhiên đụng phải, mà là Tương Bình tự mình đến nhà diện kiến.

Lễ vật của Tương Bình là 6 cây thuốc lá Trung Hoa, 2 rương rượu Ngũ Lương, nhà Trần Kinh ở tầng ba, những thứ này đều do ông ta tự mình mang đến.

Bước vào phòng tưởng yên ổn lại thấy gia cảnh của Trần Kinh, trong lòng liền lẩm bẩm.

Gia cảnh này và những gì ông ta nghĩ trước đây hoàn toàn không giống, ông ta vốn nghĩ Trần Kinh tuổi còn trẻ, trên tay nắm quyền lớn, vậy khẳng định phải có một gia cảnh kinh người.

Nhưng bây giờ nhìn thấy gia cảnh nhà hắn, sau đó thấy cha mẹ Trần Kinh cũng thực rất thuần phác, ông ta cảm thấy có chút bất ngờ, sau đó liền thấp thỏm trong lòng, cảm giác hôm nay mình có lẽ đã gây chuyện rồi, đưa một đống lễ vật đến đây như vậy, Trần Trưởng phòng không biết sẽ nhìn mình như thế nào đây?

Trần Kinh rút một điếu thuốc ra đưa cho Tương Bình nói:

-Tương Bí thư hút điếu thuốc trước đã. Nước trà phải đợi một lát, cả nhà chúng tôi vừa ra ngoài về, còn chưa kịp đun nước!

-Không sao, không sao, không cần khách khí như thế! Tôi tới là để diện kiến anh một chút thôi, lần trước anh đi Dung Châu về vôi jquas, chúng ta cũng không kịp nói chuyện, trong lòng cảm thấy thật áy náy!

Tưởng Bình nói.

Trần Kinh là cười nói:

-Tôi đó à, chính là số khổ! Nói khó nghe chính là đội cứu hỏa, chuyện gì khó giải quyết, lãnh đạo liền an bài cho tôi phụ trách. Tựa như chuyện điều chỉnh bộ máy cán bộ của Dung Châu lần này, hiện lời đồn nổi lên khắp nơi, nói đủ kiểu, anh nói xem tôi gánh trọng trách này không phải nhận nhiều áp lực rồi sao?

Tương Bình ngượng ngùng cười, vấn đề này xem như ông ta lỡ lời rồi.

Mà Trần Kinh thì vẫn chú ý đến vẻ mặt của Tưởng Bình, tối hôm qua hắn thừa lúc tối, xem xét tài liệu khảo sát các cán bộ lãnh đạo trọng yếu của Dung Châu 2 năm trở lại đây của phòng Cán bộ, căn cứ vào tài liệu cho thấy, năng lực cá nhân của Tưởng Bình này rất mạnh.

Nhất là quan niệm kinh tế rất mới mẻ độc đáo, cải cách rất táo bạo, lúc trước nơi ông ta chủ quản chính là Trương Khê.

Lúc ở Trương Khê, ông ta đối với doanh nghiệp nhà nước cải cách rất kiên quyết, sau đó phong trào cải cách doanh nghiệp nhà nước ở Trương Khê lan rộng ra toàn tỉnh, Tưởng Bình bởi vì đắc tội với nhiều người, con đường làm quan suýt chút nữa bị lật xuống sông xuống bể.

Sau đó may mắn có sự trợ giúp của Trung Ương, ông ta mới có thể bảo toàn vị trí, mà vào năm chủ quản Trương Khê cũng trở thành điểm sáng chói lọi nhất của cuộc đời ông ta.

Giống như Tương Bình, năng lực của Quách Vĩ Toàn cũng rất mạnh, nhưng làm việc quyết đoán, thậm chí có chút độc đoán, nhưng ông ta cũng có chút yếu thế. Hiện tại Dung Châu do Kế Tiểu Bình chủ quản, người này thế lực rất mạnh, trong nhiều chuyện Quách Vĩ Toàn không dám làm trái khuôn phép của Kế Tiểu Bình, còn đâu có vẻ đều rất ổn!

-Tương Bí thư, nếu như hôm nay anh đã đến nhà tôi rồi, tôi cũng xin nói chút quan điểm của tôi! Đầu tiên vẫn là chuyện ở Trương Khê, tôi vẫn luôn biết vị án này không có liên quan đến anh, làm chuyện như vậy không phải là phong cách của anh!

Những tin đồn nhảm ấy không đáng tin!

Tương Bình ngẩn người, vẻ mặt có chút xúc động nói:

-Cảm ơn Trần Trưởng phòng tín nhiệm, những lời nói gần đây khiến tôi phải nhận một áp lực rất lớn!

Trần Kinh nhẹ nhàng cười, nói:

-Áp lực phải gánh còn có thể nhiều hơn nữa, lớn đến mức có thể ảnh hưởng đến công tác! Trong chuyện này anh cũng có phần sai, từ sau chuyện đó trở đi, theo như Tổ chức quan sát, anh đôi ba ngày lại vào Tỉnh thành một lần, việc này không phải anh làm có chút dư thừa rồi sao?

Tương Bình đỏ mặt, mồ hôi lạnh trên trán đổ ròng ròng.

Trần Kinh rất sắc sảo, lời nói nghe qua rất nhẹ nhàng nhưng đột nhiên đến lúc đó lại nhấn giọng, những tưởng yên ổn rồi lại phản ứng không kịp, xấu hổ đến cực điểm.

-Được rồi Tương Bí thứ, anh tặng lễ vật tôi xin nhận! Tôi cũng không phải người cổ hủ, có một số việc, người ngoài cuộc thì tỉnh táo mà người trong cuộc thì u mê, tôi là người thẳng tính, có gì nói đó! Có thể vừa rồi tôi có chút nặng lời, nhưng lời thật lòng thì khó nghe, tôi hy vọng anh có thể nghe lọt!

Trần Kinh nói.

Tương Bình liên tục đồng ý, từ nhà Trần Kinh đi ra, ông ta bỗng thấy đầu óc âm u, trong lòng vô cùng ảm đạm!

Lợn lành chữa thành lợn què rồi, thật sự lợn lành chữa thành lợn què rồi, Tưởng Bình hối hận không kịp, nhưng hiện tại đâu có cách gì chứ?

Lại nói, ông ta đúng là đã quá coi thường Trần Kinh! Mặc dù Trần Kinh chỉ là một Trưởng phòng nhưng quyền hành rất lớn, quan uy quá lớn, không phải như những Trưởng phòng bình thường khác.

Hôm nay tự mình đến, căn bản cũng chưa chuẩn bị đầy đủ, cũng không biết chuẩn bị sao cho đúng, làm sao có thể không nuốt phải thất bại nặng nề?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.