Không lâu sau, Thượng Quan Huyền Nguyệt một thân phong trần mệt mỏi dẫn một bạch y nam tử đi tới.
“Tiểu thư, thuộc hạ đã trở về.” Vì Sở Hồng Lệ không muốn người trong sơn trang gọi nàng là trang chủ, nên mọi người vẫn gọi nàng là tiểu thư như trước. Huyền Nguyệt hạ thấp người, chậm rãi nói.
“Vất vả cho ngươi rồi.” Sở Hồng Lệ mấy tháng không thấy nàng, ánh mắt tràn đầy ôn nhu ấm áp.
“Tiểu thư, vị này chính là nhị công tử Đường môn đất Thục, đến đây thăm hỏi tiểu thư.” Huyền Nguyệt giới thiệu bạch y nam tử với Sở Hồng Lệ.
Đường Hiểu Phong cung kính hướng Sở Hồng Lệ hành lễ, mỉm cười nói: “Tạ hạ phụng mệnh phụ thân, đặc biệt tới Táng Nguyệt sơn trang bái kiến trang chủ. Đây là một chút tâm ý nho nhỏ của gia phụ (gia là nhà, phụ là cha, dịch là cha của ta), mong Sở trang chủ nhận cho.” Nói xong lấy ra một hộp gấm tinh mỹ, hai tay đưa lên tặng Sở Hồng Lệ.
Sở Hồng Lệ cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) mở hộp, thất thần nhìn đóa tuyết liên trong suốt bên trong. “Thiên Sơn tuyết liên ngàn năm!” Sở Hồng Lệ đối với kì trân dị bảo (các đồ hiếm lạ) từ bé đến lớn nhìn không thiếu nhưng đối với đóa tuyết liên trước mặt cũng không tránh được khẽ hô một tiếng, có thể thấy được bông hoa này giá trị đến thế nào.
Đưa cho hạ nhân lễ vật vừa được dâng tặng, Sở Hồng Lệ mỉm cười nói với Đường Hiểu Phong:
“Đường môn chủ thật là quá khách khí, tiểu nữ không tài không đức, là sao nhận được đại lễ này?”
“Sở trang chủ cũng quá khiêm tốn rồi, nếu như ‘Yên chi lệ’ còn không xứng với bông tuyết liên này, còn có người nào có thể nhận đây?”
“A…” Sở Hồng Lệ khẽ cười, “Đường công tử đi đường mệt nhọc, thỉnh đến sương phòng (phòng ngủ) nghỉ ngơi.” Nói rồi gọi một tì nữ tới phân phó: “Đưa Đường công tử tới sương phòng phía tây nghỉ tạm.”
Đường Hiểu Phong hướng Sở Hồng Lệ hạ thấp người, theo tì nữ lui xuống phía dưới.
Huyền Nguyệt thấy không còn việc gì nữa, cũng muốn li khai (rời đi). Sở Hồng Lệ thế nhưng nhẹ nhàng đi tới trước mặt nàng, vỗ vỗ vai nàng, ôn nhu nói:
“Huyền Nguyệt, ngươi gầy quá, thế nào lại không chịu chăm sóc bản thân như thế?”
Huyền Nguyệt thân thể khẽ run lên, trầm giọng nói: “Đa tạ tiểu thư quan tâm.” Nhẹ nhàng đẩy Sở Hồng Lệ ra khỏi người mình, mí mắt khẽ hạ xuống, nói: “Thỉnh tiểu thư chú ý đến thân phận mình.”
Không muốn cùng nàng đối diện ư? Hồng Lệ ngực một trận đau đớn, ai oán nhìn vào dung nhanh ngày đêm nhung nhớ.
“Không còn gì nữa, Huyền Nguyệt xin cáo lui.” Vẫn hướng ánh mắt xuống phía dưới, không dám nhìn thẳng con người đang tràn ngập đau thương kia.
“Được, ngươi cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Sở Hồng Lệ cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ có thể thuận theo.
Huyền Nguyệt vừa nghe đã vội vã xoay ngươi lui ra, nhưng không chú ý tới thân ảnh phía sau nở nụ cười đầy cay đắng.
Tuy đã mệt muốn chết, Huyền Nguyệt lại nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Vì vậy quyết định khoác thêm áo choàng ra hoa viên tản bộ.
Tối nay ánh trăng rất sáng, không khí tươi mát, trời cao vời vợi, cho nên dù trăng đã khuyết, so với bình thường cũng có phần đẹp hơn.
Thả bước chậm rãi qua những bụi hoa, Huyền Nguyệt thế nhưng lại không có tâm tình thưởng hoa, nhìn cảnh vật trước mặt không hề đổi thay, cảnh tượng hồi bé vô ưu vô lo, tự do chơi đùa bất chợt hiện lên. “Nguyệt tỉ tỉ…” Tiếng gọi vô cùng thân thiết, phảng phất như vẫn còn vang bên tai.
“Tiểu Lệ…” Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn trăng khuyết, khẽ gọi tên người trong lòng.
“Ha hả..” Một trận cười thanh thúy vang lên cắt đứt tâm tư Huyền Nguyệt, vừa quay đầu nhìn, đã thấy Sở Hồng Lệ cùng Đường Hiểu Phong đi tới. Huyền Nguyệt nhanh nhẹn trốn sau một gốc cây đại thụ, lén lút nhìn hai người.
Đường Hiểu Phong khẽ lay động chiết phiến (quạt giấy), đối Hồng Lệ nói gì đó. Sở Hồng Lệ chuyên tâm lắng nghe, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hài lòng. Đường Hiểu Phong anh tuấn tiêu sái (đẹp zai), Sở Hồng Lệ mỹ nữ ôn nhu, dưới ánh trăng hai người đứng cùng một chỗ, có thể so sánh được với Kim Đồng Ngọc Nữ, thập phần xứng đôi.
Huyền Nguyệt ngực nổi lên một trận chua xót khổ sở, viền mắt nóng lên, hình như có lệ rơi xuống. Quạ đêm hoảng hốt, thê lương kêu lên, tiếng kêu đến tận trời.
Huyền Nguyệt bàng hoàng nhìn hồi lâu, đến khi hai người đi xa, mời buồn bã li khai.
Nhìn ngọn đèn dầu cháy yếu ớt, Sở Hồng Lệ cảm thấy thập phần an tâm, nhẹ giọng hỏi vọng từ ngoài phòng vào:
“Huyền Nguyệt, ngươi đã ngủ chưa?”
Bên trong phòng một trận hoảng loạn, ngọn đèn dầu phụt tắt. Không khí tĩnh mịch, không người trả lời.
“Ai…” Sở Hồng Lệ tựa đầu trên cánh cửa, thở dài, xem ra dùng phép khích tướng cũng không được. Vốn dĩ tại hoa viên, Hồng Lệ đã thấy Huyền Nguyệt, chính là cố ý cùng Đường Hiểu Phong tâm tình, mong muốn có thể khiến cho Huyền Nguyệt ghen một chút.
Huyền Nguyệt nằm trên giường nghe thấy tiếng thở dài u oán kia, hai gò má một mảnh lạnh giá.