Quân Sủng

Chương 61: Chương 61: Ngoại truyện 5: Bảo bối của một mình thiếu tá Lục




Công việc của thượng tá Lục ở phía bắc nhẹ nhàng hơn so với miền nam nhiều, cũng không có nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng anh vẫn kiên trì rèn luyện như cũ, không hề buông lỏng.

Ngày đó, chợt có một cú điện thoại từ phương nam tới, là Lý Bắc gọi, nhiệm vụ của bọn họ lần này hết sức khó khăn, dựa vào lực lượng của bọn họ bây giờ căn bản là không có khả năng hoàn thành, nên hy vọng thượng tá Lục anh có thể tới trợ giúp.

Mặc dù mỗi ngày Lục Diệp đều mang theo gương mặt nghiêm túc, nhìn bình tĩnh biết tự kiềm chế, nhưng trong lòng anh cũng vẫn rất có nhiệt huyết,. vừa nghe nói có nhiệm vụ, không nói hai lời liền đồng ý.

Chỉ kịp gọi cho Vân Thường một cuộc điện thoại rồi chạy tới phía nam, lần này đi tới hơn nửa tháng.

Đợi đến khi nhiệm vụ hoàn thành, thượng tá Lục liền bị phơi thành một khối đen sì.

Phía nam nói muốn tổ chức lễ chúc mừng cho thượng tá Lục, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, dù sao bây giờ anh cũng không còn thuộc về quân khu phía nam nữa.

Lại bị thượng tá Lục nhẹ nhàng cự tuyệt, nguyên nhân? Thượng tá Lục nghĩ tới bã xã a!

Buổi tối cuối mùa thu, Vân Thường đang ở trong thư phòng Lục Diệp giúp anh sửa sang lại tài liệu. Lục Diệp vừa đi là đi lâu như vậy, mỗi ngày cô đều lo lắng, đến mấy buổi tối liên tiếp không ngủ được.

Thường xuyên đến thư phòng của anh ngồi một lát, nhìn chữ viết của anh cùng các quyển sách, trong lòng cảm thấy có chút an ủi.

Vì vậy, khi thượng tá Lục phong trần mệt mỏi chạy về nhà, chỉ thấy Vân Thường đang ngồi trước bàn đọc sách của anh ngẩn người, không biết nghĩ cái gì, ngay cả việc anh đẩy cửa tiền vào cũng không biết.

Thượng tá Lục sải bước lớn đi tới, ôm lấy người tràn đầy nỗi lòng.

Vân Thường giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn.

“Không ngủ được?” ánh mắt sáng quắc của Lục Diệp nhìn chằm chằm cô, giọng nói vừa thấp lại khàn khàn, tự dưng khiến Vân Thường cảm thấy mặt đỏ tới tận mang tai.

Cô hạ con ngươi, lông mi dài cong run rẩy, “Bây giờ, chuẩn bị đi ngủ.”

Lục Diệp cười một tiếng trầm thấp, đưa tay xoa mắt cô, “Anh đã trở về.”

Vừa dứt lời, liền cúi đầu, bắt được cánh môi Vân Thường.

Môi của cô rất ngọt, Lục Diệp mong nhớ nửa tháng nay, nghĩ mình thiếu chút nữa vì khát nước mà chết, hôm nay thật vất vả mới có thể âu yếm, sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.

Cánh tay mạnh mẽ của anh chợt bóp chặt hông của Vân Thường, dễ dàng bế Vân Thường lên, ngoài miệng vẫn thay đổi góc độ hôn môi cô như cũ.

Đầu lưỡi có lực trong miệng cô, bắt được đầu lưỡi mềm mại trơn bóng, dùng sức. Đầu lưỡi càng thăm dò vào sâu hơn, giống như một người cường thế xâm lược, điên cuồng cướp lấy từ trong miệng cô.

Vừa hôn xong, Vân Thường cảm thấy cả cơ thể mình mềm nhũn, sắc mặt hồng hồng, khẽ nhếch môi thở hổn hển, tơ bạc còn chưa kịp nuốt theo khóe miệng từ từ chảy xuống, vẽ ra một dấu vết dâm mỹ ở trên chiếc cằm trắng nõn của cô.

Ánh mắt của Lục Diệp tối sầm lại, bàn tay vung lên, đem toàn bộ sách vở tài liệu trên bàn quét hết xuống đất, đặt Vân Thường ở trên bàn sách, dùng lưỡi liếm sạch chất lỏng ở khóe môi cô.

Một tay theo áo ngủ của cô dò xét đi vào, phủ lên một bên, từ từ.

Môi cũng theo khóe miêng trượt xuống, tại xương quai xanh xinh đẹp của Vân Thường luu luyến không đi, lúc nặng lúc nhẹ.

Khóe mắt Vân Thường nhất thời trở nên ướt át, cắn chặt môi dưới khắc chế bản thân mình tạo ra âm thanh, đưa tay đặt lên bả vai bền chắc của anh, “Đừng, đừng ở chỗ này...”

Lục Diệp dùng răng cắn nút áo thứ hai của cô, đầu lưỡi vừa động. liền linh hoạt cởi bỏ trói buộc, giọng nói có chút mơ hồ, “Ngoan.”

Nói xong liền trực tiếp cắn một bên nhũ tiêm đỏ no đủ, cảm thán, một tay kia đưa sang bên kia, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy đầu đỏ nhạt, nhẹ nhàng, cho đến khi chúng trở nên cứng rắn trên tay anh.

Vân Thường ô ô trong cổ họng một tiếng, mắt hạnh xinh đẹp trong sóng nước mênh mang, khóe đuôi mắt cũng dính một tầng mị hoặc. Eo cô rất mềm mại, gần như không chịu được ngã trên bàn sách.

Cảm giác tê dại từ trước ngực truyền thẳng xuống tứ chi, cô cảm thấy nóng vô cùng, ngay cả trên chóp mũi cũng thấm một tầng mồ hôi hột.

Sau khi sinh con xong, ngực Vân Thường trở nên lớn hơn rất nhiều, hình dáng vẫn ngạo nghễ ưỡn lên đầy đặn, nhũ tiêm đỏ tươi, so với trước kia càn thêm mê người, Lục Diệp cúi đầu trước ngực cô * mút * hút * vê * bóp*, cơ hồ muốn lên thiên đường.

“Lục, Lục Diệp....”

“Gọi ông xã.” Lục Diệp từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, con ngươi đen rực sáng, giống như hai luồng nhiệt.

Cơ thể Vân Thường càng run rấy dữ dội hơn, da thịt trắng noãn dính một tầng phấn hồng nhàn nhạt, cô tê mỏi, nếu bây giờ không có Lục Diệp chống đỡ, cô đã không tự chủ được ngã xuống bàn sách.

Hơi kẹp vào rồi vuốt ve, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, liền phun ra những ngâm thanh mị hoặc chết người.

Hầu kết Lục Diệp trượt lên trượt xuống, cơ thể giống như lửa đốt. Duỗi bàn tay, liền kéo luôn cả quần ngủ của Vân Thường xuống.

Đôi chân thon dài trắng nõn lập tức lộ ra trước mặt anh, Lục Diệp nuốt từng ngụm nước miếng, đem Vân Thường đã mềm nhũn như bãi xuân thủy kéo lên trên bàn, nửa ôm vào trong ngực, bàn tay linh hoạt dò xuống dưới.

Vân Thường đã sớm bị anh làm động tình, bên dưới ướt trượt khác thường, Lục Diệp dễ dàng đưa một ngón tay vào.

Ngón tay rút ra, dính chút dịch trơn nhẵn trong suốt như tơ tằm, Lục Diệp cúi đầu trên chiếc cổ thon dài của cô, thỉnh thoảng lại khẽ hấp vành tai đầy đặn của cô.

Vân Thường bị vẻ mặt của anh làm cho hoảng hốt, mềm nhũn tựa vào ngực anh, rên rỉ nho nhỏ.

“Nghĩ anh thế nào?” Lục Diệp chợt cười trầm thấp một tiếng, đem ngón tay của mình rút ra khỏi cơ thể của Vân Thường, quơ quơ trước mắt Vân Thường, “Bà xã, có phải mỗi buổi tối em đều muốn anh hay không?”

Bên trong cơ thể bỗng trỗng rỗng, Vân Thường vội vàng thở hổn hển vài cái, thật vất vả mới tìm lại chút lý trí, chỉ nhìn thấy ngón tay kia của Lục Diệp, phía trên đều là chất lỏng, dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng mập mờ.

Vân Thường nhất thời càng thêm run rấy, khóe mắt cũng chảy ra nước mắt, “Lục Diệp...đừng, đừng như vậy....”

Cả người cô trần trụi, dựa vào trong ngực Lục Diệp, ngược lại Lục Diệp lại cả người chỉnh tề, thậm chí còn đang mặc bộ quân trang màu xanh lá cây, nút áo lạnh lẽo chạm vào cơ thể cô, khiến Vân Thường không nhịn được rùng mình một cái.

Cô lúc này mới chú ý tới tình huống giữa mình và Lục Diệp, một cỗ cảm giác thẹn thùng xông thẳng lên ót.

Vân Thường đưa đôi tay vô lực chống đỡ trước ngực bền chắc cửa Lục Diệp: “Cởi, cởi quần áo...”

“Không đợi kịp?” Lục Diệp đưa tay bế cô lên, chạm vào đầu vai mượt mà của cô, “Chờ ông xã tắm trước.”

Ngày trước Lục Diệp không thích nói chuyện ở trên giường, trừ không đè nén được tiếng dốc, rất ít khi nói gì đó.

Vậy mà không biết bắt đầu từ lúc nào, người đàn ông này ngày càng nói nhiều ở trên giường, cái gì cũng nói, da mặt dày vô cùng.

Cô thẹn thùng, vùi đầu vào trong ngực Lục Diệp, dựt khoát tự giận bản thân mình, làm như không nghe thấy.

Thấy cô như vậy, Lục Diệp cười cười, cũng không nói thêm điều gì. Mở cửa phòng tắm, mở vòi nước nóng, trực tiếp đem Vân Thường bỏ vào trong.

Mình thì đứng ở đó, mắt vừa nhìn Vân Thường chằm chằm, vừa cởi quần áo.

Động tác của anh vô cùng chậm rãi, thong thả ung dung mở từng nút áo, tháo dây nịt xuống, rồi cởi quấn áo, sau đó đè xuống, cuối cùng chính là.

Làn da Lục Diệp khỏe mạnh màu lúa đồng, cơ bụng sáu múi bền chắc, eo ếch gầy mà mạnh mẽ, một cây phía dưới.... nhỏ cũng hết sức khả quan.

Hiện giờ đã vểnh lên, vận sức chờ phát động, tương đối có cảm giác tồn tại.

Ánh mắt Vân Thường xấu hổ không biết nên đặt vào chỗ nào mới phải, cho dù đã làm vợ chồng nhiều năm, nhưng cô cũng không có cách nào khắc chế ngượng ngùng như vậy bồn tắm rất lớn, hai người cùng vào tắm cũng không cảm thấy cảm thấy chật chội, Lục Diệp vào một cái, liền ôm lấy Vân Thường từ phía sau, hạ thân cứng rắn chống đỡ mông của cô.

Vân Thường rên lên một tiếng, thân thể chợt cứng ngắc, “Nơi này....nơi này không được....”

Một tay Lục Diệp vòng qua trước ngực cô, một cái tay khác nhấc cơ thể cô lên trên, từng nụ hôn nóng bỏng rơi trên tấm lưng trắng nõn của cô.

“Nơi này không được?”

“Đi, đi nằm....”

Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, mông đột nhiên bị nâng cao lên, cứng rắn cực nóng của Lục Diệp bát chợt tiến vào.

Âm cuối của Vân Thường chợt chuyển thành rên rỉ, âm thanh tựa hồ như sắp khóc, cơ thể mềm nhũn tựa vào ngực Lục Diệp.

Lục Diệp ôm lấy Vân Thường từ đâu tới đuôi bắt đầu nhanh chóng chuyển động hạ thân, hô hấp rơi vào bên tai Vân Thường, “Nói chuyện, nơi nào được?”

“Ô....” Vân Thường đã nói không thành lời, đôi tay nắm thật chặt dọc theo bồn tắm, liều mạng ổn định cơ thể mình đang rung động.

Mồ hôi từ trán Lục Diệp chảy xuống ngực, anh ôm cả cơ thể Vân Thường, lồng ngực dán chặt vào tấm lưng cô, bàn tay đưa xuống dưới nước, vân vê tiểu trân châu màu hồng nhạt.

Vân Thường cắn môi không chịu được lắc đầu, “Uhm....đừng, chớ lấy....chịu, chịu không nổi...”

Nóng bỏng của Lục Diệp ra vào trong tận cùng cơ thể cô, nước ấm theo hành động của anh tiến vào cơ thể cô, vừa nóng lại vừa thoải mái, Vân Thường cơ hồ muốn khóc ra tiếng, nước mắt vui vẻ theo khóe mắt chảy ra.

Mặt mày cô ướt át, khóe mắt bị một màn xuân tình kia gần như ép người đến điên.

Lục Diệp thở hổn hển một hơi thô, động tác chậm xuống, theo cơ thể của Vân Thường rút ra.

Vừa đưa tay tới thịt non của cô, vừa ra lệnh, “Quay lại!”

Toàn bộ cơ thể Vân Thường như bị rút cạn kiệt, khẽ nhếch, đôi mắt rã rời, dường như không hiểu ý của Lục Diệp.

Thật vất vả mới tiêu hóa hết ý tứ của Lục Diệp, ngoan ngoãn quay người sang.

Cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, Lục Diệp nói cái gì thì chính là cái đó, nghe lời vô lực xoay người ngồi trên đùi Lục Diệp, đôi chân thon dài vòng chắc eo ếch cường tráng của anh.

“Thật biết nghe lời.” Lục Diệp khen thưởng cô bằng một nụ hôn nồng nàn, nhấc mông cô lên, vọt vào lần nữa.

Vân Thường đột nhiên mở to hai mắt, thở hổn hển dồn dập, cũng không thể đè nén tiếng rên rỉ phát ra từ trong miệng thêm nữa.

Lục Diệp cười khẽ, bàn tay nắm ngạo nghễ của cô ưỡn lên, dùng đầu lưỡi liếm lên nhũ tiêm dựng thẳng đứng lên của cô, “Thoải mái không?”

Lông mi Vân Thường kịch liệt run rẩy, trong miệng phun ra tiếng rên ngọt ngấy, “Thoải...thoải mái....”

“Rất thành thực!” Lục Diệp hung hăng tiến vào, không chút keo kiệt tán dương cô.

Tiếng nước chảy hòa lẫn tiếng vỗ đánh bạch bạch, từ phòng tắm vọng về, tiếng người đàn ông thở dốc cùng tiếng rên kiều mị của phụ nữ, đặc biệt, khiến người khác mơ màng.

“Không, không thể ở bên trong...” Vân Thường bắt được một cánh tay của Lục Diệp kêu lên. Lại lập tức bị động tác dưới thân làm cho mất đi âm thanh lần nữa.

Âm thanh khàn khàn đè nén của Lục Diệp, anh dùng lực ấn vào eo cô, để cho cơ thể cô dựa sát vào mình, bộ dáng kia dường như muốn đem cô khảm vào trong xương máu của mình, “Kỳ an toàn, không thành vấn đề.”

Nói xong, nhanh chóng rút ra động vào vài chục cái, thở hổn hển vài cái, động tác chợt dừng lại.

Trong cơ thể đột nhiên tràn vào một luồng nhiệt, đầu óc Vân Thường trống rỗng, cắn một cái lên bả vai Lục Diệp.

Vội vã tắm rửa sạch sẽ, Lục Diệp lau rửa sạch sẽ cơ thể của mình cùng Vân Thường, lúc này mới dùng khăn tắm bọc Vân Thường lại, trực tiếp ôm cô vào trong phòng ngủ.

Về phần anh? Thượng tá Lục thích lõa thể chạy.

Cuộc chiến trong phòng tắm cơ hồ tiêu hao hết tất cả thể lực của Vân Thường, đầu vừa dính gối, cô liền say ngủ.

Ai ngờ cô chưa kịp an ổn bao lâu, cơ thể Lục Diệp lại đè lên.

Vân Thường mệt mỏi đến mức cả ngón tay cũng không muốn chuyển động, mặc dù làm trong phòng tắm rất kích thích, nhưng cũng rất hao phí thể lực.

“Lục Diệp, ngủ đi.” Măt hạnh mờ sương, dáng vẻ mơ mơ màng màng cực kỳ làm người khác yêu thích.

Lục Diệp hôn môi cô một cái, nhỏ giọng trêu đùa bên tai cô, “Thoải mái xong liền vứt bỏ anh?”

Lục Diệp đưa tay kéo khăn tắm trên người cô xuống, đè lên người cô, tách cô ra, hung hăng dính vào, “Không tốt.”

Anh hành động một bên, một bên cúi đầu xuống xường quai xanh hôn * mút, dáng dấp Vân Thường hết sức xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, Lục Diệp không có việc gì cứ nhìn chằm chằm.

Vân Thường bị anh làm cho thở gấp yêu kiều liên tục, cơ thể không tự chủ được bắt đầu nghênh hợp động tác Lục Diệp, một tay sờ đến cơ bụng bền chắc của anh.

Hành động vô thức của Vân Thường càng khiến dục hỏa đốt người trên cơ thể Lục Diệp ngày càng tràn đầy, động tác dưới hạ thân đột nhiên tăng nhanh, từng hạt mồ hôi như trân châu từ trán anh nhỏ xuống ngực trắng nõn của Vân Thường.

Vân Thường vừa mới tắm xong, làn da mát lạnh trắng mịn, Lục Diệp duỗi lưỡi bắt đầu liếm * hôn từ cổ mảnh khảnh của cô.

Mãi cho đến hai luồng trắng nõn, ngay cả mồ hôi của mình cũng bị anh liếm sạch sẽ.

Nửa người trên của Vân Thường được anh chăm sóc tỉ mỉ, nửa người dưới lại bị anh hung hăng xuyên qua, hai tần hỏa và băng khiến linh hồn cô cơ hồ như bị lạc đường.

Trừ bỏ tình * dục, trong đầu không còn gì khác. Rên rỉ theo động tác của Lục Diệp lúc cao lúc thấp. Thân thể càng lúc càng mê người.

Chỗ kia của cô rất chặt chẽ, chặt chẽ hấp thụ anh, loại cảm giác đo gần như bức Lục Diệp đến phát điên, động tác phía dưới càng lúc càng nhanh, ngoài miệng cũng càng dùng lực với cô. Ở trên da thịt trắng nõn của cô in những dấu vết đỏ ngầu.

Cảm giác đau đớn lẫn tê dại truyền khắp toàn thân, Vân Thường khẽ thẳng lưng, đem lấy chính mình lại gần môi của Lục Diệp hơn, vô ý lẩm bẩm, “Ông xã, hôn, hôn em...”

Hô hấp của Lục Diệp cứng lại, một giây sau tốc độ bên dưới đột nhiên tăng mau, vỗ vỗ vào mông trắng nõn của cô, khiến nó đỏ bừng một mảng.

Lục Diệp cúi đầu càng thêm điên cuồng, phối hợp với động tác phía dưới, bộ dáng kia dường như là muốn nuốt sống cả người cô.

Vân Thường ôm cổ đáp lại anh, cho đến khi cô thiếu dưỡng khí mới bắt đàu đưa tay khước từ anh.

Lục Diệp cũng không còn dây dưa nhiều, thuận thế nghiêng thân thể Vân Thường sang một bên, nâng cao một chân của cô, từ từ tiến vào từ một bên.

Vẫn không ngừng hôn lên gáy và vành tai cô.

Nơi đó của Vân Thường vẫn rất mẫn cảm, môi của Lục Diệp vừa mới dán lên, cả người cô liền run rẩy càng thêm rên rỉ.

Lục Diệp thấy vậy càng thêm ra sức, đầu lưỡi ở bên tai cô, cho đến khi nó trở nên đỏ ửng mới thôi.

“Có nhớ anh không?” Lục Diệp thở gấp ở bên tai Vân Thường hỏi.

Vân Thường tính tình dịu dàng, lại cơ hồ chưa bao giờ nói với anh những lời ân ái, thượng tá Lục lại cố tình thích nghe những lời nói nhỏ nhẹ của cô, chỉ có thể ở trên giường bức cung.

Vân Thường bị anh làm cho ý * loạn * tình * mê, chỉ cảm thấy cả người , chỉ cảm thấy tô * tê dại, cảm giác cơ thể tựa như vượt lên trên mọi giác quan, vô thức theo lời anh nói, “Nhớ... nhớ....”

Lục Diệp thẳng lưng tiến vào, hung hăng va chạm, hung hăng rút ra lần nữa, làm cho Vân Thường hoàn toàn mất đi lý trí, ý thức ngày càng xa rời, trên mặt cũng dính một tầng đỏ ửng, mị hoặc hết sức.

Lục Diệp thở dốc càng thêm nặng nề, “Đang suy nghĩ gì?”

Không có gì sánh kịp khoái cảm xông thẳng tới ót, đôi mắt Vân Thường tan rã, mò mẫm bắt được cánh tay Lục Diệp, cùng anh mười ngón tay đan xen, “Đều nghĩ, đều nghĩ về anh...”

Chỉ mấy chứ đơn giản. lại thành công ép điên thượng tá Lục. Anh nhỏ giọng mắng một câu, ôm Vân Thường liều mạng luật động.

Một đêm này thượng tá Lục trôi qua cực kỳ thoả mãn, Vân Thường lại mệt đến mức sáng ngày hôm sau cũng không dậy được.

“Tự mình xuống lầu ăn điểm tâm.” Buổi sáng, Lục Diệp nhìn hai đứa con ngồi trên bàn gào khóc đòi ăn sáng, lấy ra từ trong ngăn kéo vài tờ tiền giấy ném tới.

“Ba, ba về lúc nào?” Thanh Tiêu vui mừng nhào vào trong ngực Lục Diệp, bé thật rất nhớ ba, ba vừa đi là không thấy bóng rồi.

Lục Diệp trìu mến sờ sờ đầu Thanh Tiêu, “Tối ngày hôm qua.”

Thanh Phàm không giống như Thanh Tiêu, Cậu ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, trên mặt mang theo hai lúm đồng tiền, khẽ híp mắt nhìn ba, “Mẹ đâu?”

“Khụ.” Thượng tá Lục ho nhẹ một tiếng, đặt Thanh Tiêu đang ngồi trên đùi mình xuống đất, “Mẹ còn đang ngủ. Tốt lắm, Các con trễ giờ học rồi, mau ăn sáng đi rồi còn đi học.”

Thanh Phàm bĩu môi, đeo cặp sách nhỏ từ trên ghế nhảy xuống, nắm bàn tay nhỏ bé của em gái, “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Thanh Tiêu còn có chút không bỏ được ba, chớp to đôi mắt nhìn Lục Diệp, bộ dáng đáng yêu khiến người ta yêu thích cực kì.

Thượng tá Lục cũng muốn thân thiết cùng con gái mình, nửa tháng không gặp, nhưng cuối cùng cũng nhịn được, phất phất tay, “Nhanh đi học đi”.

Thanh Phàm kéo em gái đi về phía cửa, sau khi đổi giày xong, chợt quay đầu lại nhìn Lục Diệp, “Ba!”

Thượng tá Lục: “Sao vậy?”

Thanh Phàm: “Mỗi lần ba làm nhiệm vụ trở về, mẹ đều ngủ nướng!”

Thượng tá Lục trừng mắt: “Con mau chút cho ba!”

Hết trọn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.