Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 21: Chương 21




“Em ngày hôm nay thật là đúng giờ.”

Chung Ý từ xa nhìn thấy tôi trực tiếp đến nhận người, tôi liếc mắt: “Anh hôm nay cũng đi hẹn hò?” Anh ấy có lúc nào mà thiếu đi tình yêu.

“Không có, anh chỉ là tới hộ giá.”

“Ôi?”

“Sợ người nào đó sẽ bị thương tâm, quyết định là nếu cô ấy bị thương tâm quá độ, anh có thể xung phong làm vỏ xe dự phòng.”

Tôi trầm mặc, Chung Ý có vài lần có ý vô ý ở trước mặt tôi ra hiệu cũng không phải tôi không phát hiện, tôi cắn môi, trong lòng bắt đầu suy nghĩ nên trực tiếp bức cung Chung Ý hay là uyển chuyển nói lời khách sáo với Ngô Việt.

“Cậu đã tới?” Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đi ra, Ngô Việt vừa lúc từ bên cạnh đi đến: “Hai người đang núp ở đây nói nhỏ chuyện gì đó?”

Chung Ý thản nhiên cười: “Cùng cục cưng của anh nói chuyện yêu đương chứ sao.”

“Đừng tổn hại đến con gái nhà lành, anh đã có quá nhiều ‘cục cưng’ rồi.” Ngô Việt cười mắng, khóe miệng loan ra thành hình cung ấm áp.

Câu ấy cũng không phải là một người tính cách kịch liệt, cùng với Tây Cố hung mãnh bá đạo là hai cái cực đoan, nếu nói cậu ấy là một đầm nước tĩnh lặng, thì Tây Cố là dòng nước xiết chảy từ trên núi xuống, một tĩnh một động, phân biệt rõ ràng.

“Đi thôi, mọi người đều đến rồi.”

Tôi rơi lại phía sau cùng Chung Ý, Ngô Việt ánh mắt thưởng thức trên người tôi: “Cậu hôm nay rất đẹp.”

Tôi thấy mặt mình trong nháy mắt bùng cháy, vẫn cố giữ vững trấn định nói: “Cảm ơn.” Cùng cậu ấy một đường đi vào ghế lô.

Các trạch nam của bộ phận kỹ thuật phỏng chừng cũng là lần đầu tiên hẹn hò quy mô lớn như vậy, có chút cẩn trọng, một nhóm hai ba người cùng nói chuyện phiếm với nữ nhân viên phòng hỗ trợ khách hàng. Nhưng thực ra những phụ nữ bưu hãn này trải qua mấy phòng ban, thân kinh bách chiến, tư thái buông lỏng dùng ánh mắt nhìn đám đàn ông như ra chợ lựa chọn củ cải không khác gì nhau.

Tôi suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn là không cùng đám phụ nữ ngồi chung chỗ, mà là trực tiếp ngồi bên cạnh Chung Ý cùng Ngô Việt.

Chung Ý âm thầm lắc đầu, “Em không qua sao? Cùng bọn anh ngồi chung ở đây sẽ bị bọn họ hiểu lầm đã có chủ, sẽ không ai chủ động ra tay.”

Tôi lắc đầu, vẫn vô pháp trái lương tâm hành sự, đối với đàn ông xa lạ là có bài xích, giống người như tôi vậy cực kỳ thích hợp làm ni cô.

Chung Ý không tán thành nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Ngô Việt đứng dây hỏi tôi có muốn uống gì hay không, tôi cùng Chung Ý muốn hai ly bia, cuộc trò chuyện ở phía đối diện cũng rơi vào bế tắc, các trạch nam thấy động tĩnh chúng tôi bên này, cũng mượn cơ hội làm dáng hỏi mấy cô gái có muốn đồ ăn thức uống gì hay không, tìm cách mở chuyện…

Rượu đủ, ăn no, chúng tôi câu được câu không ngồi trong ghế lô nói chuyện phiếm.

“Nhìn lâu như vậy, không có gì thỏa mãn sao?” Chung Ý tay trái gác lên sô pha, nghiêng mặt nhìn tôi.

“Em thấy mình khẩu vị không tốt.” Lâu ngày sinh tình tương đối hợp với tôi hơn.

Chung Ý thật ra to gan, trực tiếp làm trò trước mặt Ngô Việt: “Em đến tột cùng là thích anh ta chỗ nào? Ngoại trừ tính nết tốt, cũng không thấy ngày thường hai người tiếp xúc cái gì, hoặc là tư tưởng đồng cảm a gì gì đó…”

“Chung Ý!” Lòng tôi bị hù dọa sợ muốn chết! Hai tay hung hăng bóp mặt của anh, dữ tợn uy hiếp, “Anh câm miệng!”

Nhưng thật ra Ngô Việt hoàn toàn không phát hiện nam chính trong lời nói vừa rồi là cậu ấy, không hiểu ra làm sao nhìn chúng tôi “Anh ta? Anh ta là ai vậy, gần đây có chuyện gì sao?”

Tôi cùng Chung Ý khó có khi thống nhất lắc đầu: “Không có a.”

Cậu ấy còn muốn hỏi lại, điệng thoại trong túi lại đột nhiên vang lên.

Chung Ý mắt nhìn thẳng tôi, trong miệng trêu chọc nhìn Ngô Việt nói: “Có phải bạn gái cậu gọi lại kiểm tra không? Có cần anh chứng nhận trong sạch cho cậu không?”

Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn bị kinh ngạc sững sờ tại chỗ.

Sự lạnh lẽo quen thuộc từng tấc tấc nổi lên, trái tim tựa như năm đó ở cửa KTV tôi nhìn thấy ảnh chụp trong bóp cậu ấy, không ngừng không ngừng chìm xuống…

Chung Ý làm như vậy ngoài ý liệu của tôi, vừa tàn nhẫn vừa nhân từ, phương cách rất trực tiếp rất trần trụi đánh vỡ huyễn tưởng của tôi, bảo toàn tự tôn của tôi, làm cho tôi không có bất cứ gì hòa hoãn, cũng vô pháp né tránh.

Chung Ý nhìn bóng lưng Ngô Việt ra ngoài nhận điện thoại, “Em rốt cục thích anh ta cái gì? Dương nhiên anh ta với em không có thề non hẹn biển gì, em làm sao còn chưa hết hy vọng, còn nghĩ thời gian còn một bó lớn cho em tiêu xài sao?”

Tôi trả lời không được, đến tột cùng vì sao tôi lại thích cậu ấy, vấn đề này tôi cũng trả lời không được.

Cao trung chúng tôi không có qua lại thân thiết, không có liên hệ gì nhiều, có chỉ là tôi âm thầm quan tâm, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, cùng vài lời linh tinh… Làm sao như thế, không hiểu vì sao lại thích một người? Còn giằng co nhiều năm như vậy không có quên lãng.

Chung Ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ đầu tôi, “Hiện tại em cũng nên hiểu đi, thay đổi người đi, thay đổi người đi, em xem anh, đẹp trai ngọc thụ lâm phong, siêu quần xuất chúng, còn không biết đem quăng anh ta đi mấy con đường.”

Tôi miễn cưỡng lôi ra bộ dáng tươi cười phối hợp với anh ấy, không đến mức làm anh xấu hổ nhạt nhẽo.

“Em còn phải đi về…”

Anh kéo tôi, “Đi cái gì, còn chưa chọn một cây củ cải mang về nhà.”

Tôi cũng cố gắng dễ dàng nói: “Bọn họ cùng so với anh đúng là dong chi tục phấn, em đều chướng mắt. Hiện tại đợi ở đây cũng không có ý nghĩa… cũng khó chịu.”

Chung Ý mấp máy môi, sau cùng nói, “Muốn đi thì đi đi, cùng lắm thì đợi lát nữa anh sẽ thay em nhận tội.”

“Cám ơn.” Tôi nhàn nhạt gật đầu, rời đi.

Thất tình cảm giác rất hỏng bét.

Mặc kệ có hay không có yêu đương thành công, loại cảm giác bị cự tuyệt này, khó có thể đè xuống đau thương luống cuống, tôi nghĩ lúc này đây tôi thực sự nên buông tha, lo lắng đổi lại bản thân không cần tìm người yêu, có thể bắt đầu xem xét đối tượng thích hợp kết hôn luôn.

Đần độn ngồi lên một chiếc xe buýt, tôi một dạng như năm nào, đem trạm dừng chân giao phó cho tâm tình.

Xe buýt trong ánh đèn rực rỡ mới lên của thành phố qua lại như con thoi, tim tôi loạn nhịp nhìn ngoài cửa sổ, ai biết xe buýt này vòng vo hơn nửa vòng thành phố, sau cùng lại trước cửa tiểu khu nhà tôi dừng lại.

Tôi than thở một hơi, số mạng đã như vậy, sau khi xuống xe trực tiếp quay về nhà.

Đang lục đục mở cửa, nghe được âm thanh tôi mở cửa Tây Cố từ trong nhà đi ra: “Đã trở về… Vẻ mặt sao lại thế này?”

Tôi thoát lực đá văng giày cao gót, đi chân trần đá cánh cửa, cố trả lời cậu: “Cô bé hồi chiều nay sao rồi?”

“Đi về cùng với ba tôi rồi.” Chống lại ánh mắt nghi ngờ của tôi, cậu không kiên nhẫn nói: “Cô ta cũng không phải dạng được nuông chiều, là con gái đối tượng tái hôn hai năm trước của ba tôi, từng tiếp xúc qua vài lần, không tính là giao tình rất tốt, nhưng mà tính cách không tệ.”

Tôi “A,” một tiếng, tuy rằng rất dáng tiếc không xem là thanh mai trúc mã, nhưng cũng tương tự, nghĩ đến tiếng nói chung cũng không ít: “Tây Cố, em có thích qua một người nào không?”

Cậu trừng tôi, “Đột nhiên hỏi cái này làm chi.”

“…Chị thất tình rồi, hiện tại tâm tình kém khủng khiếp, em sẽ không tùy tiện cùng chị nói nhảm chứ?”

Hơn nửa ngày tôi cũng không đợi được hồi âm, không khí quanh mình cũng càng ngày càng lạnh, càng ngày càng khiến người ta lạnh lẽo…

Miễn cưỡng mở mắt ra, tầm mắt bỗng dưng cùng khí lạnh tỏa ra từ vẻ mặt xanh đen của Tây Cố giao nhau, trong nháy mắt tỉnh cả đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.