Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 58: Chương 58: Chương 51: Va chạm kích tình




A, đầu óc nhóc con này xoay chuyển rất nhanh, không thể lừa gạt, theo bản năng Hoa Tử Ngang sờ mũi một cái, cười như không cười, trong lòng lại lên một kế hoạch, anh lập tức ngồi xuống bên cạnh Trưởng Tôn Ngưng xem ti vi cùng nhau, nhưng cũng không thật sự nhìn ti vi, tay gõ gõ bàn, tính toán kế hoạch nhỏ của mình.

Trên thực tế, Trưởng Tôn Ngưng cũng không nhìn thấy, thỉnh thoảng len lén liếc Hoa Tử Ngang một cái, nhưng không ngờ lại bị anh lặng lẽ thu vào đáy mắt, âm thầm hả hê, làm sao bây giờ? Sao anh cứng đầu như vậy, thấy sắp thuốc nguội lạnh, thuốc mà nguội thì hiệu quả sẽ giảm, làm thế nào đây, đắng một chút thì chết hay sao ông lớn! Nhìn anh ủ rũ như thế, khẳng định rất khổ sở, cổ họng bị sưng không tính là bệnh nhưng cũng đau muốn chết, ăn cũng là chỗ đó uống cũng là chỗ đó, ngay cả hô hấp cũng dính líu đến nó, khụt khà khụt khịt, trong lòng không dễ chịu, hiện tại, mỗi khi anh hít thở một chút đều tựa như bị gia hình vậy! Thôi, trước tiên dụ dỗ anh uống thuốc rồi nói sau.

“Này. . . . . . .”

“Ông xã. . . . . . .”

Trưởng Tôn Ngưng vừa lên tiếng vừa dò xét người bên cạnh, Hoa Tử Ngang thủy chung hình như không nghe thấy, cúi đầu, mắt hơi lim dim, co người ở một góc ghế sa lon, dáng vẻ rất khổ sở.

“Ông xã. . . . . . .” Cô giơ tay lắc lắc, không có phản ứng, ngủ rồi sao?

“Ông xã ngồi dậy uống thuốc.” . . . . . .

“Ông xã, anh uống hết thuốc thì tối nay em ngủ chung với anh.”

Trưởng Tôn Ngưng chỉ là thuận miệng nói, còn cho là sẽ không có kết quả, cũng không chút để ý luôn miệng không ngớt lời, hiện tại không thể so với mười mấy năm sau, giữa nam nữ không có thoáng như vậy, cho tới nay, hành động của Trưởng Tôn Ngưng ở trong mắt Hoa Tử Ngang không thể nghi ngờ là nhiệt tình lớn mật, thậm chí là có phần phóng đãng, thử hỏi có người đàn ông nào không thích phụ nữ ôm ấp yêu thương? Ở trên giường lẳng lơ mê người? Đó là nguyên do mà Trưởng Tôn Ngưng nói ra miệng, nhưng mà, nhưng mà, cô tuyệt đối là vô tâm mới nói lỡ miệng.

Vậy? Còn chưa dứt lời, Hoa Tử Ngang ‘vọt’ đứng dậy, bưng chén thuốc lên, ừng ực mấy cái nuốt hết chén thuốc đắng ngét vào bụng, túm Trưởng Tôn Ngưng dậy đi vào phòng ngủ, chỉ sợ chậm một giây là cô sẽ hối hận, tất cả động tác làm liền một mạch, giống như đã diễn tập qua hàng trăm hàng ngàn lần nên mới thuần thục như thế.

Má ơi, tình huống gì thế này? May mà tư duy của Trưởng Tôn Ngưng nhanh nhẹn, chỉ là đầu óc nhất thời hơi mơ hồ, chờ phản ứng được thì đã rơi trong ổ sói, a a, khốn kiếp, bị lừa rồi, rõ ràng từ lúc bắt đầu chính là sói xám lớn đặt bẫy, thỏ trắng nhỏ đáng thương lòng dạ quá mềm yếu, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời không thể nói lung tung, đúng là kinh nghiệm đẫm máu! Một câu nói sai không giữ được mình rồi.

“Hoa Tử Ngang, anh là đại sắc lang, buông em ra.” Vốn là áo ngủ trên người vừa to vừa rộng, cô lại còn giãy giụa, trượt xuống một nửa, bộ ngực sữa mềm mại áp trong ngực, có tên ngu mới buông tay.

“Cử động nữa thì trần truồng luôn.” Đáng lẽ giọng của Hoa Tử Ngang khàn đặc, anh lại cố ý đè nén, giống như ma âm lọt vào tai của Trưởng Tôn Ngưng.

Thân thể Trưởng Tôn Ngưng run rẩy như bị điện giật, người cứng còng không dám lộn xộn, Hoa Tử Ngang chỉ giam cầm tay chân chứ không hề ép buộc cô, nhưng ánh mắt của anh nóng rực không khỏi làm cho cô nhớ tới cảnh tượng trên ghế sa lon ngày đó, động tác, tư thế gần như là giống nhau, chẳng qua ngày đó Hoa Tử Ngang đang tức giận, tràn đầy dã tính, ‘man’ hơn so với giờ phút này, nếu không phải anh quá mệt mỏi, có lẽ ngày đó bọn họ. . . . . . . Phi phi phi, nghĩ bậy gì đây, Trưởng Tôn Ngưng dùng sức xua đuổi hình ảnh cấm trẻ nhỏ trong đầu đi, trước kia cô không có đàn ông, thân là đặc công, chuyện như vậy cũng nhìn không ít hiện trường trực tiếp, dĩ nhiên, ở trong mắt cô, những thứ kia cũng không có bất kỳ cảm giác nghệ thuật gì để nói.

“Nghĩ đến cái gì, hửm?”

Hoa Tử Ngang ý tứ sâu xa ‘hửm’ một tiếng khiến mặt của Trưởng Tôn Ngưng đột nhiên ửng hồng, suy nghĩ bị nhìn thấu, vừa thẹn vừa cáu, hận không thể tìm một cái lổ để chui vào.

“Lưu manh.”

“Nói anh, vậy còn em?” Gương mặt tuấn tú của Hoa Tử Ngang áp sát, hơi thở ấm áp phả trên gương mặt Trưởng Tôn Ngưng, tiếp đó cơ thể cũng nóng hừng hực như đốt lửa

“Anh.” Đương nhiên là anh, cô rất thuần khiết và trong sạch có được hay không? . . . . . .

“Cho nên em thích lưu manh.”

Trưởng Tôn Ngưng trợn mắt, thật sự rất muốn cắn anh một cái, nụ cười đáng ghét quả thực là muốn ăn đòn mà, lại nghèo từ ngữ rồi, logic Hoa Tử Ngang không sai, đáng chết, lại lọt bẫy rồi: “Cổ họng của anh hết đau rồi phải không?” Nói chuyện bới móc lưu loát như thế, rõ ràng là đã bớt đau.

“Em là thuốc giảm đau tốt nhất của anh.” Hoa Tử Ngang cởi bỏ áo khoác, thuận thế nằm ở một bên, cánh tay dài siết thật chặt thắt lưng cô, lần nữa phủ lên môi của cô.

“Anh. . . . . . .” Trưởng Tôn Ngưng giãy giụa mấy cái, cuối cùng đắm chìm trong nụ hôn triền miên nhu tình như nước của anh.

Hồi lâu, hai người đều cảm thấy khó thở, anh mới lưu luyến bỏ qua: “Ngủ đi.”

Nói xong, Hoa Tử Ngang phối hợp nhắm mắt lại, Trưởng Tôn Ngưng lẳng lặng chăm chú nhìn anh nửa ngày, cũng rũ mắt xuống, lồng ngực của anh rắn chắc, ấm áp, dựa vào rất kiên định, rất an tâm.

Cảm giác này, thật tốt!

Sáng sớm.

Không đúng, nói cho chuẩn xác, đã là buổi trưa, ánh mặt trời nóng đến nỗi khiến người ta không thể lười biếng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào trên giường, cô gái nhỏ ngọa nguậy như mèo con, xoa xoa mắt, rốt cuộc đã có dấu hiệu thanh tỉnh.

Bé mèo lười, thật là hết cách với em, Hoa Tử Ngang mỉm cười lắc lắc đầu, nhếch mép, chứng minh tâm tình của anh vô cùng tốt, giơ tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại đâm đâm lỗ mũi, hi vọng cô mau chút tỉnh lại, tối hôm qua, nhóc con này giương nanh múa vuốt cũng không biết ngủ lúc nào, cánh tay của anh ở phía dưới đầu cô, hai tay còn ôm chặt anh, muốn rút ra cũng không được, buổi sáng tỉnh lại, cũng không thể không tiếp tục nằm theo cô.

“Ừ. . . Đừng nhúc nhích. . . Ngủ thêm một lát .” Trưởng Tôn Ngưng đẩy tay Hoa Tử Ngang ra, lẩm bẩm mang theo nồng đậm giọng mũi.

Còn ngủ thêm một lát? Ngủ nữa thì hết ngày.

“Bé lười, nên rời giường, có đói bụng hay không.” Hoa Tử Ngang không biết, đêm hôm trước Trưởng Tôn Ngưng gần như cả đêm không chợp mắt, cũng không phải cô cố ý ngủ nướng, chẳng qua, ngay cả chính cô cũng không để ý, thời điểm cùng Hoa Tử Ngang ở chung một chỗ với nhau cô luôn thích lười biếng.

“Đừng ầm ĩ, ghét.” Ở trong chăn, Trưởng Tôn Ngưng vô cùng bất mãn, hai chân giẫm đạp, tiếp theo thân thể lay động, đụng phải lồng ngực của Hoa Tử Ngang khiến anh ngứa ngáy, giống như có một bàn tay nhỏ đang nhẹ nhàng gãi gãi.

Thân thể Hoa Tử Ngang cứng đờ, ‘phụt’, một đốm lửa bị đốt, vội vàng hít sâu điều chỉnh cảm xúc, cố gắng giữ vững lý trí, cô là người phụ nữ đầu tiên của anh, anh không muốn làm bất cứ điều gì thương tổn đến cô, làm chuyện để cho cô hối hận, vì thế, hiện tại không phải lúc.

“Yêu tinh, không dậy anh sẽ ăn em.” Anh không thể lại theo cô nằm ở trên giường nữa, trời mới biết, cô nàng ma quỷ này có vóc người báu vật hấp dẫn đến cỡ nào, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, dù anh tự xưng là có năng lực ý chí kinh người, cũng khó bảo đảm không sụp đổ trước những cử động vô tình mờ ám của cô, nhưng cố tình, cô lại giống như người không liên quan không hay biết.

“Phiền chết người.” Trưởng Tôn Ngưng tức giận lật người, mơ mơ màng màng giơ tay lên chụp về hướng Hoa Tử Ngang, tiếp theo là tiếng thét chói tai: “A! Sắc lang, sói đuôi to háo sắc, cút ngay, sờ ở chỗ nào?”

Hết chương 51

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.