Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 20: Chương 20




Cưỡi xe đạp đi qua phố lớn ngõ nhỏ, tôi ngồi ở phía sau Nhâm Tây Cố tay nắm lấy thắt lưng cậu, vốn tưởng rằng cậu sẽ làm một tay đua, may là còn nhớ rõ trái tim tôi yếu đuối, cậu bảo trì tốc độ trung bình, nhàn nhã băng qua một loạt cây ngô đồng thật cao…

Lá cây vàng óng ánh liên miên thành một mảnh, đường phố cuối thu, chỉ có vài người đi đường lác đác.

Cậu chạy xe đạp, thanh âm mang theo ý cười, “Cảm giác so với chen chúc trên xe buýt tốt hơn nhiều đúng không?”

Tôi vỗ vỗ lưng cậu, “Chuyên tâm đạp xe đi.”

“Manh Manh.” Gió thu xuyên qua người chúng tôi, âm thanh cậu trong gió có chút lay động, lá cây ngô đồng rực rỡ bị gió thổi lên cao, sau đó lưu loát rơi xuống đất như cơn mưa thu kim sắc.

“Tôi thật phấn khởi,” giọng nói cậu vừa thấp vừa nhẹ, mang theo chút ngượng ngùng, “Cứ như vậy chở chị, giống như đồ ngốc đi lung tung trên phố, tôi cũng rất sung sướng.”

“Ê nè, làm sao lại đột nhiên buồng nôn như vậy, nổi hết da gà rồi…”

“Cậu thẹn quá thành giận nói, “Tôi nói chuyện thì chị ngậm miệng nghe thôi.”

“Nhóc con, đây là thái độ đối với người lớn sao…”

Về sau trong cuộc sống độc thân, tôi thường hồi tưởng lại bức họa này, khi đó Tây Cố còn là một thiếu niên ngây ngô 16 tuổi, chở một thanh niên là tôi, chạy thong thả qua hàng cây ngô đồng rực rỡ sáng ngời…

Vĩnh viễn kéo dài.

Hiện giờ đang là mùa sale off , đi vào từng của hàng đều có thể nhìn thấy con số chiết khấu khiến người ta xem tới mà giật mình.

Bản năng mua sắm của phụ nữ bắt đầu chộn rộn, nhưng bên cạnh có người khác giới, tôi chỉ có thể đau khổ kiềm chế không có bổ nhào tới trước…

Trong lòng đều là như thế này, “A, cái áo sơ mi kia bị đoạt đi rồi!” “Mình có nhìn nhầm không cái quần này giảm giá 70%!” “Trời ơi, kiểu dáng cái váy này đặc biệt quá, nhanh cướp đi thôi!” các loại kêu gào tôi chỉ có thể bình tĩnh nuốt xuống, đuôi mắt liếc Nhâm Tây Cố, trong lòng tuy rằng đổ máu không ngớt, nhưng vẫn như cũ cùng cậu trấn định thản nhiên nhìn đội quân tranh mua…. Tôi 凸!

“Hay là chúng ta chia binh làm hai đường?” Tôi đề nghị, “ Em đến khu đồ nam, chị qua khu trang phục nữ, sau hai giờ chúng ta gặp lại ở đây?”

Cậu không chút do dự cự tuyệt “NO.”

“Vậy… Bây giờ đã là buổi trưa rồi, xem xong cũng xấp xỉ, buổi chiều chị còn có hẹn, không thể kéo dài thời gian cùng em đi mua quần áo được.”

Cậu thẳng thắng lưu loát: “Vậy lần sau cùng đi với tôi.”

Tôi căm giận nói: “Nếu không mua quần áo vậy hôm nay em đi theo chị làm chi.” Còn không ở nhà cùng bạn học làm đề thi toán học.

Cậu trực tiếp đánh gãy, “Cùng chị đi dạo xem đồ.”

Đệch, tôi không muốn không muốn không cần cậu theo hầu!

Cậu trực tiếp lôi tôi đến tiệm quần áo gần nhất: “Chị không phải nói là thời gian gấp sao, bắt đầu đi.”

Tôi không cần cậu đi theo! >_<

Nhâm Tây Cố làm việc tác phong từ trước đến nay mạnh mẽ vang dội, mỗi khi đi vào một cửa hàng đầu tiên đi tuần tra hết tất cả các mẫu ở trên tường hợp ý thì lưu lại, không có liền nhấc chân đi. Cậu cũng lười chờ tôi mặc thử, thấy cái nào vừa ý thì quay qua tôi hoa tay múa chân một phen, cũng không đợi tôi thử , trực tiếp chọn luôn.

Mặt tôi tối sầm, đến tột cùng là tôi mua quần áo hay cậu ấy mua?

Dạo phố mua sắm là thánh vực cùng sở thích của phụ nữ không thể xâm phạm, tôi phát điên bỏ đi trước, Tây Cố dừng lại trước một bộ đồ màu xám bạc, “Lấy cái này đi.”

Không thể phủ nhận, ánh mắt cậu xem như không tệ.

Tôi vuốt ve mặt ngoài bộ y phục, tính chất cùng kiểu dáng đều tốt, quan trọng là nét cắt mốt, làn váy phía trên chia làm ba phần trong có vẻ đoan chính trang nhã mà không ra vẻ chững chạc.

“Chị ơi, giúp tôi gói lại.” Tôi cầm y phục đến bàn tính tiền, cậu kéo tay tôi, đến hướng phòng thay đồ kẽ đẩy, “Chị thay tôi xem. Cứ giữ nguyên như vậy đi ra ngoài luôn.”

Tôi rớt mồ hôi: “Đi về rồi thay…”

Cậu kiên trì, “Tôi muốn thấy bây giờ.”

Tôi vô lực đỡ trán: “Tây Cố, không nên bá đạo như vậy được không.’

Cậu trực tiếp lấy bộ y phục ra, lưu loát đẩy tôi vào trong cánh cửa, đóng cửa lại! Dùng hành động thuyết minh cái gì gọi là bá đạo.

Nhân viên bán hàng bên ngoài cửa cười tủm tỉm nói: “Em trai của cô sao? Rất khả ái nha.”

“Thôi đi.” Tôi cam chịu thay quần áo, “Quen biết cậu ấy là sai lầm lớn nhất đời này của tôi.”

Thay quần áo xong tôi vuốt sơ mái tóc, bất đắc dĩ từ phòng thay đồ đi ra, dang hai tay xoay một vòng: “Em tùy tiện xem đi…”

Tây Cố trước mắt sáng ngời, lúc này mới nhếch môi lộ vẻ tươi cười.

“Trước còn sợ em chọn cho chị T shirt tuổi teen hoặc là trang phục style Hàn, Nhật chứ, may là ánh mắt của em coi như bình thường.”

Cậu liếc tôi, “ Mấy thứ đó nữ sinh mặc thì có thể, chị đừng có bon chen.”

Tôi “Cắt” một tiếng, “Đủ rồi!”

Cậu lôi kéo tay tôi, người đi đường kinh ngạc nhìn chúng tôi, tổ hợp tuổi tác khác nhau dị thường, lúc này tôi đối với những ánh mắt quái dị này rất thản nhiên, tuy rằng mấy năm sau nó trở thành ác mộng trong lòng tôi xua cũng không đi được.

Ngay góc đường là ký hiệu Mcdonals, một đường đi tới, ‘tiểu khốc ca’ mặt không đổi sắc quay qua nói : “Tôi muốn ăn kem ốc quế.”

Tôi chịu không nổi lắc đầu, “Chị không hiểu nổi vì sao em thích ăn mấy thứ đồ ngọt ngấy này.”

“Chị thích ăn tỏi không kỳ quái sao?” Cậu bĩu môi. “Tôi ăn xong đồ ngọt có thể không đánh răng, chị ăn tỏi xong có dám thử làm như vậy không?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi, “Em tiểu quỷ này…Chúc em sớm ngày chân chân chính chính trở thành đồ vô ‘xỉ’.”

Phải thừa nhận, ngoại trừ thỉnh thoảng ngoan ngoãn nghe lời, đại bộ phần thời gian còn lại Nhâm Tây Cố đều xù lông làm người ta thổ huyết không ngớt.

Buồi chiều giờ hẹn là 2 giờ rưỡi.

Trở về thì kim đồng hồ đã chỉ 1 giờ.

Tây cố ở cửa tiểu khu dừng xe cùng tôi lên lầu, có lẽ là già rồi, năm rồi liên tục đi dạo 3 ngày tôi còn có sức, lần này mới đi bộ mấy tiếng, giờ trèo lên lầu nữa tôi nghĩ tôi sẽ nhanh nằm úp sấp mất.

“Chị thật vô dụng.” Cậu chậc một tiếng, “Có muốn tôi cõng lên không?”

Tôi che mặt, “Không cần, cảm tạ.”

“Tôi ôm chị?”

Tôi thở dài, “ Không cần đâu, cảm tạ.”

Cậu phẫn nộ nhíu mày, vươn ra một tay, “Túm lấy, tôi kéo chị cho khỏe.”

Tôi lắc đầu, xấu xí “Không cần, cảm tạ.”

“Chị thật cừng đầu,” cậu nổi giận, đơn giản lấy tay ôm lấy tôi từ phía sau, trực tiếp đẩy tôi lên lầu.

“Tây Cố ?”

Ồn ồn ào ào lên đến lầu nhà mình, một nữ sinh tóc ngắn vóc người cao gầy hai tay vòng trước ngực, “Cậu cuối cùng đã về.”

Chậc, có người tìm đến, Tây Cố nhân khí thật không tệ.

Nhâm Tây Cố cũng khác thường không có đen mặt nhìn nàng, xem như hòa hoãn nói: “Cậu tới làm gì?”

“Sinh nhật 16 tuổi của cậu tớ sao có thể không đến?” Cô bé đứng lên, mắt trực tiếp nhìn về phía tôi, chủ động cười với tôi, “Em chào chị.”

Tôi có chút xấu hổ, bạn học tôi và cô không quen lắm đâu, qua loa gật đầu lại, trong nháy mắt có loại ảo tưởng đối với Nhâm Tây Cố…

Về nhà đổi trang sức trang nhã, tôi xách túi ra khỏi tiểu khu, sau, không tự giác quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Tây Cố đang đóng chặt, xe taxi không tiếng động tiến về phía hội trường, trong lòng tôi thấp thỏm, dáng tươi cười của tự tin mà cường thế của cô gái lúc nãy xẹt qua trong đầu, tay tùy tiện xua đi, bắt đầu suy nghi buổi tối nay nên cùng Ngô Việt nói những chuyện gì…

Chẳng ngờ tới mấy năm sau, cô nàng lại trở thành bóng ma trong lòng tôi liên tiếp nhiều năm xua đi không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.