Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 45: Chương 45




Trong đầu tôi bong một tiếng: “Nhâm Tây Cố, anh ở đây làm gì?”

“Dọn nhà a,” anh cúi đầu tiếp tục kéo hành lý đi tới phòng ngủ, bình thản ung dung nói: “Anh đã trả lại phòng thuê, qua đây làm nghĩa vụ giữ nhà cho em kiêm bảo mẫu, đương nhiên, phân nửa tiền thuê nhà anh sẽ trả.”

Tính tình của Tây Cố nếu ở cùng người khác sợ rằng sẽ biến thành một hồi tai nạn, năm đó trước khai giảng ba Nhâm lo lắng, rồi chiều theo ý của anh, ở ngoài khu trường học thuê một buồng nhỏ cho anh. Không ngờ người này, trực tiếp tiền trảm hậu tấu trả lại phòng cho thuê tìm tới tôi nương tựa.

Tôi choáng váng đầu một trận, đỡ trán: “Em một mình ở đã quen, hơn nữa phòng cũ của anh gần trường học hơn, anh dọn tới làm cái gì, cũng không chê cả ngày dính lấy.”

“Manh Manh,” anh gọi một tiếng, đột nhiên không báo động trước đem hành lý trên tay ném đi nắm lấy tay tôi kéo vào trong lòng: “Em không phải cũng thích anh sao? Trong lòng em không phải là có anh sao, em không phải còn nói là sẽ cân nhắc anh, cho anh cơ hội biểu hiện sao?”

Liên tiếp ‘sao’ nện xuống đầu, tôi đại quẫn, nỗ lực nhớ lại trước kia thực sự hứa hẹn nhiều như vậy?

Anh lại như chó con, ôm lấy tôi cái trán đang đầy mồ hôi, cái mũi cao thẳng ở trên mặt tôi cọ qua cọ lại: “Em đổi ý, thật không muốn anh nữa?

Hơi thở nong nóng phun ở trên mặt, hai cánh tay kia càng lúc càng siết chặt, càng lúc càng chặt…

Tôi ăn đau, trở tay cho anh một cái bốp vào đầu: “Hiện tại không cho quậy, em đang có chính sự…” Nghĩ đến La Lỵ vài phút nữa sẽ đến, hormone Adrenaline bạo phát xuất ra thần lực giãy khỏi kiềm hãm của anh: “Một lát nữa La Lỵ tới, em trước xuống lầu chờ cô ấy, anh không có việc gì thì đừng xuống…”

Cấp tốc quét mắt qua hành lý của Tây Cố, tôi đau đầu vạn phần, không được, tuyệt đối phải đổi chỗ gặp mặt, không thể cho La Lỵ đi vào nhà này.

“Vừa mới trở về đã muốn đi,” Tây Cố bất mãn cũng muốn đi theo.

“Anh đi làm cái gì, đều là chuyện con gái, anh đàn ông con trai ở đó vướng tay vướng chân.”

Nhâm Tây Cố từ trước đến nay đều không phải người ngoan ngoãn nghe lời, quả thực là xấu mặt một đường đuổi theo tôi đi xuống, từ sau khi xác lập quan hệ anh đúng là đã ném mất mặt nạ, nguyên bản bá đạo, làm nũng, xấu tính… một cái một cái lại quay về.

Tôi nửa đường khẩn cấp gọi điện thoại cho La Lỵ hẹn lại địa điểm là quán beefsteak bên phố đối diện, giải thích ngày hôm nay trong nhà bất tiện, mấy ngày nay chưa từng dọn dẹp, nhà bếp loạn thành một đống.

La Lỵ nửa tin nửa ngờ: “Thực sự?”

Tôi vội vàng quíu đít gật đầu: “Lừa cậu làm cái gì, mình còn chờ thưởng thức tài nấu bếp của cậu, lần sau đến lượt mình qua nhà cậu.”

Nhâm Tây Cố rõ ràng khó chịu, liếc mắt nhìn tôi, bàn tay to gác lên lưng tôi, biểu thị công khai chủ quyền.

Mặt tôi đỏ lên, tách lại tách không ra, chờ La Lỵ chạy tới thì cô ấy nhìn chằm vào cánh tay trên lưng tôi, nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực, âm thầm dùng ánh mắt đục khoét tôi vài cái, chủ động lôi kéo tay tôi lần lượt tìm vị trí ngồi xuống, Tây Cố bị đẩy đến đối diện.

Mỗi người đàn ông muốn ôm được mỹ nhân về, thuận lợi dung nhập vào vòng giao tiếp xã hội của người yêu, đa phần đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm của các cô bạn gái thân thiết của người yêu mình.

Bởi vậy tuy rằng mặt Tây Cố vẫn còn đen, nhưng hiếm khi có được nhẫn nại ở lại, nghe La Lỵ giáo huấn bùm bùm.

“Không được, không được, tuyệt đối không được,” La Lỵ lắc đầu như trống bỏi, ở trước mặt Tây Cố trực tiếp kéo tôi qua kề tai nói nhỏ: “Cậu đến tột cùng là coi trọng cậu ta chỗ nào? Nếu nói là khuôn mặt, xác thực là cũng có hình có dạng, nhưng như vậy, khẩu vị cậu cũng nặng quá đi, cái vẻ mặt hung thần ác sát này là đường đi cuối cùng của cậu? Nếu nói là cậu nhìn trúng nội tâm, một thân tính tình xấu có tiếng này là có thể lừa gạt được cậu? Nói tài năng đi, người ta đại học còn chưa có tốt nghiệp, nói tiền đi, bây giờ cậu ta còn dựa vào ba mẹ nuôi dưỡng, giỏi lắm cũng chỉ là một nhị thế tổ,” cô ấy một đường lưu loát, không nghỉ thở mà đem Tây Cố từ ngoài vào trong kể lể một lượt, tới cùng tổng kết: “Mình nói Manh Manh, cậu cuối cùng tính toán với người ta như thế nào hả? Cọng cỏ này non thì có non, nhưng mà là cỏ độc đó!”

Nói là kề tai nói nhỏ, nhưng thanh âm của La Lỵ tuyệt không là nhỏ, một tiếng nói ra cũng không rớt, Tây Cố đều nghe được rõ rõ ràng ràng.

Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ kéo ra khóe miệng, lại liếc mắt nhìn Tây Cố trấn an, dưới bàn mũi giầy nhẹ nhàng cọ cọ chân Tây Cố.

Tây Cố cầm tay của tôi, hai mắt sắc bén nhìn La Lỵ, thận trọng nói: “Tôi đối với Manh Manh là nghiêm túc, nếu cùng cô ấy ở chung, tôi muốn là lâu dài, mai sau tôi sẽ làm rõ với cô ấy, quyết không phụ lòng Manh Manh.”

“Mai sau?” La Lỵ liếc tôi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Hai người cũng biết là mai sau, ai biết thật sự tới lúc ‘mai sau’ rồi, cậu phung phí thời gian của Manh Manh nhà tôi xong, có thể hay không cứ như thế phủi mông rời đi.”

“Như vậy cô muốn tôi chứng minh thế nào?” Tây Cố bình tĩnh nói.

“Cậu hiện tại lấy cái gì có thể chứng minh?” La Lỵ mắng một câu, tuy rằng bình thường rất là tiểu bạch, nhưng tới thời khắc mấu chốt ngoài bề ngoài xinh đẹp khôn khéo ra còn làm cho người khác cảm thấy khí tức cường đại: “Cậu nhìn cho rõ đi,” dứt lời, cô ấy giơ ngón trỏ ra nâng cằm tôi, quay trái quay phải biểu diễn trước mặt Tây Cố, “Nói nét đẹp nội tâm đi, cô ấy vừa khó chịu vừa âm trầm, nhìn sắc đẹp này đi, thực là không xuất chúng gì cho lắm, nói khả ái đi, bỏ vô nồi nấu lại lần nữa may ra có khả năng, nói tiền tài đi, cũng là thường thường bậc trung, sau cùng nói đến tài năng… còn muốn tôi tiếp tục kể ra? Có thể trong tiềm thức cậu có bệnh luyến tỷ… A không, là luyến mẫu?”

La Lỵ…

Tôi âm thầm nuốt hận, cô gái nhỏ này cũng quá độc ác đi. Nhìn cô ấy còn dự định nắm mặt tôi tiếp tục lải nhải, tôi ra tay phủi đi ngón trỏ của cô ấy, rút mặt về.

“Đừng ầm ĩ,” La Lỵ cuối cùng nghỉ thở, quay đầu, nhìn khuôn mặt đang quắt queo của tôi: “Làm sao vậy?”

Tôi u oán nói: “Tổn thương tự tôn.”

Cô ấy phì cười: “Cậu cũng làm mình thất vọng quá.”

Tây Cố cũng không quản cô ấy là mắng chơi hay là nói bóng nói gió, trực tiếp nói: “Tôi sẽ chứng minh, trong vòng một năm tôi sẽ chứng minh công khai ra ngoài.”

Nghe vậy tôi cũng kinh ngạc nhìn anh, chứng minh cái gì? Anh làm sao chưa từng nhắc qua với tôi.

“Công khai?” La Lỵ nói: “Cậu muốn công khai như thế nào, công khai cho cô ấy bị người ta đâm sau lưng sao? Hay là công khai cho ba mẹ cậu tiếp nhận Manh Manh?”

“Vấn đề này tôi đã cùng Manh Manh nói qua,” Tây Cố gặp chiêu tiếp chiêu, tiếp tục nói: “Ba mẹ tôi bên này sẽ do tôi giải quyết, sẽ không để cho cô ấy chịu oan uổng…”

Nói tới về sau, hai người trực tiếp bỏ tôi qua một bên, La Lỵ từng cái từng cái liệt kê ra rõ ràng, hoàn toàn đem tôi miếng đậu hủ non trong nhà chờ xử lý, Tây Cố cũng khó có khi không nổi bão toàn bộ quá trình kiềm nén tính xấu, trừ khi bị khiêu khích thì sát khí bốn phía, ngoài ra thái độ vẫn thành khẩn không lừa gạt người già trẻ nhỏ.

La Lỵ chỉ thiếu điều viết biên nhận, qua loa tổng kết mấy quy tắc lớn, sau khi nhiều lần xác nhận nếu như Tây Cố làm không được những quy định đó sẽ không chuẩn làm lỡ tuổi thanh xuân của tôi, nhanh chóng rời khỏi.

Thức ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh, tôi nhìn La Lỵ câu câu gõ nhịp, không phải là không cảm động, chỉ là cô ấy vẻ mặt mong chờ Tây Cố nhanh chóng vi phạm một cái trong số đó lập tức khiến cho anh cuốn xéo, thái độ mong chờ đó rất chói mắt, gân xanh trên trán Tây Cố giật giật, gần sắp nổ tung.

La Lỵ tuy rằng thần kinh thô, nhưng khí tức của Tây Cố thật sự cường đại vượt quá người thường, thời điểm trước một giây Tây Cố bạo phát, cô ấy rốt cục ý thức được tình thế không ổn, lắc đầu thở dài: “Aiz, thanh niên bây giờ làm thế nào mà tính nhẫn nại lại kém như vậy…”

Trong mắt Tây Cố tâm tình tiêu cực một đường kéo lên, tôi thuộc về đối tượng bị phê phán, lặng lẽ ở dưới mặt bàn đá anh một cái.

La Lỵ mắt sắc, sau khi hít một hơi đứng dậy, thình lình quơ lấy tôi, bất đắc dĩ nói: “Aiz, quên đi, quên đi, không dong dài với cậu nữa, những lời lẽ tầm thường này cậu cũng không phải không biết, mình là tự mình gây rối liều mạng ở đây diễn mặt đen, chỉ hy vọng sau này cậu sẽ không hối hận.”

Trong lòng tôi ấm áp, đáng tiếc cô ấy đứng tôi ngồi, một cái quơ này mặt tôi vừa lúc bị ép vào bộ ngực rầm rầm rộ rộ của cô ấy, thiếu chút nữa hít thở không thông.

Sau khi quơ xong cô ấy lại quay sang Tây Cố sặc một tiếng: “Đừng để tôi phát hiện cậu khi dễ Manh Manh nhà tôi, bằng không nói cái gì tôi cũng làm cho cô ấy triệt để đoạn tuyệt với cậu.” Lúc này mới xòe tay, trở mặt quay về hướng tôi vô cùng thân thiết nói: “Manh Manh, cậu tiếp tục ăn đi, mình đi trước.”

“Phần của cậu còn chưa đụng đũa vô nữa.” Làm sao lại đi gấp như thế?

“Chồng mình thúc giục quá, phải đi về cùng anh ấy đi ăn.”

Cơm chiều giải quyết xong thì tôi với Tây Cố đi bộ trở về.

Anh từ lúc La Lỵ đi vẫn trầm mặc, ra khỏi quán cũng là một đường đi thẳng, lưu lại cho tôi một bóng lưng.

Qua đường lớn thì anh rốt cục dừng lại, yên lặng cầm tay của tôi, mười ngón giao nhau.

Đèn xanh nổi lên.

Anh nắm tay tôi đi qua vạch đường, vóc dáng anh rất cao, khớp xương rõ ràng mạnh mẽ, ánh chiều tà chiếu vào mấy tòa building cao ngất hai bên đường, anh nắm lấy tay tôi đi qua những bóng râm của các tòa nhà, bóng dáng của anh thỉnh thoảng tại những khoảng không không bị che đậy đè lên cái bóng của tôi, không hiểu sao lại hiện ra một luồng cảm giác an toàn khó có thể hình dung.

Tây Cố trầm mặc cùng tôi đi hết một đoạn, rốt cục cúi đầu mở miệng: “Em có phải cảm thấy anh rất vô dụng hay không?”

Thì ra anh cuối cùng vẫn là để bụng cùng bất an.

Tôi cho rằng với tính tình của anh sẽ không chút nào cố kỵ cướp lấy thứ mình muốn: “Nếu như em nghĩ như vậy, anh có đúng hay không sẽ không quấn quít lấy em?”

“Em nghĩ cũng đừng nghĩ !”

Màn đêm buông xuống, Tây Cố rất thức thời đi đến phòng bên làm tổ, không có qua quậy tôi.

Chờ thêm một tuần sau đêm đó, trước khi đi ngủ anh ở phòng khách gọi tôi, Tv còn mở, thanh âm anh lẫn lộn ở trong đó, có chút không chân thật.

“Làm sao vậy?”

Anh chỉ chỉ lọ thuốc đỏ ở trên bàn: “Ban ngày chơi bóng đụng phải, vết thương ở sau lưng, anh không với tới.”

Anh ở nhà luôn mặc áo may ô, phía dưới là quần ngủ, hoặc là quần jean baggy.

“Anh cao quá, cúi xuống thấp một chút.” Tôi cầm bình thuốc đỏ nhón chân đứng ở đằng sau.

Anh nghe lời đi lại sô pha nằm úp xuống, mái tóc rối bời không nghe lời vểnh lên, nghiêng đầu nhìn tôi: “Nhanh lên một chút.”

Tôi cắn môi, ánh mắt dừng ở cái áo may ô trên lưng, trước tiên nắm vạt áo vén lên trên…

Phần lưng anh phơi nắng đều đặn thành màu đồng, từng tấc tấc lộ ra, cơ bắp căng chắc khi đầu ngón tay tôi vô ý chạm vào thì giật giật, giống như là bị ủi nóng, tôi nhanh chóng rút tay về.

Anh mở mắt ra, khuỷu tay chỉ lên nửa người trên, biểu tình vẫn là một dạng bình tĩnh thậm chí mang theo một chút biếng nhác, nhưng dục vọng trong mắt không hề che giấu một chút nào, như là mãnh thú thích ăn thịt người.

“…Anh, hay là tự làm đi…” Tôi để bình thuốc đỏ xuống, đêm đầu thực sự rất thê thảm, hiện giờ đầy đầu tôi đều là —— trốn.

“Thật vô tình, không phải nói là anh không với tới sao,” bàn tay anh trực tiếp túm lấy, sét đánh không kịp bưng tai đem người ôm đến trong lòng, hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào tôi: “Em chạy cái gì?”

Nhất thời tôi thấy mình như thịt trên thớt, tùy thời sẽ bị cắt ăn vào bụng, hai tay nắm thành quyền chặn giữa hai người, đẩy ra bộ ngực anh đang bắt đầu dán vào: “Em… Mấy ngày nay, không có tiện.”

“Kinh nguyệt của em nên kết thúc từ trung tuần rồi.” Nhâm Tây Cố vậy mà so với tôi còn rõ hơn, cúi đầu ở bên tai tôi mổ một miếng: “Mấy ngày trong chu kỳ sắc mặt em không tốt như vậy, tính tình cũng gắt gỏng hơn.”

Trong nháy mắt ngôn ngữ của tôi vô hiệu, anh ở bên tai tôi cúi đầu cười, thân thể đã vận sức chờ phát động, nhẹ để tôi trên đùi: “Đừng, anh đừng như vậy…”

“Sợ đau?” Anh đem đầu chôn ở trước ngực tôi, tay trái vén váy ngủ tôi lên, mãi lên tới bên hông: “Anh lại thử một chút, lần này đảm bảo không làm em đau.”

“Không được… Không, Tây Cố đừng, ưm…”

Gối lười cùng gối ôm trên sô pha bị quét xuống mặt đất, áo may ô bị vứt lên bàn trà, đệm tựa cũng bị quay rớt xuống phân nửa…

Trong đầu tôi linh quang chợt lóe, tôi thở hồng hộc lại đẩy anh ra, trước khi anh bổ nhào trở về kịp nói: “Bao đâu? Anh có chuẩn bị hay không?”

Thân thể anh bỗng dưng cứng đờ, tôi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, kiên trì: “Không có bao không cho làm!”

Anh cụt hứng ngã vào trên người tôi, dường như thái sơn áp đỉnh: “Có thể thương lượng không…”

“Việc này đâu thể thương lượng là được,”tôi oán hận đẩy đẩy ‘đại nam nhân’ trên người, “La Lỵ là bài học kinh nghiệm tàn khốc…” Còn phân nửa lời thoại tôi chưa nói ra, La Lỵ trước khi lên xe còn có thể mua vé bổ sung, nhưng tôi thì sao? Hiện tại tôi căn bản kiếm không ra vé, còn gặp phải tình huống vào đầu như vậy thì còn ra thành cái gì.

Anh ngây người không chịu leo xuống khỏi người tôi, đè bên trên tôi một lúc lâu, nỗ lực bình phục dục vọng, đợi thở dốc từ từ bình ổn, anh buông tôi ra, từ phía sau tôi tóc gáy đã dựng thẳng.

Tránh được mùng 1 không tránh khỏi 15, sáng sớm ngày hôm sau Tây Cố chạy đi mua một hộp Durex.

Gian nan cùng anh thực hiện nghệ thuật thân thể hết nửa tháng, ban ngày tôi còn phải chạy nghiệp vụ, anh lại tuổi trẻ tinh lực dồi dào, quả thật là khó sống.

Vì vậy gia quy điều thứ nhất rất nhanh hợp thời sinh ra:

Gia quy điều một: Trừ chu kỳ sinh lý ra, mỗi tuần ba năm sáu là thời gian vận động cố định, thời gian còn lại người vi phạm chém không tha!

— BY Hác Manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.