Quân Sư Vương Phi

Chương 19: Q.1 - Chương 19: Trận chiến tất bại




Trên bình nguyên rộng lớn, hai đội nhân mã ở giữa mặt trời giằng co cả một ngày, khôi giáp trên người được ánh mặt trời chiếu rọi xuống, càng tăng phần chói mắt. Tuy đã sau giờ ngọ, nhưng tại nơi Thương Liêu rét lạnh này, đối với binh lính Long Hiên mà nói, vẫn là cảm thấy hàn khí bức người. Hơn nữa nhân mã song phương chênh lệch rất nhiều, càng làm cho binh lính Long Hiên sĩ khí bị hạ, kết cục chiến tranh có thể đã được định.

“Ha ha…… Ta còn tưởng là ai? Nguyên lai là thủ hạ bại tướng a!” Một thanh âm cuồng tiếu đinh tai nhức óc ở trong thế song phương giằng co đột ngột vang lên, chỉ thấy đứng trước mặt quân Thương Liêu là tướng quân có chòm râu vẻ mặt khinh thường miệt thị nhìn tướng sĩ Long Hiên phía trước.

Triệu Chi Dương đứng ở trước mặt binh lính Long Hiên, cùng Thác Bát Lộc tạo thành thế đôi co kịch liệt, trong mắt lửa giận cháy vang ‘Bá bá……’, nếu ánh mắt có thể giết chết người, Thác Bát Lộc ở đối diện đã sớm không biết chết mấy trăm lần .

“Ngươi, hừ, Thác Bát Lộc, lần trước nếu ngươi không dùng mưu mô xảo trá, lão Triệu ta đã sớm đem ngươi trảm cho rơi xuống ngựa. Lúc này đây, ta sẽ báo thù mối hận lần trước, ngươi hôm nay chờ chịu chết đi!” Triệu Chi Dương khí thế mười phần chỉ vào Thác Bát Lộc nói, hơn nữa hắn vẻ mặt tục tằng, mắt trợn lên, thật đúng là làm chấn nhiếp đến quân địch, bất quá chỉ có hắn mới biết hắn chính là đang phùng má giả làm người mập.

Nhìn đối phương ước chừng có tới năm vạn nhân mã, Triệu Chi Dương trong lòng thật sự nghẹn một cỗ tức giận tận trời, so với miệt thị của Thác Bát Lộc càng làm cho hắn tức giận hơn : Đều là Mạc Quân chết tiệt, rõ ràng là muốn hắn chết.

Trước khi xuất chiến, bên trong chủ trướng:

“Bẩm Vương gia, theo thám tử hồi báo, quân Thương Liêu có năm vạn nhân mã được đại tướng Thương Liêu Thác Bát Lộc cầm quân hướng quân ta tập kích, thế tới hung hung.” Bạch tướng quân vẻ mặt lo lắng hướng Cẩn Hiên đang ngồi trên chủ tọa bẩm báo nói.

“Năm vạn? Thác Bát Lộc? Xem ra Thương Liêu quốc lần này là tới thật sự , ha ha…… Hảo, lão Triệu ta chỉ đợi có ngày này, lần trước, Thác Bát Lộc làm cho ta ăn đau khổ, lần này ta thế nào cũng phải lấy lại thể diện, Vương gia, mạt tướng thỉnh cầu xuất chiến.” Vừa nghe quân địch xuất động một phần tư đại quân, hơn nữa là do Thác Bát Lộc người mà hắn hận nghiến răng xuất chiến , Triệu Chi Dương liền kích động lập tức tiến lên thỉnh xuất chiến.

“Mạt tướng cũng thỉnh xuất chiến.”

“Mạt tướng cũng thỉnh xuất chiến.”

……

Nghẹn lâu như vậy, mọi người đều muốn lấy lại sỉ diện, đều thỉnh cầu xuất chiến.

“Mạc Quân sư ngươi có chủ ý gì?” Cẩn Hiên không trả lời các vị tướng quân, mắt tà tà hỏi Ngạo Quân vẫn lui cuốn ngồi trong góc khuất, bộ dạng không biết có ngủ hay không.

“Ân? Nga, Vương gia ngươi nói đi!” Xem ra Ngạo Quân có lẽ sắp tiến vào mộng đẹp nên mới đem vấn đề hỏi lại Cẩn Hiên.

“Bổn vương nói? Xem ra quân sư trí nhớ không tốt lắm, bổn vương đã ủy trọng trách cho quân sư, lần xuất chiến này đều do quân sư phụ trách .” Cẩn Hiên lại đem vấn đề đáp lại Ngạo Quân, thuận tiện nhắc nhở nàng một chút, lần nghị sự trước là hắn ủy trọng trách cho nàng.

“Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ.” Nói xong y phục theo đó mà đứng dậy, tay áo trắng noãn vung lên, tạo thành một cỗ khí thế lãnh đạo vốn có, khí thế kia đem một bên chúng tướng quân đang bất bình tức giận toàn bộ phải chấn khiếp. Nàng đang chờ câu nói này của Âu Dương Cẩn Hiên!

“Triệu tướng quân, bản quân sư liền cho ngươi một cơ hội để rửa nhục.” Ngạo Quân ánh mắt cơ trí nhìn thẳng Triệu Chi Dương, nhẹ nhàng nói.

“Thật sự?” Vừa nghe lời nói của Ngạo Quân, Triệu Chi Dương cao hứng đến mắt đều thẳng , không thể tin hỏi. Vốn nghĩ đến lần này là do Mạc Quân phụ trách, xác định vững chắc không cho hắn xuất chiến , dù sao hắn vẫn cùng nàng đối nghịch, không thể tưởng được, thế nhưng nàng lại cho hắn cơ hội, xem ra nàng cũng không phải đáng ghét như vậy.

“Là, Triệu tướng quân nghe lệnh.” Ngạo Quân lãnh nghiêm mặt đối Triệu Chi Dương nói. Kỳ thật nàng rất muốn cười , nhìn thấy Triệu Chi Dương một hán tử tục tằng lại cao hứng giống như một tiểu hài tử , nàng thật sự rất muốn cười, bất quá hiện tại không phải là thời điểm để cười, chỉ có thể lãnh nghiêm mặt để che dấu ý cười.

“Mạt tướng nghe lệnh.” Triệu Chi Dương hoắc mắt một tiếng đứng lên, thanh như hồng chung nói.

“Bản quân sư hiện lệnh ngươi mang năm ngàn bộ binh nghênh chiến Thương Liêu quốc.”

“Cái gì? Năm ngàn? Bộ binh?” Triệu Chi Dương sau khi nghe rõ Ngạo Quân hạ mệnh lệnh trong lòng liền nhảy nhót, vẻ mặt không thể tin trừng mắt chớp chớp vài cái, là hắn nghe lầm, hay là nàng nói sai.

“Ngươi không có nghe lầm, bản quân sư cũng chưa từng nói sai.” Ngạo Quân trực tiếp vạch ra suy nghĩ trong lòng của Triệu Chi Dương, hắn phản ứng đúng như trong dự kiến của nàng

“Ngươi…… Mạc Quân sư cũng vừa mới nghe, Thương Liêu quốc phái ra là năm vạn binh mã, hơn nữa là do Thác Bát Lộc tiếng tăm lừng lẫy cầm binh.”

“Bản quân sư vừa nãy nghe được rất rõ ràng, hiểu rất rõ Thác Bát Lộc là người ra sao. Này cũng là nguyên nhân vì sao bản quân sư cho Triệu tướng quân ngươi xuất chiến.” Ngạo Quân ngữ mang ý nghĩa không rõ đối với Triệu Chi Dương nói.

“Ngươi…… Nguyên lai ngươi căn bản chính là đang trả thù, là ngươi cố ý .” Nghe xong lời nói của Ngạo Quân, Triệu Chi Dương vẻ mặt ‘Thì ra là thế’ biểu tình oán hận nhìn chằm chằm Ngạo Quân.

Thấy Ngạo Quân đối với Triệu Chi Dương lời nói không hề có kiêng nể, một vị tướng quân khác đang ngồi không thể nhịn nữa liền đứng dậy , hai tay ôm quyền, đối với Vương gia đang trầm mặc không nói nhìn chằm chằm Ngạo Quân nói:“Vương gia, ngài cũng nghe thấy, Mạc Quân sư căn bản chính là nhân cơ hội lấy oán trả thù, lấy năm ngàn bộ binh mà đi đối phó với quân Thương Liêu nhân mã tinh nhuệ, căn bản chính là muốn Triệu tướng quân cùng năm ngàn tướng sĩ đi chịu chết. Thỉnh Vương gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tướt bỏ chức vị quân sư của Mạc Quân, tái đem nàng bắt lại để thẩm vấn.”

Cẩn Hiên còn chưa nói chuyện, Ngạo Quân nhíu mi, lời mang ngữ ý nói:“Vị tướng quân gì đó này, quân lệnh như núi, Vương gia đã uỷ quyền cho bản quân sư, đã hứa hẹn bản quân sư có quyết định gì cũng không dị nghị, Vương gia ‘Hướng đến’ nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi sẽ không muốn làm cho Vương gia nhanh như vậy liền bội hứa đi?” Vừa nói còn một bên liếc mắt nhìn Cẩn Hiên.

“Ngươi……” Vương tướng quân chỉ vào Ngạo Quân phản bác không được, người này cũng khinh người quá đáng , hắn nói như thế nào cũng là tướng quân thân đánh hơn trăm trận chiến, thế nhưng nàng lại gọi hắn là tướng quân gì đó! Nhưng hắn quả thật không thể làm cho Vương gia trở thành người nói không giữ lời, bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi xuống, chính mình sinh hờn dỗi.

“Mạc Quân sư nói không sai, quân lệnh như núi, nhưng bổn vương cũng nói qua, đã biết rõ sẽ thua còn làm cho tướng sĩ đi chịu chết.” Cẩn Hiên lãnh thanh nói. Binh lực cách xa như vậy, từ lúc hắn cầm binh tới nay chưa bao giờ xuất hiện tình trạng này, tuy rằng hắn cũng đánh thắng nhiều trận chiến lấy ít thắng nhiều, nhưng lấy năm ngàn nhân mã đối phó năm vạn, gấp đến mười lần, là nàng nói trận này đánh sẽ không thất bại, chớ không phải là nàng thật sự rắp tâm bất lương, muốn hại Triệu tướng quân.

“Ý của vương gia là Mạc Quân cố ý muốn cho năm ngàn tướng sĩ đi chịu chết?” Ngạo Quân xoay người đối diện ngay mặt Cẩn Hiên, lấy ngữ khí âm mười độ nhìn thẳng Cẩn Hiên nói. Không đợi Cẩn Hiên nói chuyện, Ngạo Quân ngược lại cười nhạo nói:“Vương gia đã nghĩ như thế , sẽ không nửa đường cách trách, ngươi đường đường là Cẩn Vương sẽ không lâm trận mà bỏ trốn?”

Cẩn Hiên nói không ra lời, không thể tưởng được Mạc Quân luôn luôn không thường nói chuyện, nhưng mỗi lần đều có thể uy hiếp hắn, làm cho hắn không thể không lọt vào cạm bẫy do nàng thiết lập.

Thấy Cẩn Hiên khuôn mặt tuấn tú không ngừng hạ nhiệt độ thâm trầm nhìn chằm chằm nàng, lại nói không ra nửa lời, Ngạo Quân kỳ dị muốn trấn an tâm thần bất an của hắn, chậm rãi thu hồi cười nhạo, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc nhẹ giọng nói:“Vương gia, Mạc Quân đã nói trận này sẽ không làm cho ngươi hối hận.”

Âm điệu ôn nhu làm cho Cẩn Hiên trong lòng chấn động, mạnh ngẩng đầu lên, Ngạo Quân trong mắt kia không có vẻ sợ hãi, chỉ có chính khí, tự tin thật sâu, làm cho hắn không tự chủ được gật đầu.

Mạnh quay đầu lại, tất cả mọi người đều vẻ mặt không hiểu kỳ lạ nhìn hai người bọn họ, Ngạo Quân rèn sắt khi còn nóng nói:“Triệu tướng quân còn không tiếp chỉ.”

“Chư tướng lãnh mệnh.” Vương gia lại gật đầu , hắn còn có thể như thế nào, quân lệnh không thể kháng a!

“Hảo, kia Triệu tướng quân liền điều binh đi thôi! Nhớ kỹ, quân lệnh của bản quân sư giống như quân lệnh của Vương gia.” Ngạo Quân ý vị thâm trường lại bồi thêm một câu.

Trên chiến trường hai quân binh lực cách xa nhau mà đối trận:

Trên chiến trường, lấy năm vạn đối phó năm ngàn quân kia khí thế liền đã thua trước, nhưng thân là một đại tướng, biết rõ thua cũng không thể cãi lại quân lệnh.

“Ha ha…… Tưởng muốn rửa nhục sao? Xem ngươi thật sự nhìn không ra có tích sự gì ?” Thác Bát Lộc vẻ mặt ‘Khinh thường ngươi’ nhìn trước mắt năm ngàn bộ binh nho nhỏ, cuồng vọng cười to nói.

Hắn đã không nghĩ ra, vì cái gì Thái tử biết được Âu Dương Cẩn Hiên lại uỷ quyền cho người mà hắn nghe cũng chưa nghe qua hình như gọi là Mạc Quân quân sư, phải xuất động ngũ vạn nhân mã, còn cho hắn tự mình cầm binh, lần nữa dặn hắn phải bình tĩnh ứng đối, không thể dễ dàng trúng kế. Xem đối phương sử dụng trận thức như vậy, đã biết Mạc Quân gì đó không có tích sự gì, một chút hành quân cũng không biết, Thái tử lần này là tâm suy nghĩ nhiều quá rồi.

“Vậy nhìn xem lão Triệu ta có hay không tích sự này. Các huynh đệ, sát a!” Triệu Chi Dương ra lệnh một tiếng, năm ngàn nhân mã mạnh hướng quân địch phóng đi, người người ôm hẳn quyết tâm phải chết.

Biết rõ chỉ còn đường chết, nhưng thân là quân nhân, hơn nữa lại là tướng sĩ dưới trướng Cẩn Vương, tuyệt không thể lâm trận bỏ chạy, cho dù chết cũng phải giết vài quân địch mới đủ.

Trong lúc nhất thời, bầu trời đen kịt, binh Long Hiên mặc dù nhân số chênh lệch tới mười lần, nhưng tác chiến dũng mãnh, đều ôm hẳn quyết tâm phải chết, quân Thương Liêu tạm thời vẫn không chiếm được tiện nghi.

Đang ở thời điểm song phương đánh cho ‘Lửa nóng’, Thác Bát Lộc đột nhiên ra lệnh một tiếng:“Rút.” Nhất thời, tất cả binh Thương Liêu đều tựa hồ bối rối thoái lui về phía sau.

Triệu Chi Dương thấy quân địch lại ‘Chật vật’ lui lại như thế, lau máu của quân địch trên mặt, lớn tiếng cười nói:“Ha ha ha…… Lại muốn diễn trò cũ, lão Triệu ta sẽ không mắc mưu.”

Đang muốn hạ lệnh hồi doanh, một phó tướng bên người lập tức thúc ngựa tiến lên, trên người lấy ra một cái túi gấm nói:“Tướng quân, đây là trước khi xuất chiến, Mạc Quân sư giao cho mạt tướng , Mạc Quân sư nói chỉ cần quân địch rút lui, liền giao cho Triệu tướng quân, kêu Triệu tướng quân y theo đó mà hành sự.”

Triệu Chi Dương vẻ mặt nghi hoặc cầm lấy túi gấm: Người kia lại muốn làm gì?

Mở túi gấm ra, vừa thấy chữ ở bên trong, Triệu Chi Dương liền tức giận đem túi gấm ném mạnh xuống đất, ngửa đầu hướng về phía trên không quát:“Mụ nội nó , có cơ hội giết chết lão Triệu ta cùng năm ngàn huynh đệ này, ngươi cũng không bỏ qua có phải hay không? Hảo, lão Triệu ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Quay đầu liếc mắt một cái những huynh đệ đã theo hắn vào sinh ra tử , bên tai lại vang vọng câu nói của Mạc Quân ‘Quân lệnh của bản quân sư giống như quân lệnh của Vương gia’, cắn răng một cái, hạ lệnh nói:“Truy.”

Bình nguyên rộng lớn nổi lên từng đợt cát vàng, không bao lâu, vừa mới nãy là chiến trường chém giết bây giờ lại tĩnh đến đáng sợ, chỉ thấy những binh lính tử trận một thân đầy huyết nằm trên mặt đất, còn có một túi gấm màu vàng bắt mắt ở giữa hé ra tờ giấy thanh tú trắng noãn trên đó viết một chữ ‘Truy’ nặng như ngàn cân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.