Theo tin tức từ Ủy Ban Kỷ Luật Tỉnh, qua quá trình điều tra nghiêm ngặt của các nhân viên của Ủy Ban Kỷ Luật, đã bắt giam kẻ tình nghi đó là Bí thư Quận ủy Lâm Giang Tỉnh Sở Thành-Vu Hồng Cương.
Nghe thấy tin tức này, Lý Dật Phong liền gọi điện cho Trần Kinh, nói:
-Trần Kinh, cậu làm việc thế nào vậy? Tại sao vụ việc của Vu Hồng Cương chỗ các cậu lại không điều tra ra được, để bây giờ tới tay của Ủy Ban Kỉ Luật liền điều tra ra ngay được vấn đề? Cậu có cần phải suy nghĩ lại về việc này không?
Trần Kinh nghe thấy những lời Lý Dật Phong, trong lòng hắn rất tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
-Trưởng ban Lý, điều tra của bên Ủy Ban Kỉ Luật đều là dựa trên những tài liệu mà chúng tôi gửi sang! Không có những thông tin của chúng tôi, thì Ủy Ban Kỉ Luật cũng chẳng điểu tra ra cái gì hết. Lần trước Trưởng ban ra chỉ thị cho chúng tôi, nói rằng chúng tôi không nên quá chú trọng vào thành tích, chỉ cần vụ án này được giải quyết, sự việc điều tra rõ ràng là được, vậy đây là công của ai, đây là công lớn đó!
Nghe xong những lời của Trần Kinh, ở đầu dây bên kia Lý Dật Phong ngẩn người ra, vụ án này là do Trần Kinh chuyển giao cho Ủy Ban Kỉ Luật sao? Không phải là do Thượng Vình chuyển sang sao?
Lý Dật Phong là người thông minh, nghe Trần Kinh nói ông ta tự biết rằng mình đã đề cao Thượng Vinh quá.
Thượng Vinh vừa mới chuyển tới Phòng giám sát cán bộ, lời nói không có chút trọng lượng, anh ta lại có khả năng gửi tới Ủy Ban Kỉ Luật những tài liệu quan trọng của vụ án đó sao?
Lý Dật Phong vừa nghĩ tới đó, liền hiểu ngay là tên Thượng Vinh kia chỉ đứng trước mắt ông ta khua môi múa mép mà thôi, chứ thực ra người nắm giữ vụ án này vẫn là Trần Kinh.
-Tiểu Trần, khiêm tốn thì được lợi, tự mãn thì chịu thiệt, bất kì vụ án nào đều có phần tổng kết. Cũng giống như vụ án Vu Hồng Cương, dựa trên tình hình mà tôi nắm được thì lúc mới điều tra vụ án này các cậu cũng đã mắc phải những sai lầm!
Lý Dật Phong nói.
Ông ta chuyển giọng rất nhanh, giọng điệu hùng hổ lúc trước đã dịu đi rất nhiều.
Trần Kinh nói:
-Trưởng ban Lý, điều này thì ngài an tâm! Tôi nhất định sẽ hết lòng suy nghĩ lại về cái vụ án này, nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại!
Dập điện thoại của Lý Dật Phong.
Trong đầu Trần Kinh nghĩ tới hai khung cảnh. Thứ nhất đó là cảnh Tô Hoa Bình mời hắn uống trà.
Lúc đó trong lòng Trần Kinh cảm thấy rất khó chịu. Đặc biệt là không vừa lòng với Lý Dật Phong.
Tay của Lý Dật Phong dài quá, công việc ở Phòng giám sát của hắn vốn là không nằm trong phạm vi ông ta quản, ông ta có tư cách gì can thiệp vào công việc của hắn?
Không hiểu sao lúc đó trong lòng Trần Kinh chỉ nghĩ tới chuyện Vu Hồng Cương.
Có vài lần, Trần Kinh đã tỏ vẻ nhắc nhở Thượng Vinh, để anh ta ngừng việc điều tra vụ án này lại.
Nhưng còn một khung cảnh nữa mà hắn không thể nào quên. Đó là việc Vu Hồng Cương mang một hộp quà to đến nhà của hắn, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bốn loại nhâm sâm tự nhiên quý hiếm nhất hiện nay.
Lễ vật này quá đắt tiền, song cũng lộ liễu quá!
Hắn là người đang điều tra vụ án này, mà đối phương lại mang một lễ vật quý hiếm như vậy tới, đây chẳng phải là ép hắn làm việc nhục nhã sao?
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ mọi việc, Trần Kinh quyết định giao lại tất cả tài liệu về vụ việc Vu Hồng Cương cho Ủy Ban Kỉ Luật, để cho Ủy Ban Kỉ Luật tiến hành điều tra, vì hắn cảm thấy Vu Hồng Cương rất có vấn đề.
Bây giờ thì đúng là Vu Hồng Cương có vấn đề.
Nếu phải đưa ra tổng kết những gì hắn học được sau việc này. Trần Kinh thấy rằng nếu để tình cảm cá nhân xen vào công việc điều tra án thì thật là một điều nguy hiểm.
Ngay như vụ án của Vu Hồng Cương, nếu Vu Hồng Cương không làm những chuyện vô ích, thì có lẽ bây giờ anh ta vẫn bình an vô sự làm bí thư Lâm Giang.
Vấn đề của Vu Hồng Cương đã quá rõ ràng. Nhưng tại sao Tổ Chức lại không điều tra ra được?
Đứng ở một góc độ khác mà nói thì cách điều tra của Tổ Chức còn quá đơn điệu, thường thì là một cuộc nói chuyện giữa các cá nhân hoặc giữa các đoàn thể với nhau, vì vậy những tin tức thu được thì đều là không chuẩn xác. Sau này, cách làm việc, phá án của Phòng giám sát sẽ phải đa dạng hơn, cũng có thể dựa theo Ủy Ban Kỉ Luật một chút, như vậy có lẽ sẽ thu được những hiệu quả ngoài mong đợi.
Trần Kinh triệu tập Trương Ái Hoa, Thượng Vinh và một số người khác tới để thông báo về tình hình vụ án của Vu Hồng Cương, cuối cùng đem những tổng kết, đánh giá của hắn nói rõ cho tất cả mọi người, và yêu cầu những tài liệu về vụ án của Vu Hồng Cương tất cả cán bộ trong phòng đều phải đọc, để mọi người biết tới vụ án đó, Phòng giám sát chúng ta nên rút ra kinh nghiệm và bài học từ đó!
Vu Hồng Cương đột nhiên bị bắt bắt giam, việc này xảy ra ngay trước mắt của Tỉnh ủy, đồng nghĩa với việc nó sẽ được mọi người chú ý tới.
Đài truyền hình Tỉnh, các đơn vị truyền thông chủ chốt của Tỉnh đều đưa ra rất nhiều tin bài về vụ việc Vu Hồng Cương, chủ yếu xoáy sâu vào việc tham ô công trình và số tiền tham ô lên tới trên một trăm ngàn nhân dân tệ!
Ở Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh, mặt Từ Tự Thanh chuyển xanh, ông ta đập bàn, nhìn Tô Hoa Bình nói:
-Chuyện gì thế này? Anh không phải lúc nào cũng vỗ ngực nói với tôi rằng Vu Hồng Cương là một người thật thà đáng tin, không có vấn đề gì sao? Bây giờ thì sao, chẳng phải cũng chỉ là côn trùng, sâu mọt đục khoét xã hội sao…
Từ Tự Thanh nhìn chằm chằm Tô Hoa Bình nói:
-Anh hay nghĩ kĩ lại đi, anh và Vu Hồng Cương đã đi tới đâu rồi, có phải là cũng đã có vấn đề gì rồi không?
Tô Hoa Bình giật mình, vội vàng khua tay, nói:
-Chủ tịch Từ, tôi…giữa tôi và Lão Vu không hề có quan hệ tiền bạc với nhau, tôi chỉ nhìn vào cách làm việc quyết đoán, rất có phong cách, năng lực, vì vậy…
Ông ta ngừng một lúc, nói:
-Chủ tịch Từ, tôi cũng bị tên danh đó che mắt, tên danh đó ngày thường ăn mặc rất giản dị, biểu hiện khiêm nhường, ăn nói khiêm tốn, không hề cảm nhận được hắn là người có lòng tham ô, ai ngờ rằng lòng dạ tên danh đó lại thâm hiểm như vậy, đúng là gan to bằng trời!
Từ Tự Thanh hừ một tiếng, nói:
-Anh đó, anh! Anh có biết là bây giờ chúng ta đang ở tình thế bị động không! Vì cái tên Vu Hồng Cương đó mà khiến cho tất cả chúng ta bây giờ chẳng là gì cả, anh nói xem tình hình này chúng ta làm sao giải quyết cho thỏa đáng?
Mặt Tô Hoa Bình có chút khó coi, một lúc sau, ông ta nói:
-Nói ra thì đây là lỗi của tôi, tôi đã để cho Vu Hồng Cương qua lại quá nhiều với Trưởng phòng Trần, ngu ngốc nhất là việc mang cái lễ vật mấy vạn tệ tới nhà Trưởng phòng Trần. Cả người tặng và lễ vật đều bị Trưởng phòng Trần ném ra ngoài, sau đó liền giao vụ án này cho Ủy Ban Kỉ Luật.
Ủy Ban Kỉ Luật rất coi trọng nhưng tài liệu vụ án mà Ban Tổ Chức chuyển giao lại, vụ án Vu Hồng Cương tới tay Ủy Ban Kỉ Luật, chính là từ cái lễ vật đó mà ra, vấn đề điều tra ra được không phải là vấn đề nhỏ!
Từ Tự Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm Tô Hoa Bình nói:
-Hoa Bình, có phải là anh đang muốn thăm dò Trần Kinh?
Tô Hoa Bình ngẩn người ra, Từ Tự Thanh giận tím mặt nói:
-Ai bảo anh làm việc đó? Anh có biết việc đó sẽ gây phản cảm với hắn ta không, cuối cùng lại hắn lại càng xa chúng ta? Anh hãy thử nghĩ đi, anh tìm hắn ta nói chuyện, lại nói về vụ việc Vu Hồng Cương.
Nhưng hiện giờ Vu Hồng Cương đã như thế, anh bảo hắn sau này làm sao tin tưởng anh nữa?
Từ Tự Thanh ngừng một chút, nói:
-Trừ lần đó ra, Trần Kinh đó còn cần anh đi thăm dò sao? Sự trưởng thành từng trải của hắn ta anh vẫn chưa biết sao? Nếu vì một tên Vu Hồng Cương mà hắn ta giữ không chắc, anh xem làm sao hắn có được vị trí như ngày hôm nay? Anh sau này làm việc, dùng đầu suy nghĩ đi!
Tô Hoa Bình lúng túng, lắc đầu, nói:
-Chủ tịch Từ, bây giờ chúng ta phải làm sao?
-Còn có thể làm sao được nữa? Anh xem, Phòng giám sát cán bộ hiện nay của Trần Kinh có tới bốn năm mươi người, có tới năm Phó phòng, cộng thêm hai trợ lý Trưởng phòng, một phòng lại được đặc biệt thiết kế một văn phòng, bố trí như vậy, anh có thể tưởng tượng Trần Kinh trong tương lai sẽ giữ vai trò thế nào rồi đó.
Từ Tự Thanh thở dài một cái, nói:
-Đáng tiếc quá, con dể tương lai của Phương gia, lại ở phe khác với chúng ta, nếu lần này Trần Kinh đứng về phe chúng ta, tôi tin rằng kế hoạch chuyển xuống Hoành Châu lần này của anh chắc chắn là không có vấn đề gì.
Tô Hoa Bình ngẩn người, nói:
-Chủ tịch Từ, tôi xuống Hoành Châu? Không phải là Lão Quách đi sao?
-Kế hoạch lần này thay đổi rất nhanh, tư cách và kinh nghiệm của Lão Quách vẫn còn ít, khả năng cạnh tranh kém, lần này chúng ta nhất định phải vận dụng toàn lực của mình vào việc ở Hoành Châu.
Từ Tự Thanh nói.
Tô Hoa Bình trầm ngầm một lúc, nói:
-Vậy thì Lão Kế đi là bảo đảm nhất rồi, tư cách và kinh nghiệm của Kế Tiểu Bình quá đủ rồi! Ông ta từ Dung Châu tới Hoành Châu giải quyết, Tỉnh Ủy có thể phê bình được sao?
Từ Tự Thanh cười nói:
-Anh nói Kế Tiểu Bình so với Ngũ Đại Minh thế nào? Bí thư Cát không điều Ngũ Đại Minh đi, đây là một tín hiệu đó! Chính là những vị trí trong các ban ngành ở Hoành Châu, sẽ không chờ những người ở ngoài đến giải quyết.
Kế Tiểu Bình lại không phạm lỗi gì, Tổ Chức khó lòng mà điều động ông ta xuống Hoành Châu được!
Tô Hóa Bình gật gật đầu, nói:
-Lần này những thế lực nhúng vào Hoành Châu cũng không ít. Trước mắt là đã có Triệu Thiên Kim, Quách Vĩ Toàn, còn cả những cán bộ quan trọng ở Hải Quy, hiện giờ lại thêm cả tôi nữa…
Từ Tự Thanh hừ một tiếng, nói:
-Không chỉ có những người đó đâu, nếu phải đếm ra thì hai bàn tay vẫn chưa đủ, vì vậy…
Từ Tự Thanh nhìn chằm chằm vào Tô Hoa Bình , nói:
-Anh phải nghĩ ngay cách gì để mối quan hệ giữa anh và Trần Kinh trở lên tốt đẹp, đừng có chỉ vì chút ghen ghét cá nhân. Tình hình bây giờ rất bất lợi đối với chúng ta, chúng ta nhất định phải nắm được vùng Hoành Châu này, anh biết chưa?
Tô Hoa Bình nói:
-Tại sao lại là Trần Kinh? Trần Kinh với Hoành Châu thì có quan hệ gì chứ?
Từ Tự Thanh cười nhạt, lắc đầu nói:
-Điều này thì tôi không thể nói được, anh hãy cứ làm theo những gì tôi nói, vấn đề ở Hoành Châu chắc chắn có quan hệ với Trần Kinh. Hiện giờ bên ngoài có người nói, một mình Trần Kinh đã chiếm một nửa Ban Tổ Chức rồi, khiến cho mấy vị Thứ Trưởng không có chỗ mà đi, anh coi trong tay Trần Kinh có nhiều người như vậy, đều là những người vô dụng sao? Không biết làm việc sao?
Trần Kinh không biết giữa Từ Tự Thanh và Tô Hoa Bình lại có cuộc nói chuyện như vậy.
Vào cái buổi chiều hôm xảy ra vụ việc của Vu Hồng Cương, hắn đã chuẩn bị đi công tác ở Đức Cao.
Trần Kinh đưa mắt nhìn về phía Đức Cao, hiện giờ âm thanh của cải cách tổ chức đã vang được ra ngoài rồi, nhưng không thấy Mễ Tiềm nói câu nào liên quan tới việc cải cách tổ chức ở trong cuộc họp, chỉ thấy nói tới việc tất cả các ngành các cấp trong thành phố đều suy nghĩ về vấn đề này, phải sớm báo cáo lại với Phòng giám sát cán bộ.
Ý của Mể Tiềm đã quá rõ rồi, nó đồng nghĩa với việc từ những cải cách như thế này Phòng giám sát cán bộ phải phát huy được vai trò quan trọng của mình.
Trần Kinh không thể nào ngốc ngếch ngồi đó đợi, để người khác tới chỉ cho hắn con đường cải cách cụ thể thế nào, hắn nhất định sẽ chủ động ra tay trước, tìm ra điểm đột phá trong những cải cách như vậy.
Trong một tỉnh mà có nhiều khu như vậy, hắn đã quá hiểu rõ Đức Cao, vì vậy mà điểm dừng đầu tiên mà hắn chọn tất nhiên là Đức Cao rồi.