Quân Sủng

Chương 58: Chương 58: Ngoại truyện 2: Các bảo bối nhà thiếu tá Lục (1)




Vân Thường mang thai mới bốn tháng, cúi đầu đã không nhìn thấy bàn chân rồi. Đến bệnh viện quân khu kiểm tra, là sinh đôi!

Thiếu tá Lục nghe tin liền choáng váng tại chỗ, giống y như cọc gỗ. hồi lâu sau không nói ra lời.

Cuối cùng vỗ đùi, cọ một cái liền chạy tới trước mặt Vân Thường, trực tiếp đem người bế lên, ánh mắt kích động đến đỏ cả lên.

Trái lại với anh vui mừng, lại hù dọa các bác sĩ quân y đến sặc. Sao có thể hành phụ nữ có thai như thế, đây không phải làm loạn sao? Lập tức liền không quản cái gì quân hàm hay không quân hàm, đen mặt ngăn trở hanh động nổi điên thiếu tá Lục, hung hăng khiển trách anh một trận.

Nhưng cũng rất kì lạ, một người luôn nghiêm túc như thiếu tá Lục, lại không hề nổi giận, đây chẳng phải là hạ thấp mình, còn cố ý ôn tồn thỉnh giáo bác sĩ rất nhiều, về các điều quan trọng mà phụ nữ có thai cần chú ý.

Vân Thường cũng không nhớ đến mấy từ trong bụng có hai đứa nhỏ đó, cho đến khi ra khỏi bệnh viện còn chóng mặt, thật vất vả mới tiêu hóa được tin tức này, lập tức thúc giục Lục Diệp gọi điện thoại cho bà Lục cùng thượng tướng Lục.

Rất nhanh sau đó, điện thoại di động, máy vi tính cùng mấy loại mang phóng xạ gì đó cô đều không chạm vào, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đến con.

Thiếu tá Lục sau đó suy nghĩ lại, không muốn gọi điện thoại. Anh chính là cục thịt rơi từ trên người bà Lục xuống, sao có thể không biết mẹ nhà mình?

Nghe được Vân Thường mang thai đôi không biết sẽ giày vò nhiều thế nào đây!

Nhưng Vân Thường cứ nhìn chằm chằm như vậy, anh không gọi cũng không được, thiếu tá Lục không thể làm gì khác hơn là kì kèo mè nheo với bà xã.

Quả nhiên, bà Lục vừa nghe được tin tức này vui mừng thiếu chút nữa là quăng hết điện thoại xuống đất, nhất định bắt Lục Diệp đưa về nhà!

Đây chính là sinh đôi! Hai cháu nội! bà Lục không ngồi yên được một khắc. Thậm chí còn nói rằng, nếu Lục Diệp không đưa Vân Thường trở về, thì Tết năm nay anh cũng không cần phải về nhà!

Lục Diệp nhức đầu không thôi, anh nhất định sẽ không đưa Vân Thường về nhà mình. Địa điểm quân khu được giữ bí mật hết sức, mẹ anh căn bản không tới được.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được cách nào khả thi, không còn cách nào khác là tự mình gọi điện thoai tới thư phòng thượng tướng Lục, muốn cùng ông nói chuyện, để ông ổn định mẹ anh trước.

Ai ngờ thượng tướng Lục trầm ổn cả đời, lần này lại nổi điên giống bà Lục, một mực muốn Vân Thường về nhà.

Lục Diệp cúp máy, rầu đến mức tóc muốn bạc trắng rồi, cẩn thận ôm Vân Thường không buông tay, một bụng ấm ức, đây là cô dâu của anh! Ai cũng không thể cướp đi!

Dứt khoát tắt điện thoại, không nhận điện thoại ba mẹ anh gọi! Không để anh về nhà thì không về nhà! Dù sao tới chỗ nào Vân Thường cũng phải đi theo anh!

Mà bên này, bà Lục cùng thượng tướng Lục đang chà sát tay kích động chờ Vân Thường về nhà, nhưng đợi vài ngày liên tục cũng không thấy động tĩnh gì!

Kết quả gọi một cuộc điện thoại, giỏi lắm, vậy mà tắt máy! Không chừng mấy ngày nay đều tắt máy!

Bà Lục nổi giận! Trực tiếp vào trong thư phòng thượng tướng Lục lấy roi ra, “Tên khốn kiếp này! Xem mẹ không quất chết con!”

Thượng tướng Lục ngồi một bên hút thuốc lá, một điếu thuốc hút rất lâu, thật vất vả mới hút xong, lúc này mới đem đầu mẩu còn lại hung hăng dí vào gạt tàn thuốc, trầm giọng phụ họa: “Quất chết nó!”

Vì vậy, khi chập tối một ngày nào đó, thiếu tá Lục kết thúc một ngày huấn luyện, khắp người mang theo mùi mồ hôi cùng bụi đất, khi về đến nhà, phát hiện vậy mà ba mẹ mình lại đuổi giết tới tận đây!

Mặc dù thượng tướng Lục đã nghỉ hưu ở nhà, nhưng danh hiệu thủ trưởng vẫn còn, mang theo phu nhân tới tuần tra tình hình quân đội, ai có thể nói ra chữ “không”!

Mà phản ứng đầu tiên của thiếu tá Lục là, bọn họ tới tranh bà xã của mình!

Sắc mặt vốn nghiêm túc càng thêm âm trầm, không nói một lời liền đi tới bên cạnh Vân Thường, cứ như vậy ôm cô vào trong ngực, khiêu khích nhìn bà Lục, nói gì cũng không buông tay.

“Con buông ra cho mẹ!” Sắc mặt bà Lục giận dữ, trong bụng Vân Thường có đến hai đứa nhỏ, sao có thể chịu nổi sức ôm lớn như vậy của Lục Diệp, làm sao có thể đè ép cháu nội bà như vậy chứ!

Nói xong liền đi kéo Lục Diệp, nhưng sức của bà sao có thể so cùng Lục Diệp, kéo thế nào cũng k ra, tức giận đến mức đen cả mặt.

“Đối với mẹ con thế à!” Bàn tay thượng tướng Lục nặng nề vỗ lên khay trà, trừng mắt sắc bén, tên khốn kiếp này! Nuôi con trai chính là vô dụng!

Lục Diệp mím môi không lên tiếng, bà Lục lập tức hả hê, tự nhiên có ông xã già làm chỗ dựa, bà còn không đấu lại một tên tiểu tử hỗn xược?

Bà bất mãn nhìn quét qua các gian phòng một lượt, ghét bỏ nói: “Con xem nơi này không có gì cả, Vân Thường ở với con chịu đựng bao nhiêu khổ sở!”

Ánh mắt Lục Diệp trở nên sắc bén hơn.

Đuôi mắt bà Lục nhảy lên, “Con trừng mẹ cũng vô dụng, Vân Thường mang trong bụng hai đứa nhỏ, ở nơi này có cái gì? Dinh dưỡng không đủ thì làm sao? Hơn nữa một ngày ba bữa đều phải do nó làm, sao con không thay nó suy nghĩ một chút?”

“Mẹ...” Mắt thấy ánh mắt của Lục Diệp ngày càng âm trầm, Vân Thường vội vàng mở miệng, muốn hai người này không cần đối trọi gay gắt nữa.

Nhưng lời kế tiếp còn chưa kịp nói hết, đã bị bà Lục chặn trở về.

“Vân Thường, con đừng nói, hôm nay hãy để mẹ tranh luận cùng cái tên tiểu tử này!” bà Lục đi tới sờ sờ đỉnh đầu Vân Thường, ngẩng đầu nhìn Lục Diệp: “Con muốn Vân Thường nâng cái bụng lớn vừa giặt quần áo vừa nấu cơm, con cũng không thả người?”

Lục Diệp hô hấp căng thẳng, ngay cả không khí chung quanh cũng bị đè nén.

Bữa cơm tối đó, sức ăn thiếu tá Lục giảm nhiều, bình thường có thể ăn tới bốn bát cơm, nhưng giờ chỉ ăn có một bát liền buông đũa xuống, làm Vân Thường lo lắng không thôi.

Buổi tối, thiếu tá Lục mất ngủ, trong lòng rất loạn, nằm ở trên giường không ngủ được, lại không dám làm một cửa động nhỏ nào, chỉ sợ ảnh hưởng đến Vân Thường.

Nhưng Vân Thường nhạy cảm như vậy, làm sao có thể không biết anh không ngủ được.

Cô đứng dậy bật đèn dầu giường lên, nắm tay Lục Diệp, “Yên tâm đi, em sẽ không về.”

Cơ thể thiếu tá Lục cứng đờ, không ngờ tâm tư của mình có thể bị cô dễ dàng nhìn thấu như vậy. Buồn bực ở trong chăn tự mình hờn dỗi không hé răng.

Vân Thường cực kì bất đắc dĩ, cảm giác thiếu tá Lục càng lớn lại càng trẻ con. Chỉ có thể mềm mại an ủi anh, “Anh không phải lo lắng em...em rất tốt, nghe nói phụ nữ có thai cũng phải hoạt động, nếu không sẽ khó sinh, nấu cơm gì gì đó, coi như là hoạt động, em sẽ không về cùng mẹ.”

Thiếu tá Lục trầm mặc hồi lâu, mới khó chịu nói: “Em trở về đi.”

Mẹ anh nói đúng, đến lúc bụng cô lớn, vừa phải nấu cơm, vừa phải làm việc nhà, khi ở nhà anh còn có thể giúp cô chia sẻ một chút, nhưng một khi anh chợt nhận được mệnh lệnh làm nhiệm vụ thì phải là sao? Người nào chăm sóc cô?

Mặc dù cô cùng vài chị dâu quan hệ rất tốt, nhưng dù sao họ cũng không phải là người trong nhà, không thể thời thời khắc khắc chăm sóc cô.

Hãy để cho cô về nhà đi, mặc dù trong lòng anh có 1000 cái một vạn cái không muốn.

Vân Thường cả kinh: “Em không quay về, em...”

Lục Diệp lại gần tắt đèn, ôm lấy cô đặt lên vai của mình, “Nghe lời, quay về.”

“Nhưng...”

“Mẹ nói đúng, về nhà là tốt nhất, nếu không lúc anh thực hiện nhiệm vụ cũng sẽ phải lo lắng cho em.”

Vân Thường trầm mặc,cô biết nhiệm vụ của anh khá nguy hiểm, ngàn vạn lần không thể phân tâm, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng. lời nói cũng đã nói đến mức này, cô còn lý do gì để cự tuyệt?

Cuối cùng vẫn là bà Lục thắng lợi, buổi chiều ngày hôm sau bà liền dẫn Vân Thường xuống núi.

Nhìn trong mắt đứa con nhà mình không bỏ được, bà Lục cực kì hả hê rồi, đúng là gừng càng già càng cay! Đấu cùng bà? Hừ!

Vân Thường trở lại Lục gia, bụng cũng càng ngày càng lớn lên, bà Lục cả ngày lẫn đêm đều cho cô uống những loại thuốc bổ phong phú, mới một tháng mặt của Vân Thường liền tròn hẳn ra.

Vân Thường da dẻ tốt, gương mặt trong trắng lộ hồng, mặt mượt mà như vậy, càng lộ vẻ nhỏ nhắn, nhìn quả thực giống như cô gái nhỏ.

Bà Lục chăm sóc Vân Thường rất tốt, thạm chí còn đặc biệt chuẩn bị cuốn vở, phía trên ghi những thứ Vân Thường thích ăn. Giúp cô đa dạng hóa thức ăn.

Chỉ là khẩu vị của phụ nữ có thai không ổn định, Vân Thường cũng không biết làm sao, khẩu vị hết sức quái dị, một ngày muốn ăn mắm tôm một ngày thấy hải sản lại muốn nôn.

Bà Lục cũng không ngại phiền, muốn cái gì cho cái đấy, quả thực muốn cưng chiều Vân Thường lên đến tận trời cao.

Vân Thường vận khí tốt, cũng không có phản ứng nôn nghén, lúc ở quân khu là vậy, về nhà vẫn như vậy.

Có đôi khi tâm trạng không ổn định, nhớ Lục Diệp nhớ đến hoảng sợ, động một chút là trốn vào phòng một mình khóc. Cũng may cảm xúc này nhanh tới mà cũng nhanh đi, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với Vân Thường.

Thời điểm Vân Thường mang thai tới tháng thứ bảy, Lục Diệp đã trở lại một lần, trên mặt còn mang theo vết thương. Tính thời gian, hai người đã ba tháng không gặp mặt rồi, Vân Thường sợ phóng xạ, ngay cả điện thoại cũng không dám gọi một lần.

Anh vội vã nói vài câu cùng Vân Thường, sờ sờ bụng của cô liền đi, đây là anh đi làm nhiệm vụ lại đi ngang qua cửa nhà, lúc này mới có thể len lén trở về một lần.

Bà Lục nhìn bộ dáng con dâu nước mắt lưng trong, cũng có chút không bỏ được.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, trước khi đứa bé đầy tháng, nói gì bà cũng sẽ không để Vân Thường trở về quân khu.

Bà Lục chăm sóc Vân Thường rất tốt, một ngày ba bữa đều phối hợp các chất bổ dưỡng, buổi tối mỗi ngày đều cùng cô đi tản bộ, thảnh thoảng cũng sẽ đánh cầu lông cùng người khác.

Khám thai định kỳ cũng không bỏ qua một lần, chỉ là có một điều duy nhất khiến bà Lục không cam lòng, bà rất muốn biết giới tính của hai đứa nhỏ trong bụng Vân Thường kia.

Vậy mà cho dù bà đã nói hêt lời ngon tiếng ngọt rồi. Lão viện trưởng tuyệt đối không tiết lộ nửa chữ.

Giới tính của đứa trẻ chưa sinh ra nhất định phải giữ bí kín, bởi vì có thể sẽ có một số người không hài lòng với giới tình của thai nhi, mà xóa sạch đứa bé.

Lõa viên trưởng có kiên trì của mình, cho dù biết bà Lục tuyệt không làm như vậy, cũng kiên quyết không phá lệ.

Tháng một, thời tiết lạnh và khô ráo một cách khác thường, một trận tuyết lớn đi qua, con trai con gái của thiếu tá Lục bình an sinh ra tại bệnh viện Giáng Sinh, là sinh tự nhiên.

Lúc đó Lục Diệp đang làm nhiệm vụ ở phía nam, trong tiếng súng lửa đạn, trong lúc ngụy trang vẻ mặt thiếu tá Lục dũng mãnh khác thường, đem trùm ma túy gần đây đang hoạt động tại biên giới Trung Quốc Myanmar đấu súng chết, vừa lập một công lớn.

Thu súng, anh đi về phía máy bay trực thăng, ngồi vào vị trí, trầm mặc khác thường.

Mấy ngày gần đây chính là ngày dự sinh của Vân Thường, không biết cô đã sinh chưa, nếu đã sinh, là con trai hay con gái?

Lục Diệp vừa về tới quân khu, không đợi anh bước xuống từ máy bay, thì đã có vài người xông lên hưng phấn kêu to với anh: “Thiếu tá Lục ! Sinh! Chị dâu sinh! Long phượng thai! Đứa lớn là con trai, đứa nhỏ là con gái!”

Đại não thiếu tá Lục ong một tiếng, tay mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống cầu thang, ngã mặt hướng lên trời!

May mắn là cách mặt đất rất gần, nếu không không biết sẽ ngã thành cái dạng gì.

Buổi tối hôm đó, Lục Diệp được mẹ gửi cho ảnh của hai nhóc con mình, lần lượt vuốt ve màn hình di động, người đàn ông kiên cường và dũng cảm, một mình nằm trên giường hu hu khóc.

Anh làm ba, ba của hai nhóc con! Con trai cùng con gái của anh! Một loại cảm giác không thể nói thành lời, anh hận không thể lập tức lao xuống núi, đi xem đứa bé một chút, sờ sờ bọn chúng, ôm bọn chúng mọt chút!

Nhưng mà anh lại không thể, anh chỉ có thể chờ đến thời gian nghỉ đông mới có thể quay về. Nếu có nhiệm vụ, qua tết anh cũng không thể trở về đi.

Hai nhóc con đỏ hỏn, mắt cũng chưa mở, nhưng trong mắt anh lại là những đứa trẻ xinh đẹp nhất thế giới.

Lục Diệp yên lặng đem tấm hình này cài làm hình nền cho điện thoại, nghĩ tới Vân Thường ở phương bắc, trong lòng từng trận từng trận nhéo đau.

Phụ nữ mang thai cùng kết hôn là chuyện lớn cả đời, vậy mà anh lại không ở bên cô.

Cô hiện tại như thế nào? Thời điểm mang thai khổ cực sao? Thời điểm sinh con có đau không? Sau khi sinh đứa bé xong thân thể khỏe mạnh chứ?

Tất cả những điều này anh đều không biết.

Thiếu tá Lục luôn luôn tự gò bó, giữ mình trong sạch, tối hôm đó ngồi ở bên ngoài hút thuốc một đêm, ngày hôm sau hai mắt tràn đầy tơ máu đi huấn luyện tân binh, sau khi huấn luyện hết thúc, không một binh sĩ nào có thể đứng lên.

Rất may kì nghỉ đông này không có nhiệm vụ, khi đó đứa nhỏ đã qua lễ đầy tháng hai ngày, tại đêm ba mươi đó Lục Diệp khắp người đầy sương gió chạy về nhà.

Cuối cùng cũng được gặp con gái của mình, hai đứa nhỏ đã không còn bộ dáng xấu xí như lúc vừa mới ra đời, được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, nằm cạnh nhau giống nhau như đúc, đôi mắt to đen láy tựa như thanh tuyền, làm cho tâm người khác mềm nhũn.

Thiếu tá Lục vội vàng quay về, lúc này lại giống như quả cà héo, nói gì cugnx không dám ôm con nhỏ.

Chỉ sợ lực trên tay mình quá lớn, làm đau đứa nhỏ trắng mập mềm mại.

Vân Thường bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy con để anh sờ một cái.

Trẻ sơ sinh cách hai tiếng sẽ phải uống sữa mẹ một lần, sữa của Vân Thường rất nhiều, nuôi hai đứa nhỏ không cần tý công sức nào.

Có điều thiếu tá Lục ăn vạ, muốn ở bên nhìn Vân Thường đút cục cưng, đuổi thế nào cũng không đi.

Chờ Vân Thường cho bảo bảo ăn no, lại dỗ hai đứa nhỏ kia ngủ, thiếu tá Lục lúc này mới nhào qua, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng ta trực tiếp vén áo Vân Thường lên.

Vân Thường bị anh làm cho mặt đỏ như quả táo chín, “Anh...anh làm gì?”

Thiếu tá Lục nhìn chằm chằm bộ ngực trắng nõn của Vân Thường không chớp mắt, cảm thấy khó tin chợt cảm thản một tiếng: “Lớn rất nhiều!”

Trong nháy mắt đó, Vân Thường hận không thể đánh một phát khiến anh bất tỉnh!

Lục Diệp nhớ Vân Thường đến điên rồi, ban ngày nghĩ ban đêm nghĩ. Hôm nay thấy người, ngược lại không biết nên làm sao. Chỉ có thể ôm người vào trong ngực, hôn tấp tới, lúc này mới cảm nhận được Vân Thường cuối cùng cũng đã trở lại bên cạnh anh.

“Lục Diệp, ba nói tên của bảo bảo để cho anh đặt.” Về vấn đề này, bà Lục cũng không tranh giành cùng Lục Diệp, dù sao đây cũng là con của Lục Diệp.

Lúc anh không ở nhà, bọn họ gọi là trứng lớn trứng nhỏ, hôm nay Lục Diệp trở về, bọn nhỏ cũng nên được đặt tên rồi.

“Con trai gọi là Lục Thanh Phàm, con gái gọi là Lục Thanh Tiêu.” Tên của con anh có chữ đệm là Thanh, trai gái đều được đối xử như nhau, anh đã sớm nghĩ xong.

“Được.” Vân Thường nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ đang say ngủ, “Vậy thì gọi là Lục Thanh Phàm và Lục Thanh Tiêu, em đi nói cho ba mẹ!”

Vừa bước xuống giường một bước, cổ tay lại bị Lục Diệp nắm lấy, sắc mặt thiếu tá Lục nghiêm túc lạ thường, như là xảy ra một chuyện quan trọng nào đó, tai cũng đỏ cả lên.

“Vân Thường....”

“Sao?”

“Anh...anh rất nhớ em...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.