Giản Dung xoay người vừa định chạy ra ngoài, đoàn trưởng liếc mắt nhìn ra cửa, ngược lại cúi đầu xuống, tiếp tục làm công việc, chưa đầy một lát sau, ngẩng lên lại thấy Giản Dung đứng ở trước mặt mình.
“Thằng nhóc chết toi này, sao cậu lại chạy trở lại? Ông đây nói cho cậu biết, hôm nay chạy bốn mươi lăm km, cậu không trốn được, phải chạy cho tôi, toàn bộ biện pháp không chính đáng đều không thể thực hiện.” Đoàn trưởng Triệu thật nóng nảy, vỗ bàn, quát Giản Dung.
Giản Dung bình tĩnh liếc nhìn đoàn trưởng Triệu, tay đưa ra lấy phong thư ở trên bàn, tiện tay mở ra, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra hàm răng trắng như tuyết, vết sẹo nơi khóe mắt cũng phai nhạt bớt.
“Hừ, thằng nhóc chết tiệt, ai cho cậu lấy đồ của tôi?” Đoàn trưởng Triệu chặn ngang cướp đoạt, khó lòng phòng bị thật? Thằng nhóc chết tiệt này, không có chuyện gì liền theo dõi chuyện riêng tư của người khác, tật xấu gì chứ, đây là?
Gương mặt Giản Dung bình tĩnh, nụ cười nơi khóe miệng vẫn không biến mất: “Thiệp mời à?”
Vừa rồi cảm thấy phong thư sáng nay rất quen mắt, không nghĩ tới là thật, may mà anh cơ trí phải không? Đoàn trưởng gan ghê thật? Dù sao cũng phải để cho chị dâu bắt đoàn trưởng quỳ một ngày, không cho ăn cơm?
“Xin đi, thiệp mời, thì sao?” Đoàn trưởng Triệu hơi cà lăm nhìn Giản Dung, “Người khác kết hôn, phát thiệp mời, quá mức bình thường? Có gì ngạc nhiên?”
Ai mà không kết hôn chứ? Người nào kết hôn mà không phát thiệp mời chứ? Nhìn thằng nhóc chết tiệt này, cười nham hiểm như vậy?
Giản Dung nhìn đoàn trưởng Triệu “Oh” một tiếng, tiếp tục nói: “Cái tên nhìn thật quen mắt, Nghiêm Tuệ?”
Tên này, người khác không quen thuộc, nhưng anh rất quen thuộc, là thanh mai trúc mã của đoàn trưởng đó, vì cô gái này, trước kia chị dâu đã ồn ào không ít với đoàn trưởng, hai người là thanh mai trúc mã, dieendaanleequuydonn nếu chị dâu đã biết, còn gửi thiệp mời, hôm nay đoàn trưởng muốn đứng một đêm trong sân.
“Cô ấy kết hôn thì gửi thiệp mời cho tôi, quá bình thường, trước kia lúc đi học, bạn học cũng phát.” Đoàn trưởng Triệu ngước mắt nhìn Giản Dung, thằng nhóc chết tiệt này chính là thích ăn đòn, không có chuyện gì cứ thích túm bím tóc ông đây không thả hả?
Thật ra thì cô ấy cũng không có gì, chính là học chung sáu năm cấp hai và cấp ba, nhắc tới cũng khéo, hai người luôn ngồi cùng bàn, sau khi kết thúc kỳ thi đại học, anh đi học trường quân đội, còn cô gái kia đi phương Bắc, hai người không còn liên lạc nữa.
Lúc anh và Hàn Hề xem mắt kết hôn, khi đó Nghiêm Tuệ vừa mới tốt nghiệp, lúc công việc khó khăn, có đôi khi cũng tâm sự với anh, chuyện này Hàn Hề đã biết, giống như mắc nợ còn nói cho Hàn Hề bọn họ đã từng là thanh mai trúc mã.
Thiếu chút nữa Hàn Hề đã giải quyết anh tại doanh trại rồi, trận ồn ào đó ai cũng biết, vốn tưởng thằng nhóc Giản Dung chết tiệt này im hơi lặng tiếng, không ngờ lại nham hiểm như vậy, chờ cơ hội trả đũa đấy?
Giản Dung gật gật đầu, vẻ mặt vô lại: “Ngài kích động gì chứ? Tôi cũng không nói gì, là thiệp mời thì tôi đi hỏi một chút.”
Chạy xong bốn mươi lăm km, anh sẽ đi hỏi chị dâu, Nghiêm Tuệ kết hôn, chị có đi không? Không thể để cho đoàn trưởng đơn độc, quá khó coi?
“Ông đây cảnh cáo cậu, còn dám đưa ra ý xấu gì, TMD, tôi để cho cậu lăn đến đám tân binh.” Đoàn trưởng Triệu nhìn Giản Dung như vậy luôn có dự cảm xấu, thằng nhóc này nhất định sẽ giở trò xấu.
Giản Dung “Ừhm” một tiếng, mở miệng nói: “Đoàn trưởng, tôi đi chạy bốn mươi lăm km.”
Khi Giản Dung định nhấc chân bước ra khỏi cửa, sau lưng vang lên giọng nói của đoàn trưởng Triệu: “Chờ một chút!”
“Đoàn trưởng, còn có việc gì?” Giản Dung quay đầu lại nhìn đoàn trưởng Triệu, gương mặt mê man.
Đoàn trưởng Triệu nhìn Giản Dung, hận không thể đi lên xé làm đôi gương mặt phá tướng của cậu ta, ngăn chặn cơn tức ở đáy lòng: “Không cần chạy, mang binh đi huấn luyện đi?”
Lần sau có thư tín bí mật gì, nhất định không để ở trên bàn, không đúng, lần sau, nếu Giản Dung có báo cáo công việc thì bắt báo cáo ngay ngoài cửa, tuyệt đối không cho thằng nhóc chết tiệt này đi vào phòng làm việc của mình.
“Không thích hợp? Phạm sai lầm thì phải chịu phạt chứ?” Giản Dung hơi khó xử, lát thì bắt chạy bốn mươi lăm km, lúc sau lại không để cho chạy, vua không nói chơi đâu? Đoàn trưởng như vậy, rất không đáng tin rồi.
Đoàn trưởng Triệu kêu một tiếng, quát Giản Dung: “Nhanh, cút nhanh lên, nửa giây ông đây cũng không muốn gặp lại cậu!” Được tiện nghi còn ra vẻ, thằng nhóc chết tiệt này, còn học xấu? Cũng vì cậu ta mang lính của mình.
“Rõ!” Giản Dung cười cao giọng hô, đưa tay chỉnh lại nón lính, đi đều bước rời khỏi phòng làm việc của đoàn trưởng.
Hôm nay ngày tốt, người đi, vận may đến, có ngăn cũng không ngăn nổi? Như đoàn trưởng vậy, còn có nhiều cô gái nhớ thương, chị dâu còn coi trọng, thật là một đóa hoa tươi, cắm ở, cắm cái quái gì nhỉ.
Giản Dung ra khỏi ký túc xá, ra sân huấn luyện binh lính, Ôn Uyển đã bắt đầu bận rộn ở đội y tế, hôm nay là thứ hai, nhưng không có người nào, lúc Ôn Uyển sửa sang lại ô vuông để thuốc, ngẫu nhiên sẽ ngó qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Nhìn gì vậy?” Tiểu Mục đi tới trước mặt Ôn Uyển, thuận tay lấy một miếng chocolate từ trong túi áo ra đưa cho Ôn Uyển, Ôn Uyển làm việc nghiêm túc, từ trước đến giờ cực kỳ ít phân tâm, chứ đừng nói là khác thường như hôm nay.
Ôn Uyển nhận lấy chocolate, cười lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Tiểu Mục “Oh” một tiếng, vừa định đi, chỉ nghe thấy Ôn Uyển hỏi: “Tiểu Mục, bình thường các cậu chạy bốn mươi lăm km là chạy tới đâu?”
Cô học đại học quân y, nhưng lúc tập thể bị phạt, nhiều nhất chỉ chạy 12 km đã muốn tính mạng, bốn mươi lăm km, dieendaanleequuydonn đối với cô mà nói chính là con số thiên văn *, nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng không biết khi Giản Dung chạy về sẽ mệt thành cái dạng gì.
(*) con số thiên văn: ý chỉ những con số rất lớn.
“Bốn mươi lăm km à, tới núi Dụ Lâm đó.” Tiểu Mục thuận miệng đáp một tiếng, kinh ngạc nhìn Ôn Uyển: “Sao vậy? Chị muốn thử một chút?”
Ôn Uyển lắc đầu liên tục: “Không có, tôi chạy ba cây số đã muốn chết, đây là bốn mươi lăm km đấy.”
Nói xong Ôn Uyển ngồi xổm xuống tiếp tục sắp xếp lại ô vuông đựng thuốc, tiểu Mục cũng không nói gì thêm, ngược lại tiếp tục bận rộn.
Đến trưa lúc ăn cơm, thỉnh thoảng Ôn Uyển lại nhìn sân huấn luyện, vẫn không thấy bóng dáng Giản Dung, không phải chưa trở lại chứ? Đột nhiên hơi đau lòng, đi vào nhà ăn, chỉ thấy nhóm lính đã ăn cơm rồi.
Vương Cường nhìn thấy Ôn Uyển, cười hì hì, vẫy vẫy tay với Ôn Uyển: “Chị dâu, ngồi bên này!”
Ôn Uyển hơi kinh ngạc nhìn nhìn Vương Cường, sau lần trước bị Giản Dung phạt dùng bàn chải đánh răng lau cửa kính, Vương Cường thấy cô liền đi đường vòng, hôm nay lại chủ động tìm cô, khiến cho Ôn Uyển không khỏi kinh ngạc, bưng cơm trong tay, Ôn Uyển đi tới phía Vương Cường, ngồi xuống bên cạnh Vương Cường.