Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 44: Chương 44




Trong đầu tôi còn có một đoạn lớn nghi ngờ chưa làm sáng tỏ, cậu lại gấp đến không thể đợi để tuyên bố chủ quyền, trong thời gian ngắn nhất tham gia vào cuộc sống của tôi.

“Nhâm Tây Cố!” Tôi thật là bị cậu chọc cho choáng váng, trong đầu ngoại trừ cái này… Ngoại trừ cái này ra thì không có thể ngẫm ra cái gì khác?

Cậu cúi đầu khàn giọng hừ một tiếng, động tác lại không chút nghiêm túc, vẫn cứ ấn chặt lưng tôi, làm xong đủ bộ.

Thân thể trong suối nước nóng dính đến phát sợ, hơn nữa mới nếm thử mùi tình, cũng không có cảm ra được cái gì.

Động tác của cậu luôn ngang ngược thô lỗ, thật làm cho người ta ăn hết cực khổ.

Cái miệng nhỏ của tôi thở dốc nhịn đau, cánh tay yếu ớt mất hết sức lực chống đỡ ở cạnh hồ, bên hông cùng với hai chân đã tê rần, mang theo sự chua xót khó có thể mở miệng, hơi nước hầm hập, trên mặt hồ cánh hoa hồng xoắn quyện, sóng nước dập dờn, nhiều lần vuốt ve thân thể.

Lăn qua lăn lại một hồi lâu, thực sự là chịu không nổi nữa.

Tôi hơi ngửa đầu ra sau, tách khỏi Tây Cố hôn môi không dứt, trước chịu thua, cau mày: “ Tôi chịu không nổi, nhẹ chút…”

Liên tục xin hết hai lần, Tây Cố lúc này mới thoáng dừng lại, thân thể vẫn còn giương cung bạt kiếm, cậu thuận tay kéo qua áo tắm đem tôi bao lại, vẫn không biết xấu hổ khoe ra thân trên, đỉnh đạc ôm ngang lấy tôi đi vào nhà tắm.

Cầm lấy vòi hoa sen, tỉ mỉ tẩy rửa từ đầu tới chân hai người hết một lượt.

Trước sự việc cậu đại khái đã học sơ qua, đối với chuyện phòng the bên phía con gái các thứ tự hạng mục công việc cần phải chú ý đều có nói qua, nhưng những tư liệu tham khảo này làm sao lại không nói cho cậu, điểm quan trọng nhất là, đối với tay non tuyệt đối phải dịu dàng ôn tồn!

Cậu lại hướng về phía lộ tuyến bá Vương ngạnh thượng cung này, kiên trì một đường đi vào bóng tối.

Ở trong phòng tắm lại dám bá Vương thêm một lần, đợi sau khi từ trong phòng tắm đi ra gần như chỉ còn nửa cái mạng.

Cậu ngược lại chí đắc ý mãn, cảnh xuân sáng lạn thu xếp cơm tối, còn có thể tiếp tục sức sống vô hạn muốn quậy tôi.

“Nếu không cho tôi nghỉ tôi thật chết cho xem…”

Tây Cố lúc này mới bất mãn ngừng tay, tâm không cam lòng không muốn bị đá đến một bên xem TV.

Trước ngày về cậu cực kỳ hứng thú mang theo cameras chạy đến hồ ngâm nước nóng nơi hai người vượt qua đêm đầu tiên chụp lại ảnh.

Tôi âm thầm che mặt, miễn cưỡng làm ra trạng thái trấn định tự nhiên tập tễnh lên xe.

Cậu không coi ai ra gì ven đường đi còn muốn tiếp tục bế tôi.

Tôi vội vàng ngăn lại, ở khu du lịch suối nước nóng thì trời cao hoàng đế xa, nhưng cuối cùng vẫn là phải trở về cuộc sống hiện thực, hiện tại cũng nên bắt đầu tự hỏi hàng loạt vấn đề cấp bách khi trở về cần phải giải quyết.

Sau khi đến trạm, cậu nắm tay tôi lên xe.

“Tây Cố,” tôi thoáng dùng sức muốn rút tay ra, “Có một số việc, chúng ta cần phải nói chuyện.”

Trên tay cậu vô thức lại nắm chặt thêm vài phần, cúi đầu thật sâu nhìn tôi: “Lại hối hận rồi có đúng hay không?”

Tôi mím môi, tầm mắt tại chỗ tay hai người giao nhau, ngừng trong chốc lát, cúi đầu thở dài: “Không có.”

Mặt mày cậu lập tức giãn ra, nụ cười giương lên thật tươi, quay đầu lại nghĩ một chút, tựa hồ như lại thấy như vậy có chút mất mặt, nỗ lực đem nụ cười trên mặt đè lại, ra vẻ người lớn nói: “Đó là đương nhiên, anh sớm đã biết.”

Một bên chú tài xế gõ cửa xe ló đầu ra: “Yêu đương có thể chờ khi về nhà đóng cửa bàn tiếp, đến cuối cùng có muốn lên xe hay là không?”

Nhâm Tây Cố tâm tình lúc này rất tốt, còn có thể tủm tỉm cười hướng về chú ấy gật đầu, lôi kéo tôi lên xe, trực tiếp nói địa chỉ nhà của tôi.

Trở về cái tổ nhỏ của mình, tôi trước tiên nằm úp sấp trên sô pha.

Tây Cố vẫn như cũ rất có sức sống kéo hành lý vào cửa, nghe theo tôi phân phó, trái một điểm phải một điểm đều thu dọn ngăn nắp.

“Buổi tối gọi cơm ở ngoài đi,” tôi cúi đầu giơ giơ tờ quảng cáo trên tay: “Trong tủ lạnh không có thức ăn, em cũng không có hơi sức đi xuống siêu thị nữa.”

“Em chờ chút, anh xuống siêu thị mua thức ăn nấu cho em bồi bổ thân thể.” Tây Cố đương nhiên ôm đồm luôn: “Mấy thức ăn nhanh này không hợp vệ sinh, cũng không có dinh dưỡng, khó trách trên người em không có mấy lượng thịt.”

“Em rất tốt…”

“Thôi đi, thể lực kém như vậy, vừa mới một chút lại xin tha…” Nói đến phân nửa chính Tây Cố cũng mắc cỡ nhỏ giọng đi.

Tôi vô ý thức phản bác: “Đó là vì kỹ thuật của anh quá kém!”

Như vậy rất tốt, tỉnh cảnh thoáng chốc yên tĩnh.

Chậm một nhịp mới ý thức được tôi nói ra cái chuyện hồ đồ gì, hai mặt đỏ lên nhìn nhau, Nhâm Tây Cố thẹn quá thành giận ầm một tiếng đóng cửa.

Người không ở trước mặt, nhịp tim vẫn ầm ỹ hỗn loạn từ từ chậm lại quay về trong ngực.

Tôi xê dịch thân thể còn đang âm ỷ đau, nhớ tới lại liều lĩnh như thế dung túng cậu, đem hai bên lần thứ hai liên quan cùng một chỗ, thậm chí còn làm cho cậu đột phá bước cuối cùng…

Tôi vốn tưởng rằng, vốn tưởng rằng bản thân có thể nắm bắt…

Nắm bắt cái gì đây, trong lòng tôi tự hỏi chính mình.

Cái nên làm không nên làm đều làm, hiện tại hối hận trốn tránh chỉ là già mồm cãi láo.

Tôi nhận không ra trong tim mình là ý nghĩ gì, dưới cường thế bức người của Tây Cố tôi cũng không được phép trốn nữa.

Chần chừ xong, tôi nhắn cho La Lỵ một tin nhắn:

Cục cưng, mình vừa kết thúc thân phận ‘lão xử nữ’, nhưng có một vấn đề rất lớn…

Còn chưa tới một phút đồng hồ, bên kia lòng như lửa đốt cấp tốc gọi điện thoại tới, mở đầu là rống: “Có đúng người đàn ông của cậu không chịu nhận nợ hay không!”

“…Anh ấy rất chịu trách nhiệm.”

“Vậy cậu phát hiện bản thân có rồi?!”

Tôi kéo khóe miệng: “Cậu nghĩ mình là cậu sao! Hơn nữa làm gì có khả năng thần tốc như vậy.”

“Người nhà anh ta không chịu tiếp nhận cậu?”

Tôi trầm mặc chốc lát: “Song phương cùng không đồng ý.”

“Không đúng,” đầu điện thoại bên kia, La Lỵ chậm nửa nhịp mới phản ứng qua: “Cậu không phải mới cùng Lữ Lương chia tay sao, người kia là ai?”

Tôi vốn muốn nói với cô ấy cái này, nhưng khi những lời này thật bị cô ấy hỏi ra, tôi có chút không biết nên làm sao mở miệng.

La Lỵ âm thanh nhẹ đi vài phần: “Manh Manh, cậu đừng làm chuyện ngu ngốc chứ…”

“Mình thật làm chuyện ngu ngốc rồi.” Tôi chầm chậm nói.

La Lỵ không buông tha lần thứ hai ép hỏi: “Người nọ đến tột cùng là ai?”

“…Tây Cố.” Tôi cắn môi: “Nhâm Tây Cố.”

Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh hút không khí thật to: “Manh Manh, cậu… Cậu thực sự là…” Cô ấy cả kinh ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Tôi không có hé răng.

Hơn nửa ngày, cô ấy vẫn không thể tin nổi nói: “Cậu… Cậu có đúng hay không điên rồi? Cậu thế nào lại cùng với cậu ta? Cậu vậy mà lại cùng với cậu ta!”

Tôi nắm điện thoại di động, cô ấy là bạn gái thân nhất của tôi, việc này ngoại trừ cô ấy, tôi còn có thể thương lượng với ai?

Khẩu khí La Lỵ thoáng hòa hoãn: “Manh Manh, cậu từ trước tới nay đều là một người lý trí nhất trong số chúng ta, làm sao lại đột nhiên khinh suất như thế.” Cô ấy từ trước đến nay vẫn không gặp qua Tây Cố, “Cậu cũng không ngẫm lại xem hiện tại cậu bao nhiêu tuổi, cậu ta còn là một đứa bé, có thể biết được cái gì? Bây giờ còn phải dựa vào cha mẹ ăn cơm đi học đó, chờ tới lúc cậu ta bắt đầu gây dựng sự nghiệp kiếm tiền, cậu đã là gái lỡ thì ba mươi tuổi, đến lúc đó còn không sợ cậu ta về nhà một cước đá cậu bay mất sao?”

“Chuyện này mình cũng có nghĩ tới… Kỳ thực những lo lắng này mình đều biết.”

La Lỵ sau khi kết hôn sắc bén hơn rất nhiều, nên chăm sóc ông xã như thế nào đều có phương pháp: “Biết? Biết cậu còn gấp như vậy nhảy vào hố lửa?”

“Trước đây tránh được… Lần này lại tránh không thoát.”

“Còn có trước đây?” La Lỵ ở đầu bên kia xoay vòng vòng, tiểu vũ trụ nhanh chóng nổ tung: “Cậu rốt cục có coi mình là bạn bè hay không, việc này làm sao lại toàn bộ giấu diếm mình, hiện tại hay quá, vô pháp thu dọn mới nghĩ tới viện binh.”

Tôi không có lên tiếng.

“Cậu loại người này, mình nên nói cái gì với cậu đây, cậu không phải thật chứ, trước đó nửa điểm ý tứ cũng không lộ ra, kết quả…”

“… Mình cũng không nghĩ tới.” Thế nào lại hồ đồ ỡm ờ như thế.

“Được rồi, trong điện thoại nói thế nào cũng không rõ được, cậu chờ đó cho mình, mình lập tức qua tìm cậu!”

Vừa nghĩ đến Tây Cố còn đang ở đây, La Lỵ nói gió hay là mưa gì cũng nhất định vọt tới, cũng không biết sẽ xảy ra tình trạng hỗn loạn gì, tôi vội nói: “Ngày hôm nay không nên qua, chờ ngày mai sau khi tan tầm chúng ta hẹn gặp ở một chỗ.”

Sau khi buông điện thoại tim tôi đập mạnh loạn nhịp chỉ chốc lát, cửa sắt két một tiếng, Tây Cố mang theo vài túi thức ăn vào cửa.

“Mua những thứ gì vậy?”

“Cá, thịt gà, gan heo, còn có huyết vịt…” Tây Cố vừa nói vừa lấy mọi thứ bỏ vào tủ lạnh: “Trái cây cùng táo đỏ hạt sen anh cũng mua rồi, đợi lát nữa chưng cho em ăn khuya.”

Tôi thật có chút không quen bộ dạng làm ông nội trợ của anh, lẽ nào tôi thật có tiềm chất M, trước kia chăm sóc anh lâu lắm, hiếm có khi anh bánh ít đi bánh quy lại, tôi lại như nằm mơ.

Bữa tối anh nấu canh cá, mùi vị xử lý trong veo, không có chút mùi tanh. Sau khi ăn xong anh lại dọn dẹp bát đũa ở nhà bếp lộp bộp thành một mảnh, tôi sợ anh đánh vỡ hết chén bát tôi sở hữu trước đó, bất dắc dĩ nói: “Anh để đó trước đi, ngày mai tự em rửa.”

Anh sờ sờ mũi, mò vào phòng ngủ của tôi.

Trong phòng tôi có hai máy vi tính, một máy tính bàn, một notebook. Tôi nửa ngồi trên giường, phía sau lưng chêm mấy cái gối mềm, hết sức chuyên chú ôm máy chỉnh lý tài liệu.

Anh yên lặng ngồi ở trên giường bên cạnh tôi, đem đầu tựa lên vai tôi.

Tôi dừng lại động tác, đem tài liệu thu dọn lại, đẩy đầu anh ra, xoay người nghiêm mặt nhìn về phía anh: “Tây Cố, chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc.”

Anh ngồi dậy: “Được.”

“Đầu tiên, cũng là điểm quan trong nhất,” tôi nói, “Tây Cố, anh có đúng là nghiêm túc hay không?”

“Nếu không phải là nghiêm túc, em cho rằng mấy năm nay anh là làm gì?” Anh khó chịu nói.

“Em chỉ là muốn trước cùng anh đạt thành nhất trí, anh được quyền suy nghĩ tỉ mỉ lại.”

Hai tay anh khoanh trước ngực, liếc xéo tôi: “Hay là em muốn đổi ý nữa rồi.”

Tôi nhíu mày: “Đừng đùa giỡn.”

Nhâm Tây Cố nghiêng người, kéo tay của tôi nhẹ nhàng nắm trong bàn tay: “Anh thực sự nghĩ tới muốn kết hôn với em, dự định cùng em trải qua cả đời, ý niệm này đã tồn tại trong đầu anh thật lâu, không muốn lại thay đổi, anh cũng sẽ không thay đổi người nào khác.”

“Vậy…” tôi rủ mắt, “Anh có nghĩ tới nên nói như thế nào với chú Nhâm cùng dì Lưu? Nên làm thế nào cho bọn họ tiếp thu chúng ta?”

Anh nhướng mày, “Đây là chuyện của hai chúng ta, vì sao cần bọn họ đồng ý, anh cũng không muốn bọn họ chỉ tay năm ngón với mình.”

… Quả nhiên vẫn là tuổi còn trẻ.

Nghé con mới sinh không sợ hổ, anh đương nhiên là không quan tâm, có thể tự nhiên như vậy không kiêng nể nói không thèm để ý, tôi liếc mắt nhìn anh: “Không thể giống như vậy, có một số việc không thể đơn giản như thế, có thể tùy theo tính tình của chúng ta được.”

Sau khi con người bước chân vào xã hội đều trải qua vài phen mài giũa.

Chờ mài mòn góc cạnh, thu hoạch nước mắt, mới hiểu được lớn lên phải trả cái giá gì, người nào trưởng thành phía sau không có vài đường vết thương?

Anh thật không biết sao, thật vất vả mới nắm trong tay, vì sao vẫn không thể thành thành thật thật ở chung một chỗ? Bất thình lình tôi giãy khỏi người anh: “Được rồi, anh nghe em nói, có chuyện gì mọi người cùng nhau đối mặt, ba mẹ em còn có chuyện trong nhà anh, anh sẽ nghĩ biện pháp, em cứ hạ quyết tâm, đừng buồn bực không nói tiếng nào chạy mất nữa.”

“Anh có biện pháp gì?”

“Biện pháp cũng là từ người nghĩ ra,” anh nhíu mày, ra vẻ đàn ông ôm chặt thắt lưng tôi, vững vàng đem tôi thành bánh nướng áp chảo áp trong lòng anh: “Em phải cho anh chút lòng tin, đồng ý với anh, chúng ta cùng nhau suy nghĩ cân nhắc, cuối cùng cũng có biện pháp, hơn nữa, em cũng có thể tự mình quan sát tỉ mỉ anh đến tột cùng có đáng giá cho em mạo hiểm hay không.”

Tôi trầm ngâm.

“Manh Manh, trong lòng em có anh, đúng không.”

Tôi tức giận liếc một cái, nếu là không có thích qua anh, không tồn qua tâm tư gì, khi đó tôi sẽ không dừng lại chống cự…

Anh nhếch lên khóe miệng, nghiêng đầu ở trên lỗ tai tôi cắn một cái, cười đến càng lúc càng sáng lạn.

Tôi phủi ra bàn tay lông lá của anh đang lặng lẽ bò đến ngực tôi: “Không cho chạm vào, em bây giờ còn là người bệnh.”

Anh cụt hứng đem đầu ủi ủi lên ngực tôi: “Còn đau sao.”

Tôi oán hận ở trên đầu anh gõ một cái bốp: “Đây là ai làm hại!” Vốn thân thể tĩnh dưỡng một ngày đêm vừa mới hồi sức, hết lần này tới lần khác anh lại thực tủy biết vị đi cường bạo, mới…

Anh chỉ đành phải buồn bực bò xuống giường, vẻ mặt bất mãn mở máy vi tính đi bắn CS.

Tôi nhìn anh đem bàn phím gõ lốp bốp cho hả giận, nghẹn cười ôm sách vở, tiếp tục bổ sung tư liệu.

Tây Cố ban đầu chơi trò chơi thì dần yên lặng lại, tôi hơi hơi ngẩng đầu, thấy anh đang vào diễn đàn và blog.

11 giờ, Tây Cố đứng dậy đi vào nhà bếp hầm cho tôi chè táo đỏ hạt sen, tôi nheo mắt lại, hiếu kỳ đứng dậy liếc liếc homepage trên máy vi tính của anh, tùy ý xem lướt qua vài dòng, mặt tôi bỗng nhiên tối sầm lại ——

Chỉ thấy trên máy mở ra một bài post chính là suối nước nóng “Tâm đắc” vận động, chủ nhà dương dương tự đắc chia xẻ các ưu khuyết cùng điều kiện tốt nhất, địa điểm thích hợp gian tình ở suối nước nóng, tôi âm thầm phun ra môt búng máu, khu du lịch suối nước nóng lần này thình lình ở trong đó được đánh giá cấp 5 sao!

Đặc biệt là trong chủ đề đó người ghi rõ gần ngọn giả sơn trên đường núi ở giữa có cái hồ nhỏ kia, lúc thu nguyệt vô biên, chính là địa điểm tuyệt hảo.

Nghiến răng ngứa ngáy hết một buổi tối, ngày hôm sau buổi sáng mơ mơ màng màng rửa mặt thì tôi nhịn không được hét lên, đỏ mặt trừng anh ——

“Nhâm Tây Cố! Anh ngồi WC vì sao không đóng cửa!”

Anh chầm chậm ngáp một cái, thậm chí không có một động tác che lấp, tiếp tục giải phóng lên bồn cầu, mặt dày nói: “Hơn nửa đêm mới ngủ, gần sáng mới vừa chợp mắt một lát, đầu còn đang choáng váng…”

“Em cũng có ngủ ngon giấc được đâu.”

Anh chỉa chỉa vào bóng râm nồng đậm ở phía dưới, dục cầu bất mãn liếc mắt nhìn tôi.

Tôi dùng sức “Phập” một tiếng đóng cửa, thật là không còn lời nào để nói.

Chờ Tây Cố mở cửa ngoắc ngoắc ngón tay bảo tôi có thể đi vào thì tôi cùng anh hai người đứng trước bồn rửa mặt, cầm lấy bàn chải đánh răng, trét kem, sóng vai mà đánh.

Trong gương một đôi nam nữ miệng đầy bọt kem, một cao một thấp, đồng dạng tóc rối bời, đồng dạng đôi mắt lim dim lờ mờ, tôi vậy mà bắt đầu thấy cảm giác này không xấu.

Sau khi ra khỏi nhà, tư thế bước đi tuy rằng có chút ngượng ngịu, nhưng không nhìn kỹ, cũng sẽ không thấy có gì dị thường.

Chỉ là không nghĩ đôi mắt Beata vậy mà quá độc, từ sáng sớm đã mờ ám nhìn chằm chằm tướng đi của tôi, cười không chịu để yên.

“Cảm giác làm phụ nữ như thế nào?” Khi nghỉ trưa cô ấy bát quái chạy tới bên cạnh tôi nói nhỏ, vẻ mặt biểu hiện ‘Đừng giả vờ, phủ nhận vô dụng.’

Tôi liếc cố ấy: “Đau khổ.”

Cô ấy hít một hơi, chớp con mắt: “Ngày đầu đau hay ngày hôm sau?”

Ngày đầu đau là vì thể chất có chút non nớt, so với những người khác càng khó chịu đựng, ngày sau thì, chỉ có thể than vãn ai bảo bạn trai mình chọn lại…

Tôi quét mắt nhìn cô ấy, đau thương nói: “Hôm sau.”

Cô ấy đồng tình ôm tôi một cái: “Đây xác thực là bi kịch a.”

Mắt thấy hôm nay đi không tiện, Beata thông cảm tôi, để tôi trước ngồi ở phòng làm việc, tạm thời không cần ra ngoài gặp gỡ khách hàng.

Cứ như thế đánh văn bản điền báo cáo, cái mông dính vào ghế ngồi qua hết một ngày.

Sau đó tan tầm Beata đi hai ba bước lại quay đầu, nhìn ra được là còn muốn tiếp tục thiêu đốt dưới ngọn lửa bát quái hừng hực, nhưng cô ấy rất nắm chắc công tư phân minh, kiềm nén tâm hồn bát quái không dò hỏi gì thêm.

Tôi hẹn với La Lỵ là gặp sau khi tan tầm một tiếng, dù sao cô ấy cũng là người có gia đình, tốt xấu gì cũng phải chừa ra cho cô ấy một giờ để nấu cơm cho chồng ăn. Ai ngờ cô nhóc kia nóng lòng khó dằn nổi, tôi chân trước vừa mới đến dưới lầu nhà mình thì, cô ấy chân sau gọi điện thoại tới: “Mình đã đến gần cửa tiểu khu, trong vòng 5 phút nữa sẽ tới.”

“Không phải cậu nói đi ra ngoài nói sao?”

“Suy nghĩ một chút, vẫn là ở gần tổ của mình thì tự tại hơn một chút, cậu bây giờ còn chưa ăn cơm chứ, đi thử xem tay nghề mấy năm nay tôi luyện của mình.”

Tôi cười đồng ý, lên lầu thì thấy có hai người đàn ông vạm vỡ ăn mặc đồng phục của công ty vận chuyển nhà đang đi xuống, tôi lơ đễnh, sau khi về đến nhà móc ra chìa khóa, vừa mới cắm vào ổ vòng vo xoay, cửa đã nhanh chóng được mở ra từ bên trong…

Tầm mắt tôi nhìn đảo qua sau cửa, bỗng dưng dừng lại ở đống rương hành lý trùng điệp xếp ở một bên nhà.

Nhâm Tây Cố hướng về phía tôi mỉm cười, mở ra một hàm răng trắng bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.