Một bài báo của nhật báo Phương Nam “Lấy đặc khu làm gương, căn cứ hợp tác giữa Nam Cảng và Hải Sơn”, làm cho Lĩnh Nam khơi dậy một làn sóng lớn.
Trần Kinh đến Việt Châu, đúng lúc mọi người của các giới ở Việt Châu đang xôn xao bàn tán về bài báo này, mà Hải Sơn lúc này đã rối tung cả lên rồi.
Người dân Hải Sơn đương nhiên là không thể chấp nhận được quan niệm trong bài báo này.
Trong tiềm thức của những người dân ở Hải Sơn, bọn họ cho rằng hai bên hợp tác xét cho cùng là Nam Cảng vẫn gấp hơn bọn họ. Bởi vì vị trí của Nam Cảng hạn chế, bọn họ cần có không gian phát triển mới, vì vậy ắt phải mở rộng không gian, đem một vài tiềm lực phát triển nhỏ, đem những tái sản tư hữu không có khả năng phát triển chuyển ra bên ngoài.
Ngoài ra, Nam Cảng cần phát triển cao độ, nhu cầu của bọn họ đối với ngành dịch vụ, nhà ở ở thành thị, nguồn tài nguyên của thành thị, đều cần đến sự hỗ trợ từ bên ngoài. Bọn họ rất hy vọng có thể tìm thấy một căn cứ làm hậu phương vững chắc của bọn họ, cuối cùng đem kinh tế của Nam Cảng đẩy lên một độ cao mới.
Dưới tình huống như thế này, Nam Cảng muốn đem phương hướng hợp tác là Hải Sơn cần hướng bọn họ học tập, đem bọn họ làm tấm gương, điều này quả nhiên quá cuồng vọng, người dân của Hải Sơn không thể chấp nhận được.
Thành ủy Hải Sơn còn chưa đến, chưa kịp đưa ra biện pháp ứng phó, ở dưới đã có rất nhiều cán bộ đã công khai phê bình bài báo này. Cho rằng bài báo này là tùy ý đưa ra kết luận, không đúng với thực tế. Tùy ý đưa ra hướng hợp tác giữa hai bên, việc này làm ảnh hưởng đến việc tạo mối quan hệ hợp tác giữa hai bên.
Mà Trần Kinh ở Việt Châu cũng bị Lý Thanh Hương gọi đến gặp gấp, nói thật, Trần Kinh cũng có chút căng thẳng.
Hắn cơ bản là không ngờ đến, bài báo này lại có sức hút lớn đến như vậy. Không chỉ Hải Sơn rối tung lên, mà cả tỉnh Lĩnh Nam cũng đều bàn tán xôn xao, bài báo này đương nhiên trở thành chủ đề nóng nhất hiện nay.
Trần Kinh cảm thấy mình vẫn còn đánh giá quá thấp mâu thuẫn giữa Hải Sơn và Nam Cảng, không ngờ rằng một bài báo như vậy lại tạo ra được làn song lớn như thế này.
Lý Thanh Hương rất bình tĩnh, vẻ mặt biểu cảm khiến người ta rất khó đoán được tâm trạng của cô ta lúc này.
Phòng hành chính của cô ngồi có văn phòng chuyên môn.
Trần Kinh đến ngồi trong văn phòng của cô ta, Lý Thanh Hương gọi thư ký pha cho hắn một tách trà. Sau đó mới cười nói:
- Tiểu Trần, cậu xem, chân trước của chúng ta vừa bước đến Việt Châu, lập tức liền xuất hiện một bài báo như vậy, song gió quả không nhỏ à. Vừa mới có một lúc, điện thoại của tôi chút nữa bị người ta gọi cho hỏng rồi.
Bà dừng một chút rồi lại nói:
- Tiểu Trần, đối với bài báo này cậu thấy như thế nào? Thử nói ý kiến của cậu xem sao?
Trần Kinh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi thấy việc này chỉ là vấn đề về danh và lợi. Bây giờ chúng ta bàn hợp tác, chỉ có trở ngại về mặt danh, chúng ta vẫn còn tồn tại một số mâu thuẫn và suy nghĩ. Hai bên rõ ràng đều kỳ vọng hợp tác, nhưng lại chậm chạp không có cách nào đi vào hợp tác.
- Tôi thấy bài báo này xuất hiện thật đúng lúc, Nam Cảng cần có danh thì chúng ta cho bọn họ danh, không phải chỉ là chút sĩ diện thôi sao? Danh tiếng toàn bộ nhường cho bọn họ thì đã sao? Thực tế chúng ta đạt được lợi ích không phải là được rồi hay sao?
Trần Kinh dừng một chút rồi nói:
- Học tập theo đặc khu, cái đề xuất này hay, chúng ta không chỉ học tập các công việc cụ thể của bọn họ, chúng ta còn cần dựa vào bọn họ. Tất cả đều dựa vào bọn họ, bao gồm các chính sách đặc thù, hỗ trợ đắc biệt, hỗ trợ người tài đặc biệt.
Chúng ta dựa vào bọn họ, Hải Sơn của chúng ta sẽ phát triển rất nhanh. Sau mấy năm chúng ta có thể trở thành khu vực phát triển nhất ở Lĩnh Nam, vì sự phát triển của chúng ta nhân dân có thể nhận được những lợi ích nhất định, mất chút thể diện có đáng gì?
- Nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta là vận dụng vào thực tế.
Lý Thanh Hương trầm ngâm không nói lời nào, sau một lát, cô ta hướng về phía thư ký Chu Thích đang làm việc nói:
- Tiểu Thích, cô đi sắp xếp một chút, hôm nay tôi cùng với bí thư Trần ăn cơm, giúp tôi chuẩn bị thịnh soạn một chút, cần bày tiệc rượu, và mời thêm vài phóng viên Sở Giang đến.
Chu Thích khẽ cười, cúi đầu đi ra.
Nụ cười của Lý Thanh Hương rất nhanh được thu lại, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Kinh, nghiêm túc nói:
- Tiểu Trần, chúng ta người ngay không làm việc mờ ám, cậu hãy thành thật khai báo, bài báo này có phải là do cậu bày ra không? Tôi được biết, không lâu về trước, phóng viên nhật báo Phương Nam có đến Lân Giác…
Trần Kinh nhìn thẳng vào mắt Lý Thanh Hương, thành thật gật đầu nói:
- Bái báo không phải là chủ ý của tôi, nhưng so với quan điểm của tôi là như nhau, khi tôi và bon họ giao lưu, lúc đó những điều tôi nói là cái quan niệm này.
Lý Thanh Hương sửng sốt, dùng tay chỉ Trần Kinh tức giận nói:
- Cậu …
- Ai!!
Lý Thanh Hương đứng dậy, to tiếng nói:
- Cậu có hiểu hay không hiện trạng các giới xã hội của Hải Sơn, cậu có biết tâm trạng của bọn họ hay không? Cậu cho viết bài báo này, nếu như tất cả truyền ra ngoài, các giới xã hội ở Hải Sơn thế nào cũng không để cho cậu yên đâu.
Cậu à, cậu à, cả gan làm loạn.
Sắc mặt của Trần Kinh không hề thay đổi nói:
- Chủ tịch thành phố, chính vì nắm được hiện trạng Hải Sơn và tâm trạng của các đồng chí ở Hải Sơn, tôi mới không tự mình viết ra bài văn này. Không thì những vấn đề viết đến có thể còn chấn động hơn bài báo đó nữa.
Trần Kinh dừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Chủ Tịch thành phố, tôi chỉ có một câu. Chúng ta kém một chút khí phách, nhưng được nhiều lợi ích hơn. Cái mũ chop cao hư vô kia, người dân Nam Cảng muốn đội cái mũ này thì để cho bọn họ đội đi, chúng ta quan trọng nhất là sẽ đạt được lợi ích thực tế.
Cái mũ chóp cao này không phải là dễ đội, bọn họ đội mũ chóp cao rồi, thì cần phải làm gương cho chúng ta, điều này đối với chúng ta mà nói là có lợi.
Lý Thanh Hương cả giận nói:
- Nhưng mà Trần Kinh, cậu đã nghĩ qua chưa, cậu nói tôi phải ăn nói làm sao với mấy trăm vạn người dân Hải Sơn đây? Cậu xem bên ngoài hiện nay trở thành cái bộ dáng gì rồi? Tất cả đều hỗn loạn lên, cậu đã từng suy nghĩ qua hậu quả này chưa?
Trần Kinh cũng đứng lên nói:
- Cho nên chủ tịch, tôi mới cho giới truyền thông để làm đội xung phong, để bọn họ nhận cái mặt đen này, vậy thì chúng ta tiến có thể công, lùi có thể thủ. Hiện tại ở bên ngoài có chút loạn nhưng chỉ cần chúng ta khống chế được tình thế rối loạn này, cơ hội hợp tác lập tức sẽ đến.
- Chúng ta không thể kéo dài thêm được nữa, hai bên đều không đồng ý đối diện với vấn đề danh lợi, chung quy lại vẫn không phá được trở ngại này, vậy thì việc hợp tác của chúng ta đến bao giờ mới có thể bắt đầu?
- Hiện tại tôi thấy rất tốt, có người giúp chúng ta phá vỡ rào cản này, chúng ta liền có thể trực tiếp bàn đến vấn đề hợp tác, có thể trực tiếp đưa ra yêu cầu với đảng ủy, đưa ra điều kiện, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi trở về.
Lý Thanh Hương sắc mặt khó coi, cô không thể không thừa nhận, Trần Kinh đúng là một người tài quái.
Hắn làm việc luôn bất ngờ, nhưng dù sao cũng vẫn nắm được mấu chốt của vấn đề.
Tình hình hiện tại có chút loạn, nhưng tuyệt đối đối với việc thúc đẩy hợp tác phát triển nhanh là rất có lợi.
Nhưng …
Lý Thanh Hương nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Vậy thì Tiểu Trần, lẽ nào cậu bảo tôi phải thừa nhận hoặc đồng thuận với quan niệm của bài báo này hay sao? Cậu cho rằng nếu như tôi ủng hộ cho bài báo này, tôi còn có thể trụ được ở Hải Sơn không?
Trần Kinh lắc đầu nói:
- Chủ tịch thành phố, giết gà đâu cần dao mổ trâu, chị không cần tỏ thái độ gì cả. Để tôi đi trước tỏ thái độ, tôi là người dám ăn , tôi ra mặt ủng hộ bài báo này, sau đó Lân Giác của chúng ta thử đi đến tham dự hợp tác.
- Cái việc xấu mặt này để tôi ra mặt, dù sao tôi cũng không được mọi người chào đón, tôi không để ý có nhiều người hơn ghét tôi. Tất cả mọi người ở chính đàn Hải Sơn đều coi tôi như con mãnh thú, tôi đều không để ý. Chỉ cần Lân Giác có thể phát triển, kinh tế Lân Giác có thể đi lên, đời sống của nhân dân ở Lân Giác có thể được nâng cao, một mình tôi bị bêu danh, cái này có là gì.
- Cậu …
Lý Thanh Hương dùng ngón tay chỉ Trần Kinh, cô vốn dĩ là một người nóng nảy, bình thường thích giáo huấn người khác.
Nhưng hiện tại có một số lời đã đến bên miệng nhưng cô không thể nói ra.
Trần Kinh không giống như những cán bộ khác, hắn lợn chết không sợ nước sôi, nếu cô lại mắng hắn sẽ có tác dụng gì chứ?
Lần này, Lý Thanh Hương rốt cuộc cũng thấy được sự tàn nhẫn của Trần Kinh.
Hắn không chỉ đối với người khác hung dữ, mà ngay cả đối với bản thân mình cũng hung dữ. Bản chất của hắn là một người luôn làm theo mục tiêu và kiên trì với mục tiêu của mình, vì đạt được mục tiêu sẽ dùng tất cả các thủ đoạn, quả thực khiến cho tất cả các đối thủ khó có thể nắm được thóp.
- Hiện tại tốt rồi.
Trần Kinh gánh tiếng xấu này, bất kỳ nơi nào, người nào ở Hải Sơn sợ rằng không dám học theo hắn.
Cứ như vậy, sự hợp tác giữa Nam Cảng và Hải Sơn bắt buộc chỉ có thể dựa vào Lĩnh Nam làm bờ lũy chắn ở đầu cầu, hơn nữa Trần Kinh dựa vào đặc khu, có lẽ cũng chỉ có hắn là người cán bộ duy nhất ở Hải Sơn có thể nhận được sự đồng thuận của đám người Hải Sơn, những người khác muốn tranh đấu với hắn cũng không thể tranh được.
Mà giai đoạn trước, trong nội bộ Hải Sơn rất nhiều cục huyện đã rục rịch hành động, muốn chuộc lợi trên việc hai bên hợp tác. Thậm chí có người còn muốn nhân cơ hội Lân Giác mở rộng cửa ngõ Nam Cảng để xuống núi vặt đào.
Hiện tại ai đi vặt quả đào này, ai dám vặt quả đào này?
Chiêu thức này của Trần Kinh chính là một lời cảnh cáo đối với những người tư tưởng không an phận với việc này.
Một mình hắn ở bên trong, những người khác đều ở bên ngoài, Trần Kinh hắn lợn chết không sợ nước sôi, không sợ bị người ta mắng, những người khác có thể có dũng khí này không?
Lý Thanh Hương cũng là nhân vật lặn lội trong chốn quan trường, tất cả những suy nghĩ của Trần Kinh, cô chỉ cần suy nghĩ qua một chút liền hiểu hết.
Cô không thể không thừa nhận, bản thân công tác nhiều năm như vậy, những người lợi hại gặp qua vô số, nhưng giống như Trần Kinh, làm việc luôn khác người, đồng thời lại là người cẩn thận, cô đúng là từ trước đến nay chưa gặp qua.
Cũng khó trách hắn còn trẻ như vậy mà có thể đạt được thành tựu như vậy, hiện tại hắn làm việc rất lợi hại, rất có tính công kích, không có mấy người có thể đấu lại được với hắn.
Trần Kinh thấy Lý Thanh Hương không nói gì nữa, giọng hắn trầm xuống nói:
- Chủ tịch, hợp tác là việc lâu dài, trước mắt các mặt hợp tác của chúng ta vẫn chưa rõ ràng, điều kiện về các mặt cũng chưa rõ ràng. Dứt khoát chúng ta phải chia thành các bước, đầu tiên để Lân Giác của chúng ta tiên phong, mở ra một con đường cho mọi người, tích lũy thêm kinh nghiệm.
- Cái này đối với toàn bộ Hải Sơn là có lợi, Lân Giác là một bộ phận quan trọng của Hải Sơn, Lân Giác thành công là Hải Sơn đã thành công một phần mười, chị nói có phải như vậy không?
Hắn cười nói:
- Tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhất định sẽ lấy về một phần mười thành công đó, còn lại chín phần mười kia chị đích thân dẫn dắt các anh tài ở Hải Sơn đạt lấy, nhất định sẽ dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên đây cũng chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
- Tôi dự tính, trong vòng ba năm, hợp tác toàn diện của chúng ta có thể thực hiện được, đến lúc đó, bộ dáng của Hải Sơn hoàn toàn sẽ thay đổi.
Lý Thanh Hương nhìn chằm chằm Trần Kinh, trên mặt không có nét cười nào, qua một lúc lâu, cô khoát khoát tay nói:
- Đi ăn cơm thôi! Ăn xong bữa này, chúng ta sẽ không ai quen biết ai, ở Việt Châu cậu tránh xa tôi một chút, từ bây giờ trở đi, cậu là người nguy hiểm, chúng ta nên ít tiếp xúc.