Sáng sớm, tiết se lạnh của mùa xuân.
Chiếc Boeing 737 trên đường băng số 1 của sân bay Sở Giang chạy nhanh như bay, phát ra tiếng gầm rú rung trời, bay thẳng đến đến phía cuối đường băng mới phóng lên cao, dần dần càng bay càng cao, rốt cục biến mất trong trời xanh mây trắng.
Trần Kinh thông qua cửa sổ nhìn thành phố Sở Giang dưới chân càng lúc càng xa, trong lòng của hắn có chút không bình tĩnh.
Trần Kinh chuyến này tới tỉnh Lĩnh Nam trước sau mới đi Việt Châu, chính thức đăng ký tham gia công tuyển ở Ban tổ chức Tỉnh uỷ Việt Châu, sau đó từ Việt Châu đến Lâm Cảng, từ Lâm Cảng lại đón xe đếnđại học Hongkonghọc tập.
Lĩnh Nam là nơi phát triển nhất của nước cộng hoà, cũng là nơi đi đầu trong cải cách và mở cửa của nước cộng hoà.
Trần Kinh rất hiểu rõ về Lĩnh Nam, phần lớn là hắn xem qua ti vi hay trên mặt báo, hắn quả thật chưa từng đặt chân đến địa phương này để điều tra nghiên cứu.
Sự hiểu biết đầu tiên của hắn về Lĩnh nam là lúc còn nhỏ, có rất nhiều người Sở Giang đến Lĩnh Nam làm công, lúc đó Lĩnh Nam là từ ngữ thời thượng, nếu ai đến được nơi đó, hàng xóm xung quanh sẽ cảm thấy người đó đã rành rõi trong các mặt của xã hội, là một nhân vật lợi hại.
Mà một số người xuôi nam đãi vàng đều nghèo rớt mồng tơi, đến câu chuyện gia sản bạc triệu sau này, cũng thường xuyên nghe được từ trong miệng của bạn bè và các bậc trưởng bối, mà những câu chuyện đó, có thể nói là truyền cảm hứng cho sự phát triển của một thế hệ, chính vì vậy cũng khiến cho Lĩnh Nam đã trở thành người đãi vàng, người gây dựng sự nghiệp trên đất màu mỡ.
Sự khác biệt văn hoá ngôn ngữ giữa Đại Lục và Lĩnh Nam rất lớn, ở Trung Quốc cổ đại, nơi này thuộc địa khu của Nam Việt, có văn hoá hoàn toàn khác biệt với Trung Nguyên.
Ở chỗ như thế, một người từ bên ngoài đến, không hiểu văn hoá địa phương, không hiểu cán bộ nắm quyền của địa phương. Đây có thể là mộtthách thức rất lớn.
Trần Kinh còn nhớ rõ năm đó nguyện vọng thi đại học báo chí, rất nhiều người rất cuồng nhiệt say mê với phía Nam Lĩnh Nam.
Lúc đó có một loại quan niệm, thì phải là nguyện vọng báo chí thứ nhất chỉ tuyển thành phố, tiếp theo là tuyển trường học.
Trần Kinh lúc ấy cũng chưa nhận thức được loại quan niệm này, hắn vẫn duy trì tư tưởng cũ, cảm thấy Lĩnh Nam tuy rằng tốc độ phát triển kinh tế nhanh, nhưng nơi đó rất xốc nổi. Nội tình văn hóa so ra kém Sở Giang, cho nên, hắn dứt khoát đi ghi tên vào trường đại học sư phạm của Sở Giang.
Hiện tại nhìn lại. Lúc đó mình có chút khí khái thư sinh.
Sở Giang có văn hoá của Sở Giang, Lĩnh Nam là một tỉnh văn hoá lớn, cũng là văn hóa của bản thân họ.
Đương nhiên, rất nhiều chuyện chưa hề có giả thiết.
Nếu lúc trước Trần Kinh học đại học Lĩnh Nam, hắn có thể tiến vào đội ngũ công nhân viên chức không? Đây chỉ sợ cũng là một dấu chẩm hỏi lớn rồi.
Nhớ lại lúc trước, Trần Kinh ngồi trên máy bay nhắm mắt nghỉ ngơi.
- Chào anh, ông anh, chúng ta có thể đổi vị trí không?
Một giọng nữ dịu dàng vang bên tai Trần Kinh, Trần Kinh mở to mắt quay đầu.
Lúc này hắn mới phát hiện một cô gái đang ngồi bên cạnh mình, cô gái hẳn là 20 tuổi, lông mày xinh đẹp, khuôn mặt mỹ lệ, đôi mắt sáng ngời. Trong nháy mắt khiến cho người rất động lòng.
Ánh mắt của Trần Kinh nhìn về phía cô, cô gái rất hào phóng, gật đầu với Trần Kinh:
- Ông anh, tôi bị say máy bay. Ngồi cạnh cửa sổ sẽ khoáng đạt hơn một chút.
Bởi vì là máy bay lớn, một hàng có ba chỗ ngồi, không gian rất nhỏ.
Muốn đổi phải làm động tác thay đổi đến ba người.
Miệng cô ta thật ngọt ngào, một lão đại bên cạnh căn bản không đỡ được thế công của cô, liền nhanh chóng đồng ý.
Sau khi đổi được chỗ ngồi, cô gái nhỏ lấy ra một hộp chocolate đưa một viên cho Trần Kinh, cười nói:
- Ông anh, tôi tên là Ân Đình Đình, cảm ơn anh.
Trần Kinh bình thường không ăn chocolate, nhưng hôm nay không thể cự tuyệt.
Hắn có thể cảm nhận, cô gái bên cạnh mình không phải là người ở quê chưa quen việc đời, hay là cô gái ngây ngô vừa tốt nghiệp đại học.
Cô bé này rất có năng lực, đã từng trải các mặt của xã hội, hẳn là nhân vật cũng đã lăn lộn nhiều năm bên ngoài.
Chuyến đi này của Trần Kinh chính là muốn tìm hiểu phong thổ nhân tình của Lĩnh Nam, có thể nói chuyện với người đã sống ở Lĩnh Nam, là điều hắn rất mong muốn đấy.
Hai người nói chuyện phiếm trên máy bay, Trần Kinh biết được cô gái đang công tác ở thành phố Hải Sơn của tỉnh Lĩnh Nam, bản thân là người miến Bắc, lần này lại đến Sở Giang công tác.
Cô gái rất dẻo miệng, cô ta nói đã ở Lĩnh Nam hơn ba năm rồi, sớm thích ứng khí hậu của Lĩnh Nam, cũng học được tiếng phổ thông của Lĩnh Nam.
Cô biết Trần Kinh chưa hề đi qua Lĩnh Nam, trong ánh mắt lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nói:
- Ông anh, tôi thấy anh…thấy anh …. Cái kia, Sao có thể chưa đi qua Lĩnh Nam chứ?
Nói đúng ra, Trần Kinh đã đến Lĩnh Nam, nhưng chỉ có thể coi là đi ngang qua, việc đến và chưa đến cũng không có gì khác biệt, hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Cô thấy tuổi của tôi rất lớn sao?
Cô gái sửng sốt, nhấp nháy mắt nói:
- Không phải, không phải...
Cô gái rất biết che giấu xấu hổ, sớm chuyển đề tài, bắt đầu dặn dò Trần Kinh ở Lĩnh Nam hẳn là chú ý nhiều chuyện..
- Ngồi xe đến Lĩnh Nam, nhất định không nênđể túi xách đặt ở trên đầu gối, như vậy băng đảng đua xe xẹt qua cửa sổ, trực tiếp đoạt túi đi.
- Không nên đụng vào những người phát tờ quảngcáo, những người đó mười phần đều là kẻ lừa đảo.
- Gọi xephải dùng tiền lẻ, bằng không khi nhận tiền thối có thể là tiền giả.
- Đến phòng phải khoá cửa cẩn thận, nhất là buổi tối lúc ngủ.
-…
Cô gái nói hơn mười mấy chuyện, đều là những chuyện được chắc lọc từ cuộc sống của Lĩnh Nam, những điều này đều có liên quan đến sự an toàn.
Quả thật, vấn đề trị an xã hội của Lĩnh Nam khá nghiêm trọng, dù sao nơi nàycó lượng dân nhập cư lớn nhất cả nước, người các nơi của nước cộng hoà đều đổ xô chen chân vào mảnh đất Lĩnh Nam này, đồng thời việc phát triển Lĩnh Nam hay vấn đề xây dựng Lĩnh Nam, cũng mang đến rất nhiều vấn đề xã hội cho Lĩnh Nam.
Không chỉ có như thế, việc ô nhiễm môi trường và xây dựng trùng lặp ở Lĩnh Nam, là phương diện động lựcthúc đẩy phát triểnbền vững, nhưng cũngphải đối mặt với những thách thức đáng kể.
Đi đầu trongcải cách và phát triển của nước Cộng hòa, nơi này là nơi pháttriển đầu tiên sớm nhất, nhưng vì sự phát triển đãdẫn đến các vấn đề của xã hội được thể hiện rõ ràng nhất ở nơi này.
Hai người tán gẫu trong chốc lát, cô gái lại có chút tò mò hỏi công việc của Trần Kinh
Trần Kinh cười nói:
- Cô đoán thử tôi đang làm gì?
Cô gáinhìn Trần Kinh hồi lâu, bỗng dưng hỏi một câu:
- Anh là thạc sĩ vừa mới tốt nghiệp phải không? Đến Lĩnh Nam tìm việc làm à?
Trần Kinh ngạc nhiên.
Hắn nghĩ lại, hình như biểu hiện của hắn quả thật có chút giống như thế, hỏi cái này hỏi cái kia, thực giống như gã nhà quê ra thành phố.
Vừa nghĩ như thế, Trần Kinh cười nói:
- Không ngờ cô cũng có nhãn lực phân biệt.
Cô gái cười đắc ý, hai người lại bắt đầu tán gẫu chuyện tìm việc làm.
Hiện tại rất dễ tìm việc ở Lĩnh Nam, nhưng khó tìm được công việc tốt, cô gái bảoTrần Kinh phảitham gia hội tuyển dụng,ngoài ra, ở Lâm Cảng còn có người tài có thị trường lớn, ở nơi đó có không ít đơnvị tốt, nếu biết nắm chắc cơ hội, cũng có thể tìm được công việc tốt.
Trần Kinh đột nhiên hỏi:
- Cô chẳng phải công tác ở thành phố Hải Sơn sao? Ở bên kia Hải Sơn có công việc thích hợp không?
Cô gái chậm rãi nói:
- Hải Sơn là thành phố thích hợp cho dân nhập cư, nhịp điệu cuộc sống của thành phố này tương đối chậm một chút, nhưng vẫn có cơ hội công việc. Chỉ có điều đơn vị tuyển dụng tốt của Hải Sơn vẫn hy vọng đi Việt Châu và Lâm Cảng tuyển người tài, cho nên cơ hội tìm được công việc tốt ở Lâm Cảng nhiều hơn so với Hải Sơn.
Cô gái nhanh chóng lấy một tấm danh thiếp từ trong túi đưa cho Trần Kinh, cười nói:
- Anh nếu không chê nhân tài không được trọng dụng, cũng có thể đi đến công ty của chúng tôi, công ty của chúng tôi là nơi đào tạo người tốt nhất.
Trần Kinh đưa hai tay nhận lấy danh thiếp, nhìn hàng đầu trên tấm danh thiếp có viết:
- Công ty hữu hạn động lực Hoa Kỳ.
Giám đốc thương vụ Ân Đình Đình.
Trần Kinh hơi mày nói:
- Công ty Khoa học kỹ thuật phải không? Rất hay, là làm cái gì?
Cô gái ho khụ nói:
- Coi như anh thật tinh mắt, công ty của chúng tôi chủ yếu là cung cấp dịch vụ thông tin cho các doanh nghiệp, bao gồm xây dựng nền tảng internet, cung cấp email, tên miền intrernet quốc tế và các dịch vụ khác, chúng tôi là công ty dịch vụInternet lớn nhấtcủa nước Cộng hòa, có 68 chi nhánh trong nước, hơn nữa còn đang không ngừng mở rộng quy mô này.
Mục tiêu lớn nhất của công tycủa họ là làm nhà cung cấp dịch vụ Internetlớn nhấtcủa nước cộng hòa...
Tài ăn nói của cô gái rất tốt, vừa nói đến công ty của mình, ánh hào quang trong đôi mắt của cô càng sâu, trào dâng sự mãnh liệt.
Trần Kinh cảm nhận được một tia cuồng nhiệt trong mắt của cô, xem nhưcông ty động lực Hoa Ký chính là một sự hiện diện tuyệt vời nhất thế giới, làm cho người ta ngưỡng mộ.
Rất nhanh, cô gái hướng đề tài trên chủ đề thành công trong học tập.
Trần Kinh đọc rất nhiều sách, cuốn sách học thành công hắn cũng xem qua một ít, xem loại sách này, lúc nào cũng cảm thấy khó hình dung.
Có đôi khi Trần Kinh cảm thấy những thứ trình bày trong loại sách này, đã vượt ra khỏi phạm trù phấn đấucố gắng, theo đuổi giấc mộng và tương lai của cá nhân, còn mơ hồ giống như có sắc thái tôn giáo.
Cái loại quan niệm cuồng nhiệt theo đuổi tiền vàng và của cải kia, dùng ngôn ngữđầy tính kích động để nói, tuyệt nhiên sẽ là một cơn lốc lớn trong não của người trẻ tuổi.
Nhưng vấn đề lớn nhấtcủa cơn bão này chính là nólàm suy đồi đạo đức.
Trần Kinh biết rõ ràng, hiện tại địa khu vùng duyên hải cạnh tranh kịch liệt, nhất là đối với người trẻ tuổi mà nói, cuộc sống rất không dễ dàng.
Trong hoàn cảnh như vậy, sách học thành công rất có thị trường, sách học thành công trong nước mấy năm này cũng phát triển khá nhanh chóng ở thành phố lớn, mà những ví dụ quan trọng nhất trong sách học thành công chủ yếu lànói kinh nghiệm người diễn thuyết tự mình bán xe ô tô.
Đương nhiên, khi có một cô gái nhỏ dùng một loại ngôn ngữ có tính kích động đàm luận với mình những điều này, Trần Kinh càng cảm thấyhứng thú và có phần hài hước.
Hắn có thể cảm giác được,cô gái nhỏ này là muốn chính mình chịu ảnh hưởng, do đó phát động mình gia nhập vào công ty khoa học kỹ thuật của bọn họ, hoặc nói là vùi đầu vào sự nghiệp của bọn họ.
Đối với cô gái nhiệt tình như vậy, Trần Kinh không biết nên khóc hay cười, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn đối phươngg, mà ánh mắt của hắn đương nhiên là tiếng trống khích lệ người ta ra sức đi diễn thuyết.
Cuối cùng, Trần Kinh và cô gái đi đến thỏa thuận, nếu Trần Kinh không tìm được công việc phù hợp, nhất định phải đến thành phố Hải Sơn gia nhập vào công y của cô ta, là ngựa chết cho bộ phận của cô.
"Ngựa chết" cái từ này là cô gái nói với Trần Kinh, đây là cách dùng từ của vùng Lĩnh Nam, nghĩa là cấp dưới.
Mà khi dạy giáo Trần Kinh những thứ căn bản này, cô gái còn rất nhiệt tình mở túi xách ra, lấy một quyển sách nhỏ từ trong túi xách.
Tiều đề của tập sách là:
- Học tiếng phổ thông thông dụng.
Bên sau của cuốn sách có in:
- Tên “Động Lực Hoa kỳ", xem ra cuốn sách này hẳn là dùng huấn luyện nhân viên, đối việc tặng như vậy,Trần Kinh vẫn khẳng khái tiếp nhận, quả thật, hắn hiện tại rất cần phải tìm hiểu Lĩnh Nam.