Lời nói của Cao Vệ khiến Trần Kinh giật mình.
Cao Vệ đưa cho Trần Kinh một phần văn kiện, phần văn kiện này là thứ đồ nhằm tăng cường giao lưu trao đổi cán bộ của phía Tây, thông báo liên quan đến việc điều động cán bộ vượt khu vực, vượt tỉnh.
Thông báo này do Ban tổ chức Trung ương công bố, chủ yếu là nhằm vào sự khác biệt văn hoá, sự khác biệt giàu nghèo, sự khác biệt về tố chất cán bộ giữa phía Đông Tây, mục đích là để cho giữa cán bộ của phía Tây và phía Đông hỗ trợ trui rèn chức vụ lẫn nhau trên đất khách quê người.
Nói một cách phổ biến, chính là để cho cán bộ trẻ tuổi của phía Đông đến phía Tây đảm nhiệm chức vụ, tìm hiểu chỗ khó công việc của phía Tây, đến nơi gian khổ rèn luyện, tôi luyện nhiều hơn nữa ý chí của mình.
Còn để cho cán bộ phía Tây tới phía Đông nhậm chức, la để tìm hiểu kinh nghiệm phát triển nhanh chóng của khu vực phía Đông, mở rộng kiến thức, đồng thời đem sự khổ nhọc của phía Tây, ý chí tinh thần dũng cảm giao tranh đưa tới phía Đông.
Trung ương thực thi kế hoạch này phải nói là rất quyết đoán, kế hoạch tương tự như vậy, kỳ thật mấy năm trước đã có người sớm đề cập qua, nhưng khi bước vào áp dụng thực thi đều tồn tại những khó khăn này kia, nhất là về vấn đề điều động cán bộ phía Tây.
Hiện tại phía Đông, khu vực Đông Nam là tỉnh phát triển nhất của nước cộng hoà, sự cạnh tranh chức vị ở những địa phương này tương đối kịch liệt, có thể nói là nhân tài tập hợp.
Mà bình thường cán bộ xuất thân từ phía Tây, không biết tình thế phía Đông, nên không có chuẩn bị tố chất quốc tế, không có năng lực nắm cục diện trong tay, chứa nhiều nhân tố hạn chế, khiến cho việc điều động rất khó hoàn thành.
Trước mắt, Ban Tổ chức Trung ương một lần nữa ban bố thông báo này, phải nói là đã suy nghĩ ra nhiều biện pháp.
Lần này điều chỉnh cán bộ từ phía Tây sang phía Đông, theo thông báo yêu cầu cần phải có mấy cấp độ.
Mức đầu tiên là tạm giữ chức. Phái một đám cán bộ đến khu phát triển phía Đông tạm giữ chức, học tập kinh nghiệm phát triển kinh tế của khu phát triển, tìm hiểu khái niệm tiên tiến và phương pháp tiếp cận phát triển kinh tế.
Cấp độ thứ hai là công việc thực tế, cái gọi là cán bộ thực chức, tức là cán bộ ưu tú do các tỉnh chọn lựa, sẽ tham gia tham gia cuộc thi chọn lựa cánbộ công khai do các tỉnh phía Đông thống nhất tiến hành, trải qua cuộc thi phỏng vấn, người có thành tích ưu tú xuất sắc nhất sẽ được trọng dụng, chính thức trở thành chủ quản một phương.
Trước mắt, cấp độ thứ hai mới được thực hiện trong năm nay, hiện đang làm thí điểm ở mấy tỉnh, trong đó Lĩnh Nam là thí điểm quan trọng của năm nay.
Cao Vệ chỉ vào văn kiện nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, dựa theo thông báo này mà nói, chuyện này không liên quan đến khu vực Trung Nguyên của chúng ta. Nhưng Trung ương đã suy xét đến sự quật khởi của Trung Nguyên chúng ta. Nhu cầu cấp thiết là phải nâng cao chất lượng cán bộ, cho nên lúc này đây. Mấy tỉnh Trung Nguyên của chúng ta cũng phải chuẩn bị thăm dò và phái mấy người đi tham gia hoạt động này.
Ông ta dừng một chút. Ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Hoạt động lần này, không đơn giản chỉ là hoạt động giao lưu cán bộ vượt khu vực, mà quan trọng hơn là bên trong có sự cạnh tranh so sánh lẫn nhau, đó là ý nghĩa danh dự khu vực mà cậu truy tôi đuổi, trong tỉnh có lãnh đạo đề nghị, cậu là cán bộ dự tuyển của tỉnh Sở Giang chúng ta tham gia hoạt động lần này.
Trần Kinh ngạc nhiên trước những lời nói của Cao Vệ, hắn bỗng nhiên hiểu nguyên nhân sâu xa mà Mễ Tiềm cho người đưa hắn phần tài liệu này.
Bên trong phần tài liệu kia đều là sơ yếu lý lịch, hơn nữa trong sơ yếu lý lịch đều là cán bộ trẻ tuổi. Xem ra, những người này ắt là cán bộ dự tuyển tham gia vào điều động cán bộ khu vực lần này. Hắn cắn chặt môi, trong lòng có chút khẩn trương. Hắn đang muốn nói chuyện, Cao Vệ lại nói:
- Trần Kinh, số người rất hiếm, trong sáu tỉnh của Trung Nguyên của chúng ta chỉ có một người, cậu là đại biểu duy nhất của tỉnh Sở Giang.
Ông ta gõ nhẹ mặt bàn, có chút cảm thán nói:
- Đây là bổ nhiệm của Trưởng ban Mễ, ông ta hiện tại phụ trách hạng mục công việc này.
Trần Kinh thở một hơi thật dài, trong lòng bỗng nhiên rất cảm kích.
Hắn rốt cục hiểu được nguyên nhân Trưởng ban Mễ về Sở Thành tảo mộ và gọi hắn đến là có ý sâu xa, hắn nghĩ thầm mình có tài đức gì? Sao lại khiến cho Trưởng ban Mễ coi trọng mình như thế?
Phải biết rằng Mễ Tiềm là lãnh đạo phụ trách hạng mục công việc này, ông ta sao có thể dùng phương thức này khuyến khích mình, e rằng cũng chỉ có Mễ Tiềm người này mới có sự quyết đoán như vậy. Cán bộ trung thực không sợ tin đồn gièm pha, mồm năm miệng mười của người khác.
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, Trần Kinh nói:
- Trưởng ban Cao, tổ chức đã tín nhiệm tôi như thế, tôi đương nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo.
Cao Vệ nhìn Trần Kinh thật lâu, âm thầm gật đầu.
Ông ta và Trần Kinh rất quen thuộc rồi, không thể không thừa nhận, Trần Kinh là cán bộ rất ưu tú trong thế hệ thanh niên, có tinh thần dám nghĩ dám làm, giàu ý chí nghị lực.
Cán bộ trẻ tuổi giàu nghị lực không phải là hiếm thấy, mà điều hiếm thấy chính là sự điềm tĩnh của Trần Kinh cũng không kém đồng chí lão thành.
Đối mặt rất nhiều chuyện, Trần Kinh luôn có những tư tưởng thay đổi bất ngờ nằm ngoài dự đoán của mọi người, mà những tư tưởng thay đổi khi áp dụng cũng không khiến cho người cảm thấy nguy hiểm, đây là chỗ tài hoa nhất.
Như Cao Vệ nói, anh ta cũng là nhân tài kiệt xuất trong cán bộ trẻ tuổi.
Khi ông ta nhìn thấy phần thông báo này, trong lòng cũng rất ngứa ngáy.
Điều động cán bộ liên khu vực, tham gia hoạt động như vậy trước tiên không nói những thứ khác, hoạt động này đối với sự rèn luyện bản thân chính là không thể lường đấy.
Hơn nữa sự giao lưu quyết đấu giữa các kẻ mạnh, đều là cán bộ ưu tú, đây cũng là cơ hội mở rộng mạng lưới quan hệ, đồng thời cũng là cơ hội tốt nhất để xây dựng các mối quan hệ.
Trường Đảng trung ương vì sao hấp dẫn người như thế? Vì sao cán bộ vào trường Đảng trung ương đều được báo trước một tương lai tươi sáng về tiền đồ chính trị?
Giáo dục trong trường Đảng là một mặt, quan trọng hơn là thông qua nền tảng này, có thể kết giao được những cán bộ ưu tú đến từ các nước các nơi, tạo dựng lên mối quan hệ như vậy rất là quý giá, đây cũng chính là tài nguyên chính trị khó lường nhất trong tay của các học viên trường Đảng.
Đáng tiếc chính là, đối tượng tham gia hoạt động lần này chỉ nhằm vào cán bộ phía dưới cấp Cục.
Nhất là đối với cán bộ thực chức mà nói, lần này được xác định rõ ràng là cán bộ cấp Cục trưởng.
Lấy tỉnh Lĩnh Nam làm thí dụ, vì hưởng ứng lời kêu gọi của Trung ương, toàn tỉnh Lĩnh Nam đã bố trí 27 cán bộ chức vị cấp Cục trưởng, còn cán bộ dự tuyển đến Lĩnh nam tham gia lần này vượt qua 300 người.
Mà 300 người này vốn chính là cán bộ tinh anh ưu tú từ mấy tỉnh thành của phía Tây chọn ra.
Những cán bộ tinh anh kia chính là ngàn dặm mới chọn ra một cán bộ, bây giờ còn có tỷ lệ 10 chọi 1, không nói khoa trương, cán bộ có thể đạt được thành công trong cuộc thi huy động cán bộ liên khu vực, quả thật ngàn dặm mới tìm được một.
Cao Vệ khích lệ Trần Kinh, nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, có thể làm chức vị chính ở khu vực duyên hải, đây cũng là một lợi thế để tăng thêm cuộc đời chính trị của mình, cũng đích thật là rèn luyện cho chính mình, để bước lên cương vị lãnh đạo cấp cao hơn phải làm đầy đủ công tác chuẩn bị.
Cao Vệ nghiêm túc nói:
- Trần Kinh à, Lĩnh Nam không thể so với Sở Giang, Lĩnh Nam là tỉnh đi đầu trong cải cách và mở cửa của nước cộng hòa, có thể làm việc ở nơi như thế, không chỉ đáng tự hào, mà còn là một vinh dự. Hơn nữa cậu là cán bộ của Đại lục, nếu như có thể toả sáng ở vùng duyên hải, vậy nước cộng hoà còn có chỗ nào cậu đi không được?
Thời gian gần đây cậu toàn tâm nghiên cứu Lĩnh Nam, tìm hiểu đặc điểm kinh tế các nơi của Lĩnh Nam, bởi vì công tuyển lần nà sẽ sau một tháng, cho nên một tháng này cậu vẫn còn có thời gian để tìm hiểu những việc này.
Ước muốn của bộ là hy vọng cậu vẫn đi Hongkong học tập, Hongkong tiếp giáp Lĩnh Nam, có thể ở Hongkong cảm nhận thêm bầu không khí quốc tế của nơi đó, sẽ có tác dụng rất lớn trong việc cậu tìm hiểu Lĩnh Nam, và tương lai công tác ở Lĩnh Nam.
Có thể nói, Cao Vệ là lãnh đạo có tình cảm mãnh liệt, ông đã dốc hết sức lực, cuối cùng mới kích động được Trần Kinh.
Từ văn phòng Cao Vệ đi ra, sự hiếu thắng trong lòng Trần Kinh một lần nũa trỗi dậy mà lâu lắm rồi hắn chưa gặp qua.
Lão Chủ tịch đã từng nói.
- Người đấu cùng trời đất rất vui, cùng Thiên Đấu cũng vui, cùng người đấu càng vui.
Sự tuyệt vời trong cuộc đời có đôi khi phải đấu tranh cùng đối thủ.
Trần Kinh vào tuần trước đã xem rất cẩn thận phần tài liệu kia của Mễ Tiềm, trong phần tài liệu kia có dính đến sự hiện diện của tất cả cán bộ ưu tú, đều là tài năng rường cột của nước cộng hoà trong tương lai, có thể cùng những người này tranh đấu trên cùng một vũ đài, còn gì bằng?
Trần Kinh vốn cũng rất ngạo khí, hiện tại lại gặp cơ hội như vậy, hắn lại không muốn dễ dàng vứt bỏ.
….
Uống rượu, hơi say ngà ngà.
Đây là lần đầu tiên năm nay Trần Kinh và Phương Liên Kiệt uống rượu.
Phương Liên Kiệt hiện tại rất bận rộn, công việc ở quân khu nghiễm nhiên là người rất bận rộn, cho dù về Bắc Kinh đón năm mới cũng là nghỉ theo luật định, không được nghỉ thêm một ngày.
Hơn nữa phần lớn thời gian ở Bắc Kinh, Phương Liên Kiệt cũng bận ngược xuôi với các mối quan hệ, mạng lưới phức tạp của những người trong quân đội hoàn toàn không yếu hơn so với các nơi, không chỉ không yếu, hơn nữa bè phái càng rõ ràng hơn.
Trong quân đội muốn quy thuận từ trên xuống dưới, muốn bọc được phía dưới, chống đỡ phía trên, thật không dễ dàng.
Trước mắt ý muốn của nội bộ Phương gia đối với Phương Liên Kiệt, là hy vọng Phương Liên Kiệt có thể nhúc nhích hướng lên, tốt nhất là có thể làm chủ quản ở trụ sở huấn luyện trọng yếu của mấy quân khu lớn.
Trên vị trí như vậy sẽ dễ dáng làm ra thành tích.
Hiện tại là thời đại hoà bình, không có chiến tranh, người lính muốn lập công cũng chỉ có thể chống lũ cứu tế, sau đó là đấu võ trên sân huấn luyện của bộ đội, vì nước giàu quân mạnh, vì rèn luyện khả năng chiến đấu ra trận vào thời đại hoà bình, tinh thần quân đội thép trong chiến tranh của nước ộng hoà, trong những năm gần đây đã nỗ lực rất lớn để thiết lập một cơ sở đào tạo chất lượng cao trong các khu vực quân sự.
Tác dụng của khu vực nền tảng huấn luyện là chỗ làm đá mài dao cho cán bộ, để cho bộ đội thông qua huấn luyện đào tạo phong cách cơ bản, thật sự nâng cao sức chiến đấu.
Bình thường bộ đội mà được trụ sở huấn luyện chọn dùng, đều là những tầng lớp tinh hoa trong các khu quân sự, đồ trang bị cũng là những đồ trang bị tinh vi nhất.
Nếu như có thể soái lĩnh ở nơi như thế, hiển nhiên, đây là nơi cho người ta hướng tới.
- Trần Kinh, hôm nay vốn là tìm anh để nói mấy vấn đế về hướng đi. Anh em chúng ta, có mấy lời em không dối gạt anh, trưởng bối trong nhà em coi trọng anh, hy vọng anh có thể cùng gần mọi người hơn. Còn đối với vấn đề hướng đi của cá nhân anh…
Phương Liên Kiệt nói một nửa, đột nhiên im lặng, khoát tay một cái nói:
- Được rồi, những điều này em không nói nữa, anh bây giờ có cơ hội này, so cái gì cũng đều mạnh, hãy làm cho thật tốt nhé, mạnh tay đi đọ sức đi, tôi thật sự coi trọng anh.
Đối với những lời Phương Liên Kiệt muốn nó nhưng lại thôi, Trần Kinh có chút lý giải.
Phương Liên Kiệt mấy năm nay có thay đổi lớn ở Sở Giang, một điểm mà ông ta hâm mộ Trần Kinh, chính là Trần Kinh có thể dựa vào nổ lực của chính mình để bước lên một cách mạnh mẽ.
Không dựa vào người, không dựa vào trời, không dựa vào tổ tông, thành tích lại đạt được như vậy, khiến cho trong lòng người dạt dào.
Phương liên Kiệt không muốn để cho hình tượng này của Trần Kinh sớm bị phá đi, Trần Kinh có năng lực, tài hoa, tự mình cố gắng vươn lên, việc gì phải che chở trong vây cánh của gia tộc?