Sau khi Lục Thanh Phàm cùng Lục Thanh Tiêu đầy tháng, liền bị ba mang tới quân khu.
May mà bà Lục ra sức phản đối, lần này nói gì Lục Diệp cũng không nghe theo bà, trực tiếp đóng gói bà xã cùng hai tiểu bảo bối mang đi.
Hai đứa nhỏ non mềm, ở quân khu này chắc chắn là chuyện mới lạ nhất. Đến mức người xếp hàng ngoài cửa nhà họ Lục không dứt, tất cả đều muốn qua đây xem hai đứa bé.
Thậm chí lãnh đạo của Lục Diệp cũng đã tới rất nhiều lần, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, đối với hai đứa bé nhà anh đều yêu thích không buông tay, có khi, Vân Thường không chăm sóc được hai đứa bé, sẽ có rất nhiều người tới tranh giành.
Thân thể Thanh Phàm cùng Thanh Tiêu rất tốt, từ phương bắc bị ôm đến phương nam cũng không hề thấy xuất hiện phản ứng không không quen đất. Điều này khiến cho Lục Diệp thở phào nhẹ nhõm, mẹ anh cuối cùng không còn lý do để đưa Vân Thường cùng bọn nhỏ về nhà.
Thời điểm sáu tháng Thanh Tiêu đã bắt đầu lộ ra chiếc răng nhỏ đầu tiên, hai mẩu răng cửa trắng trắng nhỏ xíu cười một cái liền lộ ra, làm người ta cực kỳ yêu thích.
Qua sinh nhật một tuổi thì Thanh Phàm mới bắt đầu mọc răng, lại còn là mọc từng cái một, em gái đã có thể dùng răng nhỏ cắn đồ, cậu vẫn còn phải dùng lợi từ từ mài.
Mọi người tới thăm bảo bảo đều có thể dễ dàng phân biệt Thanh Phàm cùng Thanh Tiêu. Hơn nữa, Thanh Phàm cũng không biết giống người nào, cười một tiếng trên mặt liền xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ tròn trịa.
Lục Diệp thường nhân lúc Vân Thường không để ý. Len lén đứng trước giường con trai dùng tay nhẹ nhàng chọc, trong lòng không khỏi có chút cảm giác tiếc nuối, đây rõ ràng là dáng dấp của con gái, con trai của anh làm sao lại có hai thứ này, con gái chít chít (tiếng kêu)!
Có một đoạn thời gian thiếu tá Lục sợ con trai khi trưởng thành sẽ tự ti, cố gắng trêu đùa con gái cười, nhào nặn khuôn mặt, muốn trên mặt con gái cũng xuất hiện hai lúm đồng tiền.
Có điều cuối cùng vẫn là thất bại.
Thanh Tiêu cũng biết nói sớm hơn Thanh Phàm, sau khi tròn một tuổi, ba mẹ, chú thím đều có thể nói rất rõ ràng, Thanh Phàm lại tập nói rất muộn, mãi cho đến khi một tuổi rưỡi mới có thể miễn cưỡng gọi mẹ, trước đó chỉ biết đánh đánh đánh.
Gương mặt Thanh Phàm cùng Thanh Tiêu cơ hồ giống nhau như đúc, vẻ ngoài như vậy đối với Thanh Tiêu mà nói đương nhiên là rất tốt, nhưng mà đối với thanh phàm mà nói, lại có chút thanh tú quá.
Trong lòng thiếu tá Lục thường cảm thán, đứa con nhà mình sao lại không giống anh! Thật là quá *** rồi!
Theo sự lớn lớn của hai đứa nhỏ, Vân Thường kinh ngạc phát hiện, tính cách của hai đứa nhỏ quả thực là hoàn toàn trái ngược, thậm chí...còn có chút đảo điên rồi.
Thanh Phàm tính tình ôn nhu, khách tới nhà lúc nào cũng miệng cười khúc khích, Thanh Tiêu thì ngược lại, càng lớn càng ít cười, mãi cứ mang theo cái bản mặt nghiêm túc, bộ dáng đó, rõ ràng chính là giống ba của bé!
Sau khi Thanh Phàm cùng Thanh Tiêu qua bốn tuổi, chuyện thích nhất chính là đi xem nhón binh sĩ chạy bộ, tập luyện.
Lính đứng gác đã sớm biết hai bảo bối nhà Lục Diệp, cũng mắt nhắm mắt mở với việc bọn trẻ suốt ngày chạy ra ngoài.
Lúc này thiếu tá Lục đã trở thành Trung tá, phía trên đã tính để cho anh lên thẳng Thượng tá, gọi lên phía bắc.
Lục Diệp có tình cảm rất sâu đậm với nơi này, một tháng cuối cùng ở lại đây, ban ngày đều mang tân binh đi huấn luyện, buổi tối cùng các chiến hữu cũ uống rượu với nhau.
“Mẹ không cho phép chạy đi.” Thanh Tiêu nắm chặt tay Thanh Phàm chạy thẳng tới sân huấn luyện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn non nớt đã mang bộ dáng cúa một anh trai tốt.
“Mẹ không biết.” Thanh Tiêu nghiêm mặt, cố gắng kéo vạt áo của mình ra khỏi tay Thanh Phàm.
Thanh Phàm cau mày, “Không thể nói dối, nếu không mẹ sẽ không thương em.”
“Người nào mách lẻo là cún con!” Thanh Tiêu rốt cuộc kéo được vạt áo của mình ra khỏi tay Thanh Phàm, Thanh Tiêu giở giọng uy hiếp, “Nếu anh nói cho mẹ biết, em sẽ đem chuyện mấy ngày trước anh đánh nhau với người khác nói cho mẹ nghe.”
Đôi mắt to tròn của Thanh Phàm tràn đầy giật mình, “Em...em sao lại không biết tốt xấu như vậy! Anh mặc kệ em! Về sau cũng không chơi cùng em nữa! Hừ!”
Nói xong phồng miệng lên, thở phì phò quay đầu bước đi. Con gái thật đáng ghét! Lục Thanh Tiêu ngang ngược như vậy chắc chắn sau này sẽ không có ai thèm cưới!
Trong sân huấn luyện, Lục Diệp vừa mới nói giải tán, đã có người ở phía sau kêu lên: “Trung tá Lục, con gái bảo bối nhà anh đến rồi!”
Lục Diệp vừa quay đầu nhìn lại, đúng vậy, con gái nhà mình đang nện từng bước chân ngắn đi về phía anh.
Anh tiến lên mấy bước, ôm lấy Thanh Tiêu, hôn lên má phấn nộn của cô một cái, “Lại tới gây sự!”
“Không có đâu.” Thanh Tiêu lắc lắc thân thể nhỏ bé phản bác, hai mắt to nhìn Lục Diệp, vẻ mặt lên án.
Lục Diệp cảm thấy buồn cười, “Vậy thì là gì?”, nhìn khắp nơi một chút, không nhìn thấy con trai, liền vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Tiêu hỏi: “Anh trai đâu?”
“Con cũng muốn giống ba!” thanh tiêu đưa bàn tay nhỏ bé sờ sờ bộ đồ rằn ri của thượng tướng Lục, “Lớn lên Thanh Tiêu sẽ làm lính!”
Lục Diệp bị con gái chọc cười, không chút để ý, lại hôn lên mặt Thanh Tiêu một cái mới thả cô xuống đất, “Được, được, lớn lên Thanh Tiêu nhà chúng ta cũng sẽ giống ba. Nói cho ba biết, anh trai đâu?”
Thanh Tiêu nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, “Con không biết!” Nói xong, nhanh chân bỏ chạy.
Lục Diệp lấy tay gãi gãi đầu, hơi khó hiểu, hai bảo bối nhà anh đánh nhau?
Thanh Phàm ngồi một mình trên tảng đá ở đường nhỏ, liên tục nhìn về phía sân huấn luyện, nha đầu thối kia sao lại chưa trở về? Cậu không phải đang đợi bé! Cậu chỉ ngồi chỗ này chơi một lúc thôi.
Cho đến khi Thanh Phàm sắp không nhịn được nữa, mới thấy Thanh Tiêu từ con đường nhỏ bên kia chạy tới. Thanh Phàm vừa đi tới nhìn, lập tức nổi giận, sao trên mặt nha đầu này lại có một dấu răng?
“Mặt của em sao thế?” Thanh Phàm cau mày, cảm giác cái dấu răng hồng hồng trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của em gái chói mắt cực kỳ.
Bình thường mặc dù Thanh Tiêu luôn thích bắt chước Lục Diệp, nhưng suy cho cùng vẫn là đứa bé, lúc này vừa thấy anh trai, đôi mắt lập tức đỏ ửng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống từ đôi mắt to, “Chu Gia Minh cắn em! Em...em đánh không lại cậu ta!”
Nhà họ Chu là hàng xóm nhà bọn họ, lớn hơn cậu hai tuổi, chính là người mấy ngày trước đánh nhau với Thanh Phàm.
Thanh Phàm hơi mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thanh Tiêu, “Anh trai dẫn em đi báo thù!”
“Nhưng mà, nhưng mà em không đánh lại cậu ta.”
“Có anh ở đây!” Thanh Phàm khom lưng lau đi bụi đất trên mặt em gái, lại thì thầm bên tai Thanh Tiêu vài câu, lúc này mới kéo Thanh Tiêu chạy thẳng tới nhà Chu Gia Minh.
Mặc dù bình thường Thanh Phàm đều mang dáng vẻ ôn hòa, nhưng đó là không có ai trêu chọc cậu. Nếu có người chọc vào cậu. Thanh Phàm lập tức như biến thành con thú dữ nhỏ, lộ ra móng vuốt, nhe răng trợn mắt xông lên, không đánh kẻ địch te tua nhất quyết không bỏ qua!
Lục Diệp vốn vẫn lo lắng con trai nhà mình tính cách quá ôn hòa, đó là bởi vì trước nay Thanh Phàm không hề lộ ra vẻ mặt khác của cậu.
Nếu Lục Diệp cẩn thận để ý, sẽ phát hiện, mấy đứa bé tầm tuổi Thanh Phàm, đều mơ hồ coi Thanh Phàm là đại ca.
“Ai da, hai nhóc con này hôm nay sao lại đến đây thế này?” thượng tá Chu mở cửa, vui vẻ nói.
Tầm mắt quét qua một chút liền dừng lại tại một điểm, “Tiêu Tiêu bị sao thế này? Lại đây để bác xem nào!”
Cơ thể nhỏ bé của Thanh Tiêu quay ngoắt một cái, chợt ngồi xuống đất oa một tiếng khóc lên.
Đôi mắt Thanh Phàm cũng đỏ ửng, bộ dáng thút tha thút thít đặc biệt khiến người khác đau lòng, “Anh Gia Minh, ô ô....đừng đánh Tiêu Tiêu, ô ô....em...em mang Tiêu Tiêu tới nói xin lỗi!”
Thượng Tá Chu vừa nghe mặt liền biến sắc, mặc dù hơn bốn mươi tuổi ông mới có Chu Gia Minh, nhưng cũng không hề nuông chiều, lập tức rít gào về phía phòng con trai, “Chu Gia Minh, con lăn ra đây cho ba!”
Chu Gia Minh nháy nháy mắt, từ trong phòng đi ra.
“Ba hỏi con, Tiêu Tiêu bị thế này có phải là do con làm không?”
“Dạ phải, nhưng...”
Thượng tá Chu trừng mắt, vung tay bộp một tiếng thật vang lên lưng con trai.
“Ba dạy con như vậy sao? Bắt nạt em gái? Con thực đúng là có bản lĩnh, hả?” Nói xong lại vung tay xuống.
Hai mắt Chu Gia Minh đều đã đỏ, lại chịu đựng không dám khóc lên.
Thanh Tiêu thấy cậu như vậy, liền muốn cười, Thanh Phàm lại nhanh tay nhanh mắt kéo cô lùi về sau.
Thượng tá Chu cho rằng anh đã hù được hai đứa bé rồi, vội vàng dừng lại trấn an, cuối cùng trong túi quần Thanh Tiêu cùng Thanh Phàm tràn đầy sữa, thắng lợi trở về.
“Anh, anh rất lợi hại.” Hình tượng Thanh Phàm ở trong mắt Thanh Tiêu lập tức trở nên to lớn.
“Đó là đương nhiên!” Thanh Phàm ưỡn bộ ngực nhở, gương mặt kiêu ngạo, “Về sau có người bắt nạt em thì hãy nói với anh!”
“Được!” Thanh Tiêu gật đầu một cái, đem những lời anh trai vừa nói ghi nhớ lại, vậy cho nên về sau người quen Thanh Tiêu đều biết, Lục Thanh Tiêu vừa nhìn rất ôn hòa, nhưng thực tế lại một bụng gian trá, nếu ai bắt nạt Lục Thanh Tiêu thì chờ anh của bé lột một lớp da đi!
Buổi tối khi hai bé về nhà, Vân Thường nhìn người con gái đầy bụi đất, vô cùng kinh hãi, liền vội vàng hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Thanh Phàm lập tức nhào vào ngực mẹ tranh công, đem toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay kể lại một lượt cho mẹ nghe, chớp đôi mắt to chờ khen ngợi.
Vân Thường nhìn Thanh Tiêu ở một bên rõ ràng chột dạ, “Tại sao Gia Minh lại cắn con?”
Thanh Tiêu cắn cắn môi, trong đôi mắt to gợn sóng lăn tăn, “Mẹ, Tiêu Tiêu đau quá.” Anh trai nói rồi, ở nhà trước mặt mẹ nhất định phải giả bộ đáng thương!
“Lục Thanh Tiêu!” Thời điểm mẹ tức giận mới gọi tên đầy đủ của anh em họ, cơ thể nhỏ bé của Thanh Tiêu run lên, lắp bắp nói: “Bọn con, bọn con chơi trò hai con ong mật nhỏ, người nào, người nào thua thì bị người thắng cắn một cái.”
Vân Thường lập tức dở khóc dở cười, Gia Minh thật là chết oan chết uổng rồi.
Cô quay sang Thanh Phàm, “Đi nói lời xin lỗi với Gia Minh, nhanh đi, còn con nữa, Lục Thanh Tiêu, con đi cùng anh trai con đi!”
Thanh Phàm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, “Mẹ, có thể không đi được không?” Như vậy thật sự là mất hết mặt mũi...
“Nếu không coi như xong đi, bớt chút chuyện.” Lục Diệp đi tới cầm quả táo nhét vào tay Vân Thường, “Ngày mai anh nói một tiếng với lão Chu là được.”
Vân Thường trừng mắt nhìn anh một cái, “Lục Diệp, bọn nhỏ như vậy là do chính anh chiều hư bọn chúng đấy! Nếu lại mặc kệ không biết sau này sẽ còn xảy ra chuyện gì!”
Lục Diệp rụt rụt bả vai, nhất thời không dám nói tiếp nữa.
“Nhất định phải đi! Lục Thanh Tiêu, con rõ ràng cùng người ta chơi đùa vì sao lại tự nhiên đổi ý? Còn muốn anh trai giúp con ra mặt, con giỏi thật! Mau đi nói lời xin lỗi!”
Thật ra thì Thanh Tiêu rất hiểu chuyện, người Lục gia lại thiên vị con gái, cho nên Vân Thường cùng Lục Diệp gần như chưa từng dạy bảo con gái nghiêm khắc như vậy.
Lúc này khuôn mặt Vân Thường đen lại, thật sự khiến Thanh Tiêu bị dọa sợ. Thanh tiêu cảm thấy uất ức vô cùng, là Chu Minh Gian cắn bé bị thương, tại sao bé lại không thể để cho anh trai tìm cậu ta tính sổ giúp bé?
Bây giờ mẹ lại còn mắng bé hung dữ như vậy, Thanh Tiêu vừa khó chịu lại vừa sợ hãi, lỗ mũi lập tức đau xót, nước mắt liền lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Vân Thường cũng không muốn nuông chiều bé, cô không muốn thanh tiêu tuổi còn nhỏ đã mang tính cách kiêu căng.
Trực tiếp đứng lên, “Con ở chỗ này khóc đi, chúng ta đi ngủ. Lục Thanh Phàm không cần đi theo! Không đi nói lời xin lỗi đừng nghĩ mẹ sẽ tha thứ cho con.”
Lục Diệp còn muốn nói gì đó, lại bị Vân Thường quét mắt qua một cái, thức thời ngậm miệng, ngoan ngoãn theo Vân Thường đi về phía phòng ngủ.
Thanh Tiêu khóc mệt, ngó nghiêng trông mong nhìn phòng ngủ chính, nhưng không hề nhìn thấy mẹ tới dỗ cô, trong lòng cực kỳ khổ sở.
“Thanh Tiêu, chúng ta đi thôi.” Thanh Phàm biết chính mình không hề để ý, , đưa bàn tay nhỏ bé ra xoa nước mắt cho em gái. Ba nói rồi, là đàn ông phải biết gánh chịu những lỗi lầm mình phạm phải.
Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng chuyện này là lỗi của cậu, đã không hỏi rõ ràng, nên đi nói lời xin lỗi.
Nhưng em gái là cô gái nhỏ....không phải đàn ông, rốt cuộc có nên đi hay không đây? Thanh Phàm cũng cảm thấy khó xử.
“Em không đi!” Thanh Tiêu bắt đầu ngang ngạnh, ngoan cố ngẩng đầu lên nói.
Thật ra thì bé cũng biết mình không đúng, nhưng tại sao mẹ lại nghiêm khắc dạy dỗ bé như vậy? nếu như...nếu như mẹ không mắng bé, bé nhất định sẽ đi.
Mẹ có phải không còn thương bé hay không? Mẹ không muốn bé!
Thanh Tiêu vừa nghĩ tới điều này, nước mắt rơi càng nhiều. Thanh Phàm ở một bên lo lắng, vội vàng chạy vào bếp rót cho em gái cốc nước.
Thanh Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, cảm giác mình sẽ nhanh chóng bị ba mẹ vứt bỏ. Nói không chừng mẹ còn có thể vứt bé vào trong núi làm thức ăn cho sói!
Nước mắt tràn đầy khuôn mắt của bé, cảm thấy không còn muốn sống! Dù sao mẹ cũng đã không thương bé! Mẹ còn có anh trai!
“Đừng nóng giận, Thanh Tiêu còn nhỏ!” Lục Diệp thở dài, kéo Vân Thường vào trong ngực. Bà xã nhà mình cố chấp, xem ra con gái thật sự phải bị giáo huấn rồi.
“Hơn bốn tuổi còn nhỏ?” Vân Thường đẩy anh ra, “Lục Diệp, em cho anh biết, nếu anh muốn con gái anh về sau lớn lên làm xằng làm bậy thì anh cứ tiếp tục che chở cho nó đi!”
Trung tá Lục là một người sợ vợ, vội vàng tỏ rõ lòng mình, “Anh không có! Anh không có! Tùy em dạy con thế nào! Anh đây không phải là sợ em bị chọc tức sao.”
Lúc này sắc mặt của Vân Thường mới hòa hoãn hơn một chút, há miệng định nói gì. Chỉ nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa ngày càng vang dội.
Thanh âm non nớt của Thanh Phàm tràn đầy kinh hoảng, “Mẹ, mẹ, không ổn rồi, Thanh Tiêu sắp chết rồi!”
Trong lòng Lục Diệp lộp bộp một tiếng, vội vàng mở cửa, vọt thẳng vào phòng khách, ôm lấy Thanh Tiêu, “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
“Ba gặp lại, ô ô....” Thanh Tiêu khóc tựa như đứa trẻ mít ướt, đôi mắt to ngấn lệ nhìn Vân Thường: “Mẹ, hẹn gặp lại...”
Thấy con gái còn rất tốt, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, “Thanh Tiêu đừng nháo, mẹ...”
“Mẹ, em gái muốn chết!” Thanh Phàm cũng khóc theo, “Mẹ, ô ô...em gái uống thuốc tự sát, ô ô....mẹ...”
Sắc mặt của Vân Thường tái đi, Lục Diệp cũng lập tức thay đổi nét mặt, ôm Thanh Tiêu chạy về phía bệnh viện, “Uống cái gì, hả? cái đứa bé này...”
Vân Thường bị sợ đến nỗi suýt hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ đi sát sau lưng Lục Diệp, “Tiêu Tiêu, con nói cho mẹ nghe, con uống, uống thuốc gì?”
Lời nói cuối cùng đã không nhịn được nghẹn ngào.
Thanh Tiêu quay về phía ba cọ xát lau nước mũi, lúc này mới mang vẻ mặt bi tráng nhìn Vân Thường, “Mẹ, con biết rõ mẹ không còn yêu con rồi, con đã ăn lá vàng rồi, sẽ chết, sau này mẹ cũng sẽ không nhìn thấy con nữa, ô ô....”
Bước chân của Lục Diệp lập tức dừng lại, “Con đã ăn thuốc gì?”
Thanh Tiêu thút tha thút thít nói: “lá, lá vàng”.
“Đã ăn bao nhiêu?”
“Một, một mẩu....”
Trận sóng gió này cuối cùng vẫn là để sáng hôm sau Thanh Tiêu cùng Thanh Phàm tới nhà họ Chu xin lỗi là chấm dứt rồi, Lục Diệp luôn luôn yêu thương con gái lần này cũng không ngăn nổi, đành tùy Vân Thường xử lý.
Chỉ là chuyện Thanh Tiêu ăn lá vàng tự sát đã truyền ra khắp cả quân khu, trở thành chuyện cười cho những lúc trà dư tửu hậu.
Cho đến khi Thanh Tiêu lớn lên, vẫn còn có người nhạo báng chuyện này bên tai cô.
Hơn một tháng sau, Lục Diệp bị điều chuyển tới quân khu phái bắc, đã lên cấp bậc thượng tá.
Về cách nhà gần như vậy, người vui mừng nhất không có ai khác ngoài bà Lục, cứ cách mấy ngày lại chạy đến nhà Lục Diệp lừa gạt Thanh Tiêu cùng Thanh Phàm tới chơi.
Chỉ là Vân Thường càng thêm nghiêm khắc dạy dỗ hai anh em, Lục Diệp cũng sẽ không nuông chiều bọn nhỏ, khiến người ngoài đều nói, hai đứa trẻ nhà họ Lục này, từ nhỏ đã có tác phong quân nhân.
“Mẹ, bọn con đã tan học về rồi.”
Khi Thanh Phàm, Thanh Tiêu năm tuổi, đã được Vân Thường đưa vào học tiểu học, hai đứa trẻ đều rất thông minh, để cho bọn nhỏ tiếp tục đi nhà trẻ chỉ là lãng phí thời gian.
“Gọi điện hỏi xem khi nào thì ba về, đợi ba trở về ăn cơm.”
“Vâng.” Thanh Phàm đáp một tiếng, trực tiếp bấm số điện thoại của Lục Diệp, “Ba, chúng con cùng ở nhà chờ ba về ăn cơm!”
“Nói cho mẹ, ba đã về đến nhà.” Lục Diệp cho xe vào trong garage, vừa cùng con trai trò chuyện vừa lên lầu.
“Mẹ, ba nói ba đã về rồi!” Thanh Tiêu thính tai, ở một bên đã nghe thấy lời Lục Diệp nói.
“Được, các con đi vào rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.” Vân Thường nói với con trai cùng con gái một tiếng, sau liền đi vào phòng bếp dọn thức ăn.
“Anh giúp em.” Lục Diệp mở cửa đi vào nói, nhận lấy bát đũa trên tay Vân Thường.
“Hôm nay anh về thật sớm.”
“Ừ, ở bên đó không còn việc gì rồi.”
Lục Diệp đáp một tiếng, kéo Vân Thường vào lòng mình, cúi đầu xuống.
“Đừng, bọn trẻ chuẩn bị đi ra.” Vân Thường nghiêng đầu không phối hợp với anh.
“Anh nhìn được!” Lục Diệp nói một tiếng thật nhỏ, tìm được vị trí chính xác đôi môi của Vân Thường, che kín nó.
“Anh, anh không được lôi em...em muốn đi ăn cơm.”
“Ba nói thấy ba và mẹ như vậy không được phép đi ra.”
Thanh Tiêu ngây thơ chớp chớp mắt, “A, vậy sau này nhìn thấy ba mẹ như vậy là không thể đi ra ngoài sao?”
Thanh Phàm vuốt vuốt đầu nhỏ của em gái, “Ừ.”