Chỉ vì một gốc nhân sâm mà dẫn tới một loạt nháo kịch, cuối cùng mọi chuyện cũng trôi qua, thân thể Hoa Tử Ngang bị trừng phạt, hai người ăn ý không nhắc lại, thế nhưng tựa như một cây kim vô hình đâm vào lòng của Trưởng Tôn Ngưng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhiễm trùng, Trưởng Tôn Ngưng vô cùng rõ ràng, mình yêu Hoa Tử Ngang cho nên bắt đầu từ bây giờ phải học bao dung, đến khi nào anh nguyện ý thẳng thắn, giống như chuyện anh biết rõ cô biết bí mật quan trọng của anh nhưng vẫn hoàn toàn nguyện ý tin tưởng cô.
Có lẽ lúc ban đầu, tình cảm của Hoa Tử Ngang đều mang ít nhiều phòng bị lẫn xem xét, nhưng trải qua không vui nho nhỏ lần này, tin rằng anh cũng đã nhận rõ trái tim của mình, nói cho cùng, giờ phút này trong lòng Trưởng Tôn Ngưng có chút cảm kích đối với lần cãi vả này, về sau phải nhìn biểu hiện của anh, biểu hiện không tốt thì cũng sẽ bị phạt.
Tề Thiên đưa thuốc đến, lại theo dặn dò của Trưởng Tôn Ngưng mua một ít thức ăn, bận việc nên cả người đầy mồ hôi, mông chưa đặt lên ghế salon đã bị thủ trưởng vô lương của anh ta đá trở về đơn vị, nói cho oai là để anh ta trở về chủ trì đại cuộc, có lầm hay không, một cảnh vệ nho nhỏ như anh ta thì chủ trì đại cục cái lông gì chứ, mười cái một trăm phần trăm là anh ta không ở đó cũng không loạn được, chê anh ta chướng mắt thì cứ nói thẳng, lòng vòng làm quái gì. . . . . .
“Trời đã tối, anh cũng không để anh ấy ngủ lại, ngày mai đi cũng được.”
“Cậu ấy biết đường.” Hoa Tử Ngang trả lời theo kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia, tiếng rất nhỏ, cũng rất khàn.
Ách. . . . . . , được rồi, không chấp nhặt cùng bệnh nhân, ai nói sợ anh ta lạc đường đâu, không phải vì lễ phép nên càu nhàu một câu thôi sao? Bộ đội đặc chủng đều như côn trùng, bên ngoài chính là một con rồng hô phong hoán vũ, có thể được tuyển vào bộ đội đặc chủng, dù chỉ là một cảnh vệ thì cũng ngang hàng với nhân vật khủng bố, có khả năng đi theo bên cạnh thủ trưởng ‘biến thái’ siêu cấp Hoa Tử Ngang này nhiều năm, càng là ‘phần tử khủng bố’ trong ‘khủng bố’, nếu anh ta mà đi lạc thì người trên địa cầu đều vứt hết.
Nhiệt độ bên trong nhà rất thích hợp, Trưởng Tôn Ngưng khoác lên người áo ngủ của Hoa Tử Ngang, vừa to vừa rộng, càng nổi bật vóc người mềm mại nhỏ bé của cô, từ đầu gối trở xuống lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng nõn, hai tay áo vén đến khuỷu tay, cũng coi như gọn gàng không trở ngại cô làm việc, tiện tay cột mái tóc dài lại thành đuôi ngựa chỉnh tề, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn ửng hồng lớn chừng bàn tay, làn da trải qua bảo dưỡng chăm sóc nghiêm túc trong quãng thời gian này đã sớm sáng rỡ hẳn lên, mặt căng da phấn nõn nà, lông mày kẻ đen, mắt sáng, môi anh đào, vịt con xấu xí lặng tiếng im hơi không một tiếng động biến thân thành thiên nga trắng xinh đẹp.
Đã nếm được một chút ngon ngọt, nhìn báu vật lúc ẩn lúc hiện trước mắt như thế, cổ họng của Hoa Tử Ngang bất giác chuyển động, động tới chỗ đau nên nhe răng trợn mắt một trận, quá khoa trương rồi được không, Trưởng Tôn Ngưng thấy coi như không thấy, gọi điện thoại nói với Trưởng Tôn chuyện không trở về, xoay người đi vào phòng bếp làm cơm nấu thuốc, hiện giờ bớt nói chuyện với anh là đúng nhất.
Hoa Tử Ngang không cam lòng, giương mắt nhìn cô đi vào phòng bếp, dán chặt ở phái sau Trưởng Tôn Ngưng, cô đi bên trái anh cũng đi bên trái, cô hướng phải anh cũng đi theo, động tác vô cùng khớp giống như trẻ sinh đôi dính liền vậy
Trưởng Tôn Ngưng thật sự là có phần không chịu nổi, xoay người ôm cổ Hoa Tử Ngang: “Ông xã, ngoan! Anh thật sự rất không hợp với dáng vẻ yếu ớt, trở phòng nằm đi, nấu xong gọi anh.”
“. . . . . . .” Hoa Tử Ngang thuận thế vòng qua thắt lưng cô, không hề có ý rời đi.
Đỉnh đầu Trưởng Tôn Ngưng lướt qua vô số vạch đen, muốn chết sao, không ngờ anh còn có bản lãnh dính người, còn dính hơn so với mình, Hoa Tử Ngang nhìn ra suy nghĩ của cô, chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Trưởng Tôn Ngưng, ý tứ là anh chỉ dính em mà thôi, Trưởng Tôn Ngưng bị đánh bại, không còn cách nào với anh, bệnh nhân là lớn nhất, đợi cổ họng của anh tốt lên, thế nào cũng phải phân tích cùng anh một trận.
“Tùy anh.”
Trưởng Tôn Ngưng không dây dưa với anh, xoay người tiếp tục vo gạo, sáng nay cô uống một bát cháo rồi ra ngoài đi dạo phố cùng với Liễu Diệp cả nửa ngày, sau đó bị Tề Thiên mời tới bệnh viện, giày vò một trận, bây giờ đã đói bụng, vo gạo đổ vào nồi, giơ tay lấy gói thuốc bắc mà Hoa Tử Nghiêu kê đơn đổ vào siêu nấu thuốc, chế nước lạnh ngâm, sau đó bắt đầu rửa rau, mới vừa mở khóa vòi nước thì Hoa Tử Ngang giành lấy, rửa rất sạch sẽ còn cẩn thận rũ hết nước, biết là anh sợ nước lạnh không tốt với thân thể của cô nên không tranh giành cùng anh, yên lặng ở bên cạnh thái thức ăn, anh luôn như thế, vĩnh viễn làm so với nói nhiều hơn, không khí điềm tĩnh ấm áp vây quanh hai người.
Bữa cơm này chỉ làm hai món ăn thanh đạm, có món cháo rau củ, Trưởng Tôn Ngưng còn đặc biệt nấu canh khổ qua để thanh nhiệt tiêu viêm, mùi vị hơi đắng, nhưng hết sức ngon miệng, cuống họng của Hoa Tử Ngang đau, căn bản là không dám nuốt bất kỳ vật gì, Trưởng Tôn Ngưng vừa khuyên vừa dỗ, từng muỗng từng muỗng đưa tới miệng thân mật phục vụ, vì thế anh miễn cưỡng ăn một chén nhỏ, cuối cùng, đè ép Trưởng Tôn Ngưng hôn một trận mới bằng lòng tạm thời bỏ qua, tính tình trẻ con, lưu manh vô lại như thế, nếu Hoa Tử Ngang mà bị cấp dưới nhìn thấy không chừng sẽ bị tập thể túm lại vặn hỏi, cái chiêu chiếm tiện nghi đường hoàng này, vì sao trong lớp huấn luyện chiến thuật không có dạy?
Trưởng Tôn Ngưng nhớ lời dặn của bác sĩ Hoa Tử Nghiêu, ba chén nước nấu còn một chén, vừa đen vừa đặc, bưng chén thuốc đậm đặc cay đắng đến trước mặt Hoa Tử Ngang, anh bước một dài nhảy lùi ra xa.
“Đắng.” Ý tứ của Hoa Tử Ngang là Hoa Tử Nghiêu cố tình tăng thêm vị thuốc đắng để chỉnh anh, bóp lỗ mũi, che miệng, thủy chung giữ khoảng cách cùng Trưởng Tôn Ngưng ba bước trở lên.
“Thuốc đắng dã tật.” Trưởng Tôn Ngưng thật sự muốn bật cười, anh trai có thể hại em trai ư, đương nhiên là phải dùng thuốc tốt, mặc dù thuốc đắng nhưng giá trị là ở chỗ này, đường đường là chỉ huy của đội đặc nhiệm ‘Ngọa long’ lại sợ đắng, nói ra ai tin? Hay là nói, người ngã bệnh đều ngây thơ hơn so với bình thường? t
Trưởng Tôn Ngưng bưng chén thuốc đuổi theo Hoa Tử Ngang quanh phòng, anh lắc đầu như trống bỏi, nhất quyết cắn chặt hàm răng không uống, tựa như thỏ trắng nhỏ đang bắt nạt sói xám lớn vậy.
Đuổi theo hồi lâu, bưng chén thuốc cả buổi, tay của Trưởng Tôn Ngưng cũng mỏi nhừ, dứt khoát đặt chén thuốc xuống bàn trà, chống nạnh, chỉ ngón tay vào Hoa Tử Ngang, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Anh uống hay không uống.”
Hoa Tử Ngang cũng dừng lại, đứng ở đầu kia ghế sa lon, nghe cô nói thì nhướn mày lên, mặt cười như muốn ăn đòn, anh không uống, em cứ uống thử rồi sẽ biết.
“Bỏ đi, cũng chỉ là uống thuốc thôi mà cứ uốn éo như đàn bà con gái.” Rõ ràng là đang khích tướng.
Cổ họng của Hoa Tử Ngang đau nhưng đầu óc rất tỉnh táo, anh không mắc mưu, hí mắt châm biếm nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Ngưng, môi giật giật, không có ra tiếng, Trưởng Tôn Ngưng đã từng trải qua huấn luyện, hiểu môi ngữ, thấy rõ ý của anh là ‘em không dám uống’?
Cho tới bây giờ cũng chưa có chuyện cô dám hay không dám, chỉ có chuyện cô nguyện ý hay không mà thôi, nói cô không dám thì cô không dám, không có gì lớn, cô không ‘dám’, còn lâu cô mới mắc mưu anh.
“Em dám uống thử, anh sẽ uống.” Tay Hoa Tử Ngang bưng bít cổ họng, cẩn thận nói, ánh mắt cũng đang nói, có cho em tiền cũng không dám, cho nên đừng ép anh uống chén thuốc này đắng chết người này.
Mẹ nó, ai nói cô không dám, cô nổi cáu muốn uống một ngụm để cho anh nhìn, nhưng mà, á. . . . . . Khích tướng, nhịn! Đừng mất công suy nghĩ điều khiện kèm theo, không thích uống thì không uống.” Trưởng Tôn Ngưng đắc ý lắc lư đầu, cầm điều khiển ti vi bấm xem kênh thế giới động vật yêu thích, mặc dù thật lòng cảm thấy không có gì đáng xem, người bị bệnh là anh, bị khó chịu là anh, có uống thuốc hay không tùy ý anh, liên quan vớ vẩn gì tới cô.
Hết chương 50