Cuộc sống đó, em không sống được, một câu nói bình thản nhưng trong mắt chính ủy tràn đầy nụ cười, thì ra thói quen của anh là sống chung với tiểu Cẩn, tiểu Cẩn cũng đã quen có anh và tiểu Thiên, sống chung với nhau.
“Tiểu Thiên, trôi qua có tốt không?” Nhìn chính ủy cười, tiểu Cẩn tràn đầy lo lắng, thằng bé không giống như những đứa nhỏ khác, khéo léo nghe lời, tâm tư tinh tế, ngày cô đi khóc ác như vậy, cô là người mẹ xấu vẫn cứ đi.
Chính ủy nhìn tiểu Cẩn, mạnh mẽ ôm lên, khẽ nhíu mày: “Em nên hỏi anh trôi qua có được không?” Ngược lại, chính ủy nói với Giản Dung: “Giản Dung, báo cho đoàn trưởng một tiếng, hôm nay tôi nghỉ phép!”
Nói xong ôm tiểu Cẩn về nhà, trên mặt Ôn Uyển cùng Giản Dung mang một nụ cười, mọi việc đã qua, tất cả coi như đã hồi phục trở lại, ngày sẽ tốt đẹp, tiểu Thiên cũng có mẹ, thật tốt.
Ngay lúc chính ủy xoay người đóng cửa, Giản Dung chợt nhớ ra điều gì, kêu với chính ủy: “Chính ủy, tôi không đi tìm đoàn trưởng.”
Lúc này chắc đoàn trưởng đang chờ anh, anh còn đi tìm đoàn trưởng nói một tiếng không phải là tự chui đầu vào lưới à? Chính ủy không thể xây dựng hạnh phúc của mình trên sự khổ đau của người khác, rất không thích hợp.
Ôn Uyển quay đầu, nhìn Giản Dung, nói rất có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Hòa thượng chạy cũng không trốn khỏi miếu, chẳng lẽ anh còn có thể bay ra khỏi đoàn 731, cơm nước xong, ngoan ngoãn đi chịu phạt đi?”
Lôi kéo Giản Dung, Ôn Uyển cười rời đi, Giản Dung không thể tin nhìn Ôn Uyển, đã nói là thương anh đấy? Đây mà là yêu sao? Một chút đau lòng cũng không có!
“Nếu đoàn trưởng đánh anh thì làm thế nào?” Giản Dung mặc cho Ôn Uyển lôi kéo, tính khí đoàn trưởng hơi dữ dội, nhỡ đâu đánh anh thì làm thế nào?
Ôn Uyển cười khúc khích: “Không có việc gì, em là bác sỹ! Đánh không chết là được!”
Bị thương cô có thể trị, cô không sợ, phải không? Mình làm bậy thì mình phải chịu trách nhiệm, tính khí này của đoàn trưởngdù sao tốt hay xấu gì Giản Dung cũng không thể tránh khỏi.
“…” Giản Dung xụ mặt, đánh không chết là được? Cô nhóc này thật sự ghê gớm? Càng ngày càng độc ác rồi, nghĩ tới gánh nặng bốn mươi lăm km, anh vô cùng không dễ chịu.
Cùng đi với Ôn Uyển đến nhà ăn ăn cơm, ở đây vốn không có người, hai người ăn cơm, Ôn Uyển ngược lại đi phòng y tế, Giản Dung đi theo Ôn Uyển nói một tiếng, rồi đi với phòng làm việc của đoàn trưởng.
Vừa đến cửa phòng làm việc của đoàn trưởng, Giản Dung chỉnh nón lính, ho nhẹ một tiếng, la to với bên trong: “Báo cáo!”
“Vào đi!” Đoàn trưởng đã quen giọng, ở bên trong đáp một tiếng.
Giản Dung đẩy cửa đi vào, chỉ thấy đoàn trưởng ở đó làm tư liệu, đi đều tới trước mặt đoàn trưởng, liếc nhìn sắc mặt đoàn trưởng, Giản Dung mới mở miệng: “Đoàn trưởng, chính ủy xin nghỉ, chị dâu trở lại.”
Làm việc phải có chiến thuật, đối đãi với đoàn trưởng nhất định phải chú ý chiến thuật, nếu không chỉ có mệnh bị phạt.
Lúc này đoàn trưởng Triệu mới ngẩng đầu lên nhìn Giản Dung, hơi giật mình: “Thật? Trở về lúc nào?”
Khoảng thời gian này Trương Nghị rất khác thường, thằng bé tiểu Thiên kia cũng đáng thương, tiểu Cẩn này bỏ nhà đi, nhưng mang hai trái tim nhà này đi theo rồi.
“Thật.” Giản Dung thuận tay lấy điếu thuốc của đoàn trưởng Triệu, nhả ra ngụm khói: “Sáng sớm nay trở về, nhìn rất hạnh phúc.”
Cuộc sống này mình đã từng trải qua, lời này cũng đánh mạnh vào anh, không ngờ chị dâu lại theo quân dưới điều kiện này, còn có thể nói ra lời kia, xem ra, chính ủy cùng tiểu Thiên rất quan trọng đối với chị dâu.
“Trương Nghị quả thật lợi hại, cứ dây dưa như vậy, vợ tự mình trở lại?” Chuyện như vậy chỉ có Ôn Uyển cùng Giản Dung biết, bọn họ không nói, người khác đương nhiên không biết, ngay cả đoàn trưởng cũng không biết sự tình.
Giản Dung kéo ghế, ngồi đối diện với đoàn trưởng, phủi tàn thuốc lá: “Đúng vậy, tự mình trở về.”
Đoàn trưởng gật gật đầu, gõ gõ cây bút trên bàn: “Nếu là Hàn Hề nhà tôi, cô ấy về nhà mẹ đẻ mà tôi không đi đón về, vậy không phải cả tập đoàn mang bom tới vạch trần tôi à?”
Dừng một chút, đoàn trưởng tiếp tục nói: “Thật ra thì Trương Nghị cũng không đúng, vợ quá tốt vậy? Mà thiếu nhiệt tình?”
Đều là vợ chồng, không phải thù địch qua đêm, dỗ dành là được? May mà trở lại, nếu không, thật sự ly hôn, Trương Nghị cũng đáng đời.
“À, tất nhiên, mỗi nhà đều có khó khăn riêng, chị dâu cũng là người tốt, anh thật hạnh phúc…!” Giản Dung khó có được lời nói lề mề dài dòng như vậy, vô cùng không giống tính của anh, còn hâm mộ chính ủy?
Đoàn trưởng cũng không biết xấu hổ, gạt tổ chức giấu tiền riêng, còn cự tuyệt không khai báo tình hình thực tế, không cho anh quỳ bàn giặt cả đêm đó chính là may mắn của anh, phải không? Nếu anh là chị dâu, để cho anh ấy quỳ một ngày, cũng không cho anh ấy ăn cơm.
Chỉ có điều nghĩ như vậy, nhưng nếu Ôn Uyển để cho anh quỳ bàn giặt một ngày anh liền buồn bực, cho nên đừng có đứng đó nói chuyện không biết suy nghĩ.
Đoàn trưởng nghe xong lời Giản Dung nói, cười hì hì: “Tất nhiên, chị dâu cậu tuy độc miệng, nhưng thật ra người không tệ.”
Dù không vừa lòng cũng vẫn là vợ mình, lúc nói chuyện đoàn trưởng vẫn theo thói quen giữ gìn một ít, chỉ cần về cơ bản không gây ra sai lầm, anh còn chịu được.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Giản Dung đưa tay dập thuốc, ngược lại đứng lên, ghế dựa mài ra âm thanh trên đất, “Hoàn thành, đoàn trưởng, chính là tới đây báo cáo một chút chuyện chính ủy, tôi đi huấn luyện.”
Cả người cảm thấy mạnh mẽ thoải mái, Giản Dung nói xong định đứng dậy rời đi.
Đoàn trưởng liếc mắt nhìn Giản Dung, vùi đầu tiếp tục làm tư liệu, âm thanh buồn bực: “Hôm nay không cần cậu đi, tự mình mang nặng chạy bốn mươi lăm km đi.”
Định dời lực chú ý phải không? Định giương đông kích tây phải không? Anh là đoàn trưởng? Có thể lên tới bây giờ, không có chút năng lực điều tra phá án, sao mang binh Sao mang đoàn 731 tốt như vậy?
Xét về tâm địa gian xảo, Giản Dung nhỏ bé còn muốn đấu cùng anh? Giản Dung vừa vào cửa là anh biết thằng nhóc này đang nghĩ gì rồi? Tối hôm qua quỳ bàn giặt? Một đêm chư ăn cơm, rõ ràng đói bụng?
Chuyện giấu tiền riêng bị bại lộ, bây giờ hút thuốc lá cũng chỉ có thể mua năm điếu, tiền nhiều không có, tất cả đều do thằng nhóc Giản Dung chết toi này làm hại.
Giản Dung đứng tại chỗ, còn nhớ chuyện như vậy sao? Vui vẻ hỏi han nhiều như vậy, cũng không làm cho đoàn trưởng hôn mê, quay đầu nhìn đoàn trưởng: “Tôi báo cáo công việc cho chị dâu, sai chỗ nào?”
Ai mắng anh trước, chỉ có điều theo việc mà xét, đoàn trưởng trả đũa, quá ghê tởm!
“Không sai, ông đây muốn cậu chạy bộ! Cậu vừa chạy, tôi rất vui mừng, sai ở đâu hả?” Đoàn trưởng không ngẩng đầu lên, giọng nói hết sức bình tĩnh, cho cậu chạy thì cậu phải chạy, lúc làm bậy sao không nghĩ bây giờ sẽ phải chịu phạt chứ?
Giản Dung hít sâu một hơi, vừa định nói gì, đoàn trưởng ngẩng đầu lên: “Bây giờ, lập tức ngay lập tức! Đây là mệnh lệnh!”
“Rõ!” Giản Dung la to một tiếng, xoay người chạy ra, thân là quân nhân, mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, không đi cũng phải đi!