Thượng tá Lục được gọi về phương bắc, thời điểm huấn luyện viên đi theo anh lấy hồ sơ, huấn luyện viên không cẩn thận liếc thấy thông tin cá nhân của Vân Thường.
Kinh ngạc nói với Lục Diệp, “Vợ của anh mới hai mươi bảy? Được lắm, thế mà lại nhỏ hơn anh chín tuổi! Chờ đến khi anh bốn mươi rồi, người ta mới ba mươi thôi.”
Thượng tá Lục rất khó chịu, anh đã bắt đầu rối rắm về tuổi tác của mình và Vân Thường từ cách đây rất lâu, bây giờ bị huấn luyện viên nói thế, nhất thời chui vào ngõ cụt.
Đúng vậy, anh cũng sắp bốn mươi rồi, Vân Thường lại còn rất trẻ, đến lúc đó mình biến thành lão già rồi, cô có thể ghé bỏ anh không?
Thượng tá Lục nản lòng, nản chí đi từ phòng làm việc về nhà, khi anh đi ngang qua sân huấn luyện trông thấy Thượng tá Chu.
“Hắc, lão Lục! Làm xong thủ tục rồi hả? Chúc mừng nhé!” Thượng ta Chu là một người hời hợt, không nhìn thấy Lục Diệp đang trầm mặt xuống, vừa nói vừa đi về phía bên này.
Lão Lục? Sắc mặt thượng tá Lục càng thêm đen lại, ngay cả khóe miệng cũng mím chặt thành một đường.
Ngày trước bọn họ ai cũng gọi anh là Tiểu Lục, lúc nào thì đã biến thành lão Lục rồi?
Trong lòng thượng tá Lục càng thêm không vui, nhìn Thượng tá Chu đang toét miệng cười, thế nào cũng không thấy vừa mắt.
Không đợi người ta đi tới, tự mình lên nghênh đón, chính là một cái quét chân.
Thượng tá Chu đã ngoài bốn mươi, thể lực không còn như trước, bây giờ không còn nhiệm vụ, hơn nữa cũng không hề phòng bị Lục Diệp, một cái quét chân, liền bị Lục Diệp quét ngã.
Nhất thời tức giận mắng to, “A....tên tiểu tử cậu uống nhầm phải thuốc gì đấy? Muốn ăn đòn à!”
Kì thật theo cách nói khác, anh và Lục Diệp quan hệ rất tốt, bình thường cười đùa như vậy không ít, lại nói, nếu thật sự đánh nhau một trận, anh cũng không đánh lại được Lục Diệp.
Nhưng ai biết lời này lại trúng ngay giữa tim Lục Diệp, anh thong thả ung dung cởi nút áo quân trang, đem bộ quân trang màu xanh lá cây ném xuống đất, trầm giọng nói với Thượng tá Chu, “Tới!”
Bên cạnh huấn luyện hoàn tất, đám binh sĩ giải tán liền vọt tới, ở một bên thêm dầu thêm mỡ.
“Thượng tá Chu, một đấu một!”
“Đúng vậy! Thượng tá! Chúng tôi cho hai người địa điểm đấu.”
Thượng tá Chu chống lại ánh mắt như dã thú của Lục Diệp, hít sâu một hơi, tay chân anh yếu rồi, không có khả năng chịu được thanh niên sức trâu dày vò a!
Nhưng mà bây giờ không ứng chiến thì lại có vẻ như mình đang đang mất bình tĩnh!
Thượng tá Chu tiến không được lùi không xong, đang do dự, chợt nhìn thấy có hai bé củ cải đỏ chen vào.
“Ba! Ba! Ba đánh nhau sao? Mẹ nói đánh nhau là không đúng!”
Giọng nói giòn tan của Thanh Tiêu vang lên bên tai Lục Diệp, thượng tá Lục sững sờ, quay đầu lại nhìn con gái yêu của mình, cùng đi theo bên cạnh nghiễm nhiên là thần hộ mệnh nhỏ - con trai, nhất thời cảm thấy hờn dỗi tiêu tán đi không ít.
“Tiêu Tiêu, tới đây.” Lực chú ý của thượng tá Lục cuối cùng cũng dời khỏi người Thượng tá Chu, ngồi xổm xuống nhìn về phía con gái ngoắc ngoắc tay.
So với Thanh Phàm, Lục Diệp càn yêu thương Thanh Tiêu hơn. Thanh Phàm dù sao cũng là con trai, ở trong mắt Lục Diệp, con trai phải nuôi dưỡng nghiêm khắc, không thể nuông chiều.
Nhưng con gái lại khác, con gái chính là bảo bối!
Thanh Tiêu chạy tới nhào vào trong ngực ba, vẫn chưa từ bỏ ý định cũ, “Ba, vừa rồi ba muốn đánh nhau cùng bác Chu?”
Thượng tá Lục chu môi vừa định nói, thì đã nghe thấy Thanh Phàm nói: “Ba, nếu ba đánh nhau, mẹ sẽ tiếp tục giống như lần trước, không cho ba về phòng ngủ!”
Lần trước, Lục Diệp rất hứng khởi, một mình đấu với mười lính bộ đội đặc chủng, mặc dù cuối cùng chiến thắng, nhưng lại bị thương ở khóe mắt.
Vân Thường bị anh dọa sợ, bảo anh lần sau không được phô trương nữa. Thượng tá Lục lại chẳng hề để ý, ở trước mặt Vân Thường dương dương tự đắc, mười người tính là gì? Lần sau anh còn khiêu chiến với hai mươi người!
Kết quả bị Vân Thường đuổi lên ghế Salon ngủ một tuần liền, quả thật là khổ không thể tả.
Thanh Phàm ngước đầu nhìn Lục Diệp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, “Đến lúc đó ba lại gõ cửa cầu xin mẹ, con cùng Tiêu Tiêu cũng bị ba nói đến không ngủ được!”
Nói xong lại nhìn em gái, “Đúng không? Tiêu Tiêu!”
Thanh Tiêu nhìn anh trai một chút, lại xem sắc mặt ngày càng đen của ba, dùng sức gật đầu một cái, vui vẻ nói: “Đúng vậy!”
Mấy ngày đó ba thật sự rất đáng ghét! Còn thích quấn mẹ, làm hại mẹ không thể ôm bọn họ!
Phốc! Một đám binh lính cười không thở ra hơi, trên mặt thương tá Chu cũng toàn là hả hê: “Lão Lục, thì ra người như anh lại sợ em dâu! Chậc chậc, thật ra mở rộng kiến thức!”
Anh nhặt bộ quân phục từ dưới đất phủi sạch bụi, xoay người nói với đám binh sĩ, “Nghe thấy chưa? Về sau nếu thượng tá Lục khi dễ các cậu, thì phải đi tới trước mặt chi dâu tố cao! Một phát chính xác!”
Sắc mặt của Lục Diệp trở nên xanh mét, nhìn nhìn hai nhãi con ăn cây táo rào cây sung kia, hận không thể dùng một cái tát để chào hỏi.
“Ba...” Thanh Tiêu sợ hãi rụt rụt bả vai, bây giờ ba trông thật đáng sợ nha!
Lục Diệp cúi đầu xem xét, nhìn thấy trong đôi mắt to của con gái cưng tràn đầy hoảng sợ, liền cố gắng ép lửa giận trong người xuống, không thèm quan tâm đến bọn thượng ta Chu đang cười lăn lộn.
Ôm Thanh Tiêu sải bước về nhà, cười đi! Cười đi! Bọn họ đều là ghen tỵ! Đều là ghen tỵ!
Thanh Phàm nhìn thấy ba chỉ ôm em gái không ôm mình, cũng không tức giận, đôi mắt đen tròn xoay xoay, trên gương mặt tròn trịa lỗ ra hai lúm đồng tiền, chạy nhanh như làn khói tới trước mặt Lục Diệp, “Ba, con về nhà tìm mẹ trước.”
Hừ! Cậu cũng không phải là dễ chọc! Ai bảo mấy ngày trước ba tịch thu chiếc xe tăng mô hình ông nội tặng cậu!
Vân Thường gần đây cũng không biết bị người nào lôi kéo thay đổi kiểu tóc, cắt mái ngố.
Lúc Lục Diệp ăn cơm tối, cứ nhìn chằm chằm mái ngố của Vân Thường, cảm giác bà xã làm kiểu tóc này, đầu trông ngày càng nhỏ hơn.
Quá *** đản! Mình cùng Vân Thường chênh lệch nhau lớn đến vậy? thượng tá Lục không ăn nổi cơm nữa.
Giống như là con sâu dài, mãi một hồi lâu mới há miệng nói: “Vân Thường, em xem anh, nhìn trên đầu anh có tóc bạc không?”
Vân Thường đang ăn canh tay bỗng dừng lại, không biết trong não người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì, cũng không ngẩng đầu, liền trực tiếp ném ra hai chữ: “Không có.”
Cô thậm chí nay cả liếc mình một cái cũng không có! Trong lòng thượng tá Lục hoảng sợ, lại không nghĩ được nên nói gì tiếp theo, nghẹn càng lúc càng khó chịu.
Vừa lúc đó, Thanh Phàm chợt để cái thìa xuống, dùng khăn giấy Vân Thường chuẩn bị sẵn cho xoa xoa miệng, lúc này mới quay sang nói với Lục Diệp: “Ba!”
Thượng tá Lục không muốn để ý đến con, đứa con này của mình quả thật sinh ra chính là để đối phó với anh! Nhưng Vân Thường vẫn còn ở đây, nếu mình không lên tiếng, không biết chừng cô sẽ cho mình ngủ trên ghế sofa.
Chỉ có thể đáp một tiếng thật nhỏ, “Ừ.”
Đôi mắt đen tựa như thanh tuyền của Thanh Phàm nhìn Lục Diệp, cái miệng nhỏ hồng hồng, “Ba cùng bác Chu không khác nhau nhiều lắm, con thấy bác Chu mọc tóc bạc rồi! Trên mặt còn có nếp nhăn! Trong rất xấu!”
Một câu nói, khiến lòng thượng tá Lục như rơi vào hố băng.
Lúc buổi tối đi ngủ, thượng tá Lục lăn qua lăn lại không ngủ được. Chẳng lẽ mình thật sự già rồi? Ngay cả thằng nhãi con anh cũng đã nhìn ra, vậy phải làm sao bây giờ?
Vân Thường cũng bị anh làm cho không ngủ được, cảm thấy người đàn ông này ngày càng kì cục. Cảnh cáo anh một tiếng, nhưng anh vẫn không ngủ được.
Vân Thường dứt khoát, ôm gối đầu muốn đi ngủ chung cùng hai đứa nhỏ.
Kết quả vừa mới bước xuống giường liền bị thượng tá Lục ôm từ phía sau, giọng nói trầm thấp của người đàn ông này trong bóng đêm có vẻ đáng thương, “Vân Thường, anh đã già.”
Vân Thường ngạc nhiên, “Ai nói?”
Thượng tá Lục còn chưa từ đả kích của con trai hồi phục lại tinh thần, ôm Vân Thường không chịu buông tay, cắn răng nghiến lợi nói, “Đến trứng thối nhỏ cũng còn nhìn ra!”
Trứng thổi nhỏ? Vân Thường thật vất vả mới nhớ ra một màn trên bàn cơm vừa rồi, nhất thời dở khóc dở cười.
Lục Diệp nghiêm khắc với Thanh Phàm hơn nhiều so với Thanh Tiêu, quan hệ giữa hai cha con tương đối gay gắt.
Thanh Phàm luôn mang bộ dáng dễ nói chuyện cười híp mắt, Vân Thường vốn cho rằng tính tình của con giống mình, nhưng dần dần lại phát hiện, Thanh Phàm không hề giống mình, cũng không giống Lục Diệp.
Tiểu tử này quỷ lắm! nói không chừng còn đang có chủ ý xấu nào đó, nhưng Lục Diệp lại cố tình không nhìn ra.
“Đừng nghe con nói.” Vân Thường quay đầu lại trấn an Lục Diệp, “Chỗ nào cũng không già, thật.”
Cô xem Lục Diệp vẫn còn rối rắm vì vấn đề này, liền ngẩng đầu hôn lên khóe miệng anh, “Lục Diệp, ngủ đi.”
Thượng tá Lục trong lòng vẫn có vướng mắc, nhưng bà xã cũng đã lên tiếng, chỉ có thể an phận nằm lên giường. Trong lòng suy nghĩ ngày mai nên tìm thêm người để chứng thực.
Chỉ là kể từ sau khi thượng tá Lục bị con trai bán đứng trước mặt mọi người, cảm thấy tìm người dưới trướng mình chứng thực quả thật rất mất mặt, cho nên tất cả đều nén lại trong lòng.
Sau khi trở về phía bắc, rồi nhậm chức, Lục Diệp vô cùng bận rộn, cố gắng kết giao, tìm kiếm nhân tài...tất cả đều chiếm đi phần lớn thời gian của anh, cho tới thật lâu sau, anh đều không muốn nhắc đến vấn đề này nữa.
Cho đến một ngày nào đó, Tiêu Tiêu muốn đi ăn cơm thịt bò, Lục Diệp mới dẫn bảo bối lớn nhỏ trong nhà đi ăn.
Lúc bọn họ đến nhà hàng ăn cơm, luôn là Vân Thường cùng bọn nhỏ gọi món, Lục Diệp chỉ ở một bên phụ trách trả tiền hoặc là xếp hàng chờ bữa ăn.
Nhưng lần này, Vân Thường lại sợ Lục Diệp chi quá nhiều, lãng phí, liền cùng anh xếp hàng.
Xếp hàng được một lúc, vạt áo Lục Diệp chợt bị kéo, anh cúi đầu nhìn xem, là một cô gái nhỏ tương tự Thanh Tiêu.
“Chú, chú...chú có thể để cháu xếp hàng trước chú được không ạ?” Cô gái nhỏ chớp đôi mắt to, bộ dáng trắng trẻo mập mạp cực kỳ đáng yêu.
Vân Thường liền kéo Lục Diệp lùi về phía sau, rồi hướng cô bé cười nói: “Được.”
Cô gái nhỏ vừa nghe, nhất thời vui vẻ, “Cảm ơn, chị xinh đẹp.”
Tóc gáy sau cổ thượng tá Lục liền dựng ngược cả lên. Gọi anh là chú lại gọi Vân Thường là chị! Điều này nói lên cái gì?
Lúc ăn cơm, Vân Thường phát hiện bộ dáng không yên của Lục Diệp, cho là công việc của anh xảy ra vấn đề, cũng không hỏi ngay, cho đến sau khi về nhà, chờ bọn nhỏ ngủ thiếp đi, lúc ấy mới lên tiếng.
“Công việc có vấn đề?”
Thượng tá Lục ngẩn ra, lắc đầu một cái.
“Vậy vừa rồi anh sao vậy?”
Thượng tá Lục ngồi trên băng ghế không nói, Vân Thường cũng kiên nhẫn chờ.
Qua mấy phút, thượng tá Lục chợt đứng lên, mạnh mẽ uống một ngụm trà, lúc này mới nhỏ giọng nói ra: “Vân Thường, em hãy nói thật với anh, anh...”
Vân Thường nghiêng tai lắng nghe anh nói tiếp.
Thượng tá Lục nuôt nước miếng, lúc này mới tiếp tục, “Em cảm thấy anh không già?”
Thì ra là đang rối rắm cái vấn đề này, Vân Thường bất đắc dĩ nói: “Thật. Anh cả ngày nghiêm mặt, chẳng lẽ cô gái nhỏ có thể gọi anh là anh sao?”
Thượng tá Lục nửa tin nửa ngờ, “Thật?” Dù là anh nghiêm mặt nhưng cũng không khác biệt lớn vậy chứ? Một chú, một chị...đứa trẻ thật là không có mắt nhìn.
Vân Thường gật đầu, “Thật.”
Thượng tá Lục còn muốn truy hỏi nữa, chợt nghĩ đến chuyện nào đó, len lén liếc Vân Thường một cái, nghĩ đến ngày hôm qua, bỗng nhiên trong lòng lại cảm thấy có lòng tin rồi.
Anh bước nhanh tới trước mặt Vân Thường, chợt ôm ngang cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ.
“Lục Diệp, đừng...” Vân Thường đỏ mặt tựa vào ngực anh, “Đã muộn rồi, ngày anh mai anh còn phải đi huấn luyện.”
Thượng tá Lục cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, “Em nói không anh không già?”
Vân Thường nháy mắt mấy cái, “Đúng vậy.”
Thượng tá Lục một cước đá văng cửa phòng ngủ, đem Vân Thường đặt tại trên giường, ngay sau đó đè người lên, “Anh không tin, cho nên anh muốn chứng minh.”
Vân Thường: “Thế nào.....uhm....”
Tất cả lời nói đề bị nuốt vào trong bụng, chỉ còn lại quấn quýt triền miên cùng kích tình. Ngay cả ánh trăng không cẩn thân lén tiến vào phòng qua khe hở từ rèm cửa sổ cũng xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.