Quân Sư Vương Phi

Chương 18: Q.1 - Chương 18: Ủy lấy trọng trách




“Các vị tướng quân nói vậy cũng không phải không có lý” Cẩn Hiên tâm cũng đầy suy tư mà đứng lên, lần này giao chiến có lẽ là từ lúc hắn lên chiến trường tới nay, gặp được một trận chiến khó đánh nhất, Gia Luật Ưng cũng là đối thủ khó đối phó nhất. Nếu tái bại, hậu quả thật sự không thể nào lường được. Đột nhiên nhớ tới chuyện Y Hàn hướng hắn hồi báo, một ý tưởng ở trong đầu dần dần hình thành, hắn quyết định liều một phen. Con ngươi đen thâm thúy chớp động bí hiểm, tiếp tục nói:“Bất quá, có lẽ có một người có thể giúp chúng ta.” Nói xong nhìn về phía Ngạo Quân thật lâu không mở miệng, lại phát hiện y…… Thế nhưng y……

“Không phải đâu! Hắn như vậy cũng có thể…… Cũng có thể……” Dù là Triệu Chi Dương xem nàng không vừa mắt như vậy, hắn lại là một hán tử thô lỗ nhưng khi nhìn thấy Ngạo Quân như vậy cũng không tự giác phóng thấp giọng, sau đó vẻ mặt không thể tin trừng to mắt nhìn nàng.

“Khụ…… Cái kia Quân…… Không, Mạc Quân sư, tỉnh tỉnh a!” Ngụy Tử Tề cũng bị dọa tới mức không nhẹ, tuy rằng biết Mạc Quân sợ lạnh, hơn nữa chỉ lạnh như thế đã lúc nào cũng ngủ, nhưng lúc này cũng là quá khoa trương đi! Có thể ở thời điểm nghị sự…… Mà ngủ. Nhìn Mạc Quân không hề phòng bị, gương mặt giống như của một hài đồng đang ngon giấc, hắn thật sự không đành lòng quấy rầy y, nhưng nhìn mọi người trợn to mắt nhìn chằm chằm bộ dáng của y, còn có ánh mắt rất bí hiểm của Vương gia, Ngụy Tử Tề vẫn quyết định đánh thức kẻ không biết sống chết này. [Lệ Nguyệt: “Hơ hơ!! Quân tỷ… Đáng khâm phục nga.”]

“Ân! Tử Tề?” Cảm giác có người đang kêu nàng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy nguyên lai là Tử Tề, Ngạo Quân thần chí còn mang theo cả Chu công mà trở về, chưa thanh tỉnh cho lắm nên bật ra xưng hô của hai người ở nơi riêng tư.

“Tử Tề? Hừ, Mạc Quân sư tỉnh.” Một thanh âm lạnh tới cực điểm vang lên, Ngạo Quân theo bản năng nhìn về nơi thanh âm vừa phát ra làm cho nàng vừa tỉnh liền rét run, chỉ thấy Cẩn Vương gia bọn họ lúc này khuôn mặt tuấn tú hé ra hàn khí, trong mắt tựa hồ còn toát ra hỏa diễm. Đây là như thế nào? Nàng bất quá ngủ một chút mà thôi, chọc tới hắn sao?

“Tỉnh, có việc sao?” Ngạo Quân thần chí mơ hồ nháy mắt khôi phục, hờn giận bị nhiễu tỉnh toàn bộ đổ lên người Cẩn Hiên, ngữ khí có thể thấy được vẻ không tốt.

“Thầm nghĩ thỉnh Mạc Quân sư cho một mưu kế mà thôi.” Cẩn Hiên ngữ khí vẫn là lạnh tới cực điểm như vậy. Ban đầu khi hắn nhìn thấy gương mặt khi ngủ của y, tâm hắn vốn đã không bình tĩnh lại nổi lên một trận sóng to, ánh mắt nhìn người đang say ngủ toát ra thương yêu say đắm mà ngay cả chính mình cũng không phát hiện, đã bị Ngụy Tử Tề một câu ‘Quân’, Ngạo Quân một câu ‘Tử Tề’ cấp cho lửa giận đánh bay đi .

“Gấp cái gì?” Có như vậy cũng thỉnh người hỗ trợ sao?

“Ngươi không phải nói muốn trợ bổn vương trong vòng ba tháng sẽ đánh thắng trận sao? Hiện tại bổn vương muốn mời Mạc Quân sư xuất mã mà thôi.” Cẩn Hiên cực lực áp chế tức giận của mình, thanh âm đạm bạc nói.

“Ân?” Ngạo Quân nghi hoặc nhìn về phía Ngụy Tử Tề, ý tứ là ta vừa mới ngủ, không biết các ngươi đang nói cái gì!

Ngụy Tử Tề cười sủng nịch, đem việc mọi người sở nghị một chữ cũng không dấu diếm nói cho Ngạo Quân nghe, Ngạo Quân một bên nghe một bên trầm tư , còn thường thường nhìn Cẩn Hiên.

“Vương gia vì cái gì biết bản quân sư nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ?” Ngạo Quân nghe xong, khiêu khích nhìn về phía Âu Dương Cẩn Hiên. Nàng biết từ sau khi nàng đi vào quân doanh, vẫn có người giám thị nàng, cho nên mỗi lần nàng ra ngoài làm những chuyện việc gì, người giám thị kia nhất định nhất ngũ nhất thập về báo cáo cho chủ tử hắn, không cần phải nói, chủ tử nọ nhất định là đại nguyên soái trong doanh — Cẩn Vương gia.

“Bổn vương ‘Tin tưởng’ năng lực của Mạc Quân sư.” Trong một tháng này, Y Hàn mỗi ngày đều đã hướng hắn hồi báo hành tung của Mạc Quân: Y mỗi ngày đều tránh ở trong doanh trướng, nhưng ngẫu nhiên sẽ đi ra ngoài, nhìn như đi dạo không mục đích, nhưng hắn biết y là đang xem xét địa hình nơi này, cũng bởi vậy làm cho hắn càng thêm nghi hoặc. Mà từ khi song phương khai chiến tới nay, Mạc Quân cũng không đi ra ngoài nữa, càng thêm ‘Đại môn không ra, nhị môn không mại’, làm hắn nghĩ đến trong lòng người này chắn hẳn đã có chủ đích đi? Có thể là bởi vì ý nghĩ như vậy, hắn mới nhân hội nghị lần này kêu y đến.

“Kia thật muốn cảm tạ Vương gia ‘Tín nhiệm’ .” Tín nhiệm? Hừ, nam nhân này căn bản từ đầu tới đuôi cũng chưa tin nàng.

“Ngươi là quân sư của bổn vương, bổn vương đương nhiên tin ngươi. Tốt lắm, không biết Mạc Quân sư chuẩn bị đại cục như thế nào rồi?” Cẩn Hiên vung tay áo, ngồi nghiêm chỉnh, làm thành bộ dáng chuẩn bị chờ nghe đối phương giải thích sâu sắc.

“Bản quân sư chuẩn bị……” Cố ý ngừng một chút, thấy tất cả mọi người vẻ mặt thật sự đang chờ câu tiếp theo của nàng, mà Âu Dương Cẩn Hiên lại không tự giác nhìn chằm chằm về phía trước, Ngạo Quân trong lòng cười ác liệt, trên mặt vẫn vẻ mặt lạnh lùng như cũ nói:“Ngày mai, các ngươi tự nhiên biết.”

Không ngoài dự kiến, mọi người vừa nghe xong liền sửng sốt, sau đó phản ứng lại chính là ẩn ẩn tức giận, bởi vì có Vương gia ở đây, nên chỉ có thể cứng rắn ngăn chặn, bất quá chỉ có một người nhịn không được bùng nổ.

“Ngươi…… Ngươi cũng dám đùa giỡn chúng ta, Vương gia, người này rắp tâm không rõ, làm như vậy rất nguy hiểm .” Triệu Chi Dương chỉ vào Ngạo Quân, tức giận đến mặt đều tái đi.

“Đúng vậy, Vương gia, mạt tướng không tán thành.” Hồng tướng quân cũng vẻ mặt không đồng ý nói.

“Mạt tướng cũng không đồng ý.”

“Mạt tướng cũng không đồng ý.”

“Mạt tướng cũng không tán thành.”

……

Trong nhất thời giống như sắp nổ tung, bên trong chủ trướng trừ bỏ Ngụy Tử Tề, các tướng lãnh đều đối với quyết định này của Cẩn Hiên sâu sắc không đồng ý, đây là từ lúc Cẩn Hiên cầm binh tới nay, lần đầu tiên bị nhiều cấp dưới phủ quyết như vậy. Nhưng hắn đã có suy tính, quyết định của hắn sẽ rất ít thay đổi.

“Đừng nói nữa, việc này liền quyết định như vậy.” Tiếng nói trầm ổn nhẹ nhàng dật ra, nháy mắt thanh âm phản đối cũng không còn , mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, Vương gia vì cái gì lại hồ đồ như vậy .

Biểu tình của mọi người đều rơi vào trong mắt Cẩn Hiên, vẫn như cũ, khóe miệng hơi nhếch lên, coi như nghi ngờ của mọi người, người bị thảo luận kia không phải là Ngạo Quân, bí hiểm cười nói:“Bổn vương chờ mong diệu kế của Mạc Quân sư.”

Ngạo Quân đồng dạng bí hiểm cười nói:“Diệu kế không dám nhận, chính là hy vọng, vô luận bản quân sư làm gì, Vương gia cũng không nên ngăn cản, còn có, tất cả tướng sĩ đều phải nghe lệnh của bản quân sư.” Nói xong còn cố ý nhìn về phía Triệu Chi Dương.

Triệu Chi Dương bị Ngạo Quân nhìn đến trong lòng sợ hãi, vừa định nói với Vương gia cái gì, chợt nghe Cẩn Hiên cười nói:“Hảo, bổn vương tuyệt không ngăn cản, tất cả tướng sĩ cũng sẽ nghe lệnh của ngươi.”

“Vương gia……” Mọi người vừa nghe, lập tức muốn phản đối, bất đắc dĩ quân lệnh đã hạ, chỉ có thể vẻ mặt tức giận nhìn về phía ‘Đầu sỏ gây nên’, biểu đạt rõ ràng cùng một ý tứ: Muốn chúng ta nghe lệnh của người rắp tâm bất lương thư sinh văn nhược này, còn lâu đi.

Ngạo Quân hơi hơi giương mi lên, nhìn về phía mọi người một chút, đối với Cẩn Hiên nói:“Tạ Vương gia, Mạc Quân sẽ không làm cho ngươi thất vọng .” Tuy rằng chán ghét Vương gia tự đại này, nhưng nàng quả thật thiệt tình muốn đánh thắng trận chiến này, không chỉ vì hơn mấy trăm mạng người Mạc gia thôn, cũng vì Tuyết, dù sao nàng là Long Hiên hoàng hậu, coi như đây là lễ gặp mặt của nàng, còn có vị hoàng đế tỷ phu chưa gặp mặt kia.

“Hôm nay nghị sự coi như đã xong, Mạc Quân sư cùng các vị tướng quân trở về hảo hảo chuẩn bị đi!” Cẩn Hiên giơ tay lên, ý bảo mọi người lui xuống.

“Dạ Vương gia.” Trừ bỏ Ngạo Quân ra, tất cả mọi người còn lại đều cung kính nói, sau đó chậm rãi rời khỏi chủ trướng.

Ngạo Quân thấy mọi người đều đi rồi, xoay người cũng đi ra, Cẩn Hiên tầm mắt vẫn theo sát sau nàng.

Cảm nhận được tầm mắt như có lửa đốt từ sau thân truyền đến, Ngạo Quân đột nhiên xoay người lại, mị hoặc cười:“Trận này đã đánh, Vương gia vĩnh viễn sẽ không hối hận.” Nói xong cũng không quản Cẩn Hiên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng, lóe hào quang trí tuệ cương nghị hoàn toàn trình ra trạng thái ngốc lăng, vung ống tay áo lên mang theo một mảnh đám mây đi ra.

Hồi lâu, Cẩn Hiên mới theo nụ cười của Ngạo Quân mà phục hồi tinh thần lại, tâm loạn như ma nhìn chằm chằm về hướng Ngạo Quân đã đi xa: Vừa nãy nụ cười kia làm cho hắn từ suy nghĩ đến ý chí kiêu ngạo, thần chí thanh minh lập tức tất cả đều hỏng hết, suy nghĩ hoàn toàn không còn, coi như hồn đã xuất thể, nếu lúc nãy y muốn lấy mạng của hắn, có thể nói dễ như trở bàn tay. Còn có câu nói kia của y, y có thể dễ dàng nhìn thấu ý tưởng của hắn như thế,có thể sâu sắc thấy rõ như thế ngay cả hắn cũng tự nhận không đủ. Thật sự là đáng sợ! Sẽ không hối hận? Thật sự sẽ không làm cho hắn hối hận quyết định hôm nay của hắn sao? Chính mình thật sự đối với người chưa nhìn rõ này cứ như vậy mà ủy lấy trọng trách?

Nhìn không rõ, xem không rõ…… Từ lúc gặp Mạc Quân, tâm hắn đã không còn sáng tỏ, tâm hắn liền rối loạn, ngày hắn có đủ tài năng đẩy đám mây mù kia ra, thấy rõ Mạc Quân, thấy rõ chính mình? Có lẽ là sau khi trận chiến đầu thật sự của Ngạo Quân……

Đạp bộ pháp nhẹ nhàng, Ngạo Quân tâm vừa lòng hướng phía trước mà đi, không biết vì cái gì đối với Âu Dương Cẩn Hiên mặt vẫn hé ra hàn khí kia nhìn đến bộ dáng ngốc lăng, nàng liền cảm thấy trong lòng tràn đầy vui vẻ, hảo có cảm giác thành tựu. Vừa nãy nàng cố ý cười như vậy, mục đích chính là muốn nhìn thấy bộ dáng ngốc lăng của hắn, không thể tưởng được hiệu quả so với tưởng tượng của nàng càng làm cho nàng vừa lòng. Kỳ thật Âu Dương Cẩn Hiên cũng không phải chán ghét như vậy, hắn có khi cũng có cử chỉ đáng yêu!

Đáng yêu? Nàng thế nào lại hình dung vị Cẩn Vương gia cao cao tại thượng kia hội đáng yêu, nhất định là vui vẻ quá, đầu óc có điểm lung tung, Ngạo Quân lắc lắc đầu, tiếp tục hướng phía trước mà đi.

“Ngươi đứng lại.” Đột nhiên một tiếng quát lớn làm cho Ngạo Quân đang đi tới phải ngừng bộ pháp.

Chỉ thấy Triệu Chi Dương mang theo vài vị tướng quân vừa mới ở chủ nội trướng nghị sự, trừ bỏ Ngụy Tử Tề, đều đứng che ở trước mặt nàng, đồng bộ dáng hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi.

“Có việc sao?” Ngạo Quân mặt vẫn như cũ không hề đổi sắc mà đối diện với các tướng quân ở trên chiến trường lập hạ nhiều chiến công hiển hách nói.

“Mạc Quân, ta mặc kệ ngươi là ai, có mục đích gì , tóm lại, chỉ cần có chúng ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng thương tổn Vương gia hoặc một tướng sĩ trong doanh nào.” Triệu Chi Dương hung tợn nói.

“Thương tổn là như thế nào?” Ngạo Quân ác liệt cười nói, đột nhiên rất muốn trêu chọc bọn họ. Đối với các tướng quân này, kỳ thật nàng tuyệt không chán ghét bọn họ, thậm chí có điểm bội phục bọn họ, nhất là Triệu Chi Dương, tính cách hắn ngay thẳng, làm cho nàng cảm thấy rất hảo cảm, tuy rằng hắn vẫn thường phiền toái nàng.

“Như thế nào? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám thương tổn một người, ta cam đoan cho ngươi sống không bằng chết, còn có cách xa Ngụy huynh đệ một chút, đừng tưởng rằng hắn thiện lương, ngươi là có thể lợi dụng hắn. Nhớ kỹ lời ta nói, hừ……” Nói xong mọi người hung hăng trừng mắt nhìn Ngạo Quân một cái, xoay người đi.

Lúc này Ngạo Quân tán giọng nói trong không trung thanh âm từ phía sau truyền đến từ từ:“Lời nói của Triệu tướng quân, Mạc Quân nhất định nhớ rõ, muốn đánh thắng trận này còn phải dựa vào Triệu tướng quân a.”

Trong lời nói rõ ràng có điểm muốn nhờ lấy trọng trách làm cho Triệu Chi Dương sắc mặt lâm vào biến đổi, trong lòng linh cảm mãnh liệt, quay đầu lại, chỉ thấy Ngạo Quân vẻ mặt bí hiểm nhìn hắn cười, cười đến làm cho trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.