Quân Tâm Ngã Tâm

Chương 6: Chương 6




Táng Nguyệt sơn trang dưới sự điều khiển của trang chủ kế nhiệm Sở Hồng Lệ, thực lực có chút giảm sút, vì trang chủ Sở Hồng Lệ thân thể mỏng manh, mọi sự vụ trong sơn trang trên cơ bản chính là do Thượng Quan Huyền Nguyệt thay nàng quản lí. Sở Hồng Lệ chỉ để ý một chút chuyện giang hồ, nên cũng không thể nói nàng hoàn toàn là người giang hồ. Nhưng y thuật cùng tài dụng độc của nàng so sánh cùng phụ thân quá cố Sở Vân chỉ có hơn chứ không có kém. Cứu người hay giết người là còn tùy thuộc vào tâm tình của nàng. Người trên giang hồ gọi nàng ‘Yên chi lệ’.

Thư phòng bố trí đơn giản thanh nhã, một tố y nữ tử tay trái cầm một cuốn cổ thư, tay phải nâng một chén trà thơm, ngồi trước bàn đọc sách bằng gỗ lim, chăm chú đọc. Thỉnh thoảng hớp một ngụm trà xanh, chậu hoa thủy tiên giữa phòng cũng im lặng như vậy, tạo thành một bức tranh tĩnh lặng đến mê người.

“Tiểu thư…” Nha hoàn đi vào thư phòng, hướng nữ tử hạ thấp người nói: “Tiểu thư của Tàng nhật sơn tràn tới chơi, đang ở phòng khách chờ ngài.”

Buông thư, lộ ra vẻ mặt thanh lệ thoát tục, nói: “Ta lập tức qua bên đó, thỉnh nàng chờ một chút.” Nàng mỉm cười như hoa mai nở, làm lòng người ấm áp.

Vừa bước vào phòng khách, Sở Hồng Lệ liền nhìn thấy thân ảnh lam sắc quen thuộc, ánh mắt tức thì xuất hiện ý cười.

“Tiểu Lệ!” Hàn Thanh Sương ngẩng đầu nhìn thấy nàng, liền đi tới thân thiết ôm lấy Hồng Lệ.

Sở Hồng Lệ vỗ vỗ lưng Thanh Sương, mỉm cười nói:

“Đều đã hơn hai mươi tuổi rồi, vẫn như một tiểu nha đầu vậy, nói ngươi là trang chủ Táng nhật sơn trang, chỉ sợ không có người tin.”

“Ta cũng chỉ có ở trước mặt Tiểu Lệ mới vậy.” Hàn Thanh Sương tựa đầu mình lên vai Hồng Lệ, thấp giọng nói.

Sở Hồng Lệ để mặc nàng ôm, một lát sau kéo nàng ngồi xuống ghế, cười hỏi:

“Lần này đến là vì cái gì?”

Hàn Thanh Sương bày ra vẻ mặt tươi cười tỏa nắng, nói: “Đương nhiên là tới thăm Tiểu Lệ nha.” Dừng một chút, lại nhỏ giọng nói: “Cũng là muốn ngươi cho ta xin ít dược.”

“Ta biết là ngươi sẽ không tốt như vậy.” Sở Hồng Lệ nhẹ nhàng cốc vào đầu Thanh Sương, cười mắng.

“Hắc hắc…” Hàn Thanh Sương vuốt vuốt chóp mũi, cười không nói.

“Khiến Hàn đại trang chủ phải đích thân tới tận đây lấy thuốc, người thụ thương chắc cũng không phải nhân vật tầm thường nha!” Sở Hồng Lệ nâng cằm, ánh mắt khẽ nhắm hờ.

“Còn có thể là ai nữa, không phải là Lang sát thủ của ta sao? Lần này thi hành nhiệm vụ, lệnh cho nàng mang nha đầu kia trở về, kết quả bị trọng thương, đến bây giờ vẫn đang nằm trên giường. Vậy nên ta mới phải tìm Tiểu Lệ a.” Hàn Thanh Sương vẻ mặt bất đắc dĩ xua xua tay, chậm rãi nói.

Sở Hồng Lệ mỉm cười hỏi:

“Thế nào? Nàng vẫn còn chưa minh bạch tâm ý của ngươi?”

“Không biết.” Hàn Thanh Sương lắc đầu, lại nói tiếp chuyện về Lang sát thủ kia.

Sở Hồng Lệ thấy nàng khóe mắt hàm xuân (ẩn chứa mùa xuân, mùa xuân ở đây thay cho cái gì đề nghị đừng hỏi mềnh tự biết nhá), bên môi mang theo ý cười, minh bạch tình cảm của nàng cho người kia đã quá sâu rồi, lại hay nghe nàng nhắc đến người đó, không khỏi cũng muốn trông thấy Lang sát thủ làm Hàn Thanh Sương khuynh đảo phương tâm (tâm hồn thiếu nữ) kia một lần.

“Tiểu Lệ, ngươi cùng Huyền Nguyệt thế nào rồi?” Hàn Thanh Sương đến bên Hồng Lệ, nhẹ giọng hỏi.

“Ai…” Sở Hồng Lệ thở dài, hàng mi thanh tú nhíu lại, ngữ khí phiền não nói: “Nàng thường xuyên đi ra ngoài để tránh mặt ta, lòng ta rất rõ ràng, có một số việc của sơn trang cũng không cần nàng phải tự thân đi xử lí như vậy.”

“Cái đồ ngu ngốc đó, để ta cho nàng một trận!” Hàn Thanh Sương vỗ vỗ tay Hồng Lệ, an ủi nàng.

“Cũng không thể trách nàng, nàng chỉ sợ liên lụy đến ta mà thôi. Báo thù, nàng mấy năm qua vẫn không thể quên được chuyện này, nếu không phải vì ta, chỉ sợ nàng đã sớm rời khỏi đây.” Hồng Lệ khẽ ngẩng đầu, nhớ lại mấy năm trước Phong Bích Tiêu cùng Huyền Nguyệt nói chuyện, yếu ớt nói: “Nàng thật sự không rõ sao? Hạnh phúc của ta chỉ có thể do nàng mang đến.”

Hai người im lặng không nói, tâm sự ngổn ngang, người các nàng thích đều không chịu đối mặt với đoạn nhân duyên này, bảo các nàng phải làm sao.

“Ai…” Thanh Sương cùng Hồng Lệ cùng thở dài, rồi lại cùng nhìn nhau cười vui vẻ.

“Tiểu Lệ, ngươi không cần tiễn ta, trở về nghỉ đi.” Sở Hồng Lệ đưa Hàn Thanh Sương tới đại môn, Hàn Thanh Sương ngừng lại, ôm nàng một cái, nghiêm túc nói: “Chăm sóc chính mình cho tốt, đừng để ta lo lắng.”

“Ta đã biết, đi đường cẩn thận.” Sở Hồng Lệ mỉm cười nói.

Hàn Thanh Sương gật đầu, hướng nàng vẫy tay, xoay người lên ngựa.

Tiên Hàn Thanh Sương xong, Sở Hồng Lệ trở lại phòng khách, nhìn phòng khách vắng vẻ, đột nhiên cảm thấy tĩnh mịch.

“Tiểu thư!” Một nam phó đi tới trước mặt Hồng Lệ, cung kính nói: “Huyền Nguyệt đại nhân đã trở về, mang theo một vị khách.”

Sở Hồng Lệ vừa nghe, thập phần vui mừng, khóe miệng bất giác cong lên, chỉnh chỉnh quần áo, ngồi xuống ghế, chậm rãi đợi Huyền Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.