Màn đêm hạ xuống, gió lạnh thổi qua. Ống tay áo bay bay, nàng đứng
nghiêm ở trong đêm tối, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao. Lỗ tai lẳng lặng nghe động tĩnh bốn phương. Lúc này, nàng nhếch khóe miệng cười. Nụ cười bao phủ trong đêm đen, rốt cuộc đã tới.
“Cần gì giấu đầu lòi
đuôi, mau đi ra đi!” Nàng lạnh lùng nói với đêm tối, chỉ nghe được tiếng vang của bão cát. Trong sân quay về yên tĩnh. Nàng phi thân đuổi theo,
chỉ đuổi kịp đến rừng cây.
Nàng đề cao cảnh giác, tỉ mỉ quan sát chung quanh, đột nhiên bên tai có một cơn gió không tầm thường thổi
qua, một thanh kiếm sáng trưng đâm về phía nàng, bàn tay trắng nõn của
nàng vung lên, một cây ngân châm nhanh chóng bay ra ngoài, cắt đao của
thích khách thành hai đoạn.
Ba người áo đen che mặt đánh về phía nàng, ánh mắt nàng dần dần trở nên lạnh, cả người đầy sát khí. Bày tốt
tư thế, chuẩn bị chiến đấu.
Bốn người kịch liệt đấu, cây cối bốn phía rối rít gãy lìa. Dần dần, nàng có chút mệt mỏi, lực bất tòng tâm.
Đột nhiên trong bầu trời đêm từ xa truyền đến thanh âm quen thuộc: “Tiểu sư muội, sư huynh tới giúp ngươi!”
Lời nói bay xuống trong gió, một nam tử áo trắng như tiên từ trên trời giáng xuống, gia nhập cuộc
đánh nhau. Quả nhiên bởi vì sự gia nhập của hắn, bọn thích khách kiệt
sức liền rơi xuống hạ phong.
Hai người kề vai chiến đấu, bị
thích khách vây ở giữa. Tất cả mọi người không nhúc nhích, đều cảnh giác nhìn đối phương. Trong đêm tối bí mật. Thiên Vũ và Lưu Quân Dao liếc
mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời ra tay, chưởn trúng thích khách. Hai
thích khách bị một chưởng đột nhiên xuất hiện đánh trúng. Nhưng trong
nháy mắt đó, một thích khách lại cầm kiếm đâm vào vai của Lưu Quân Dao.
“A. . . . . .” Nàng quát to một tiếng. Liền ngã trong vũng máu, Thiên Vũ
đột nhiên thất kinh, nhưng hắn lập tức phát động công kích vào thích
khách kia, mỗi một chưởng đều mau, chính xác, hung ác, chiêu chiêu trí
mệnh!
Rốt cuộc, ba tên thích khách cũng mất mạng trong tay hắn.
Thiên Vũ lập tức ngồi chồm hổm xuống, đỡ nàng dậy, điểm huyệt đạo của
nàng. Nóng nảy hỏi: “Tiểu sư muội, có khỏe không?”
Nàng che va bị thươngi, nở một nụ cười yếu đuối với Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Sư huynh yên tâm, ta. . . Không có sao!”
Vừa mới dứt lời, nàng cũng bởi vì mất máu quá nhiều té bất tỉnh, Thiên Vũ ôm nàng bay đi.
Biệt viện phủ tướng quân
Trong đêm tối an tĩnh, có một chút động tĩnh hơi nhỏ.
Để cho nàng nằm ở trên giường, Thiên Vũ lấy ra một chai thuốc từ trong lòng ngực, hơn nữa gọi lên không trung: “Đi ra đi!”
Một nữ nhân vâng một tiếng liền xuất hiện, là băng mỹ nhân lạnh lùng!
Thiên Vũ nói: “Mau bôi thuốc cho công chúa!”
“Dạ!” Nàng tiến lên một bước, đợi Thiên Vũ quay lưng đi, nàng nhẹ nhàng kéo
áo công chúa tới bả vai, thoa thuốc chữa thương lên, cảm giác mát mẻ
sảng khoái cuốn lấy toàn thân nàng, vì vậy nàng yếu ớt tỉnh lại. Nhìn cô gái xa lạ trước mắt không nói một lời.
Thiên Vũ xoay người ngồi ở trên giường, giải thích: “Sư phụ biết tình cảnh của muội nguy hiểm,
bên cạnh lại không có người đáng tin chăm sóc, vì vậy phái Lục Nhi tới
hầu hạ muội.”
“Lục Nhi gặp qua công chúa!” Lục Nhi cung kính
hành lễ, giọng nói không kiêu ngạo không tự ti. Chân chính là phong phạm của một hiệp nữ giang hồ.
“Đứng lên đi!” Nàng nói một cậu, nhưng nội tâm lại quan tâm người khác, nàng không kịp chờ đợi hỏi: “Cha huynh ta khỏe không?”
Thiên Vũ cười đến điên đảo chúng sinh, vô cùng xinh đẹp. Vỗ vỗ bả vai của
nàng, phóng khoáng nói: “Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc bọn họ, hơn nữa hôm
nay Mai nhi là tay trái tay phải của Lạc Thiên!”
Cứ như vậy,
nàng luôn yên tâm. Coi như một thân một mình vượt hiểm cảnh, nàng cũng
có thể phóng tay một lần. Cũng sẽ không có buồn phiền ở nhà rồi.
“Tiểu sư muội nhất định phải cẩn thận mọi chuyện, ta đi trước.” Vẻ mặt Thiên
Vũ khó được nghiêm túc, dặn dò nàng, nàng gật đầu một cái, vì vậy Thiên
Vũ an tâm rời đi. Nàng nhìn Lục Nhi, nói: “Về sau chỉ có hai người chúng ta.”
“Công chúa yên tâm, Lục Nhi nhất định toàn lực ứng phó.”
Trên khuôn mặt lạnh như băng của nàng là kiên định hiếm thấy, họ là hạt
châu trên cùng một sợi dây, ai cũng đừng nghĩ chỉ lo thân mình.