Thần sắc Thiên Vũ nặng nề, lấy ra một bức họa từ trong ngực. Nàng nghi
ngờ ngó hắn một cái, mở bức họa ra, chỉ thấy một con rồng bay lên trời,
ngao du ở trong mây mù.
“Này. . .” Tuy là thông minh, nhưng nàng cũng đoán không ra tác dụng gì!
Thiên Vũ lại thích thừa nước đục thả câu, hắn thần bí cười cười, trên gương
mặt lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, hắn bỏ xuống một câu lập lờ nước đôi
liền rời đi: “Tiểu sư muội rất thông minh, nhất định sẽ đoán ra dụng ý
của sư phụ.”
“Huynh. . . .” Nàng cắn răng nghiến lợi, nhưng chỉ
có thể nuốt tâm tình bất mãn xuống. Cầm bức tranh, đi tới đi lui ở trong phòng. Nhìn chung quanh, nhìn trên nhìn dưới, con rồng cũng không có
bất kỳ biến hóa nào.
“Nơi này rốt cuộc cất giấu huyền cơ gì?” Nàng suy đoán.
“Công chúa, hoàng thượng phái người mang đồ tới.” Ngoài cửa truyền đến thanh
âm của Lục Nhi, nàng vội vàng hấp tấp giấu bức họa ở dưới cái gối. Mới
nói với người bên ngoài: “Vào đi!”
Lục Nhi đẩy cửa ra, năm cung
nữ mang vàng bạc châu báu, tơ lụa trong tay đi vào theo Lục Nhi. Hành lễ vấn an: “Nô tỳ tham kiến công chúa, chúng nô tỳ phụng mệnh hoàng
thượng, đưa các món đồ tới, để công chúa chọn lựa, chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai.”
“Tạ long ân của hoàng thượng!” Nàng cười cười, hành
lễ. Bọn xếp thành một hàng, mà nàng lại từng bước từng bước chọn lựa
trước mặt họ, vàng bạc châu báu, tơ lụa, làm cho người ta hoa cả mắt.
Khi nàng không có hăng hái thì một ngọc trâm màu trắng chói mắt hấp dẫn ánh mắt nàng, nàng không kìm hãm được mở chân ra, đi tới trước mặt một cung nữ, mặt mỉm cười, đưa tay cầm ngọc trâm màu trắng.
Toàn thân
ngọc trâm trong suốt, trên đầu có đính một đóa mai đỏ kiều diễm ướt át.
Mộc mạc, hào phóng, cao quý. Không tục khí. Nàng yêu thích ngọc trâm
không buông tay.
Mặt mày nàng miêu tả tâm tình vui thích. Nàng
phất tay một cái, nói: “Ta muốn ngọc trâm này, còn lại làm phiền các
ngươi đem về, ngày khác ta nhất định tự khấu tạ hoàng thượng.”
Cung nữ nhìn nhau, cảm thấy lẫn lộn. Cũng khó trách, những châu báu này giá
trị liên thành. Ai không đỏ mắt đây? Nhưng công chuá này cũng không
tham, thật khiến người khâm phục.
“Chúng nô tỳ cáo lui.” Họ sinh tồn ở trong hoàng cung, tự nhiên hiểu một cái đạo lý. Không được suy
đoán tâm tình chủ tử, vì vậy bọn họ đều lui xuống.
Mà Lục Nhi
mặc dù đứng an tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi lên gợn sóng. Mới quen
biết thì Lục Nhi cho rằng nàng là đại tiểu thư kiêu ngạo, cao cao tại
thượng khó có thể chung đụng. Nhưng hôm nay xem ra không phải vậy.
“Lục Nhi, đêm đã khuya. Ngươi đi ngủ đi!” Nàng nhìn Lục Nhi ngẩn người, bảo nàng lui ra.
“Dạ, công chúa cũng sớm nghỉ ngơi đi!” Lục Nhi cúi thân liền lui xuống, mà
Lưu Quân Dao từ từ đi về phía bên giường, cởi quần áo ra nằm xuống.
Nhưng nàng lại mở mắt đến trời sáng, cả đêm chưa chợp mắt.
“Tỷ
tỷ. . . . Tỷ tỷ. . . .” Nàng mới vừa rời giường trang điểm, tiểu Uy nhi
đã chạy tới, lập tức đụng phải vai trái bị thương của nàng.
“A. . . . . .” Vết thương đau đớn khiến nàng lên tiếng kinh hô, tiểu Uy nhi
nhìn sắc mặt nàng khó coi lại tái nhợt, lập tức hoảng hồn, nóng nảy quan tâm hỏi thăm: “Tỷ tỷ, ngài thế nào? Có phải Uy nhi đụng đau ngài hay
không?”
“Không có. . . . Chuyện!” Nàng xoay người mỉm cười,
nhưng bộ mặt vẫn có một tia thống khổ! Bởi vì nàng cảm thấy vết thương
đã rách ra!
Tiểu Uy nhi chỉ là đứa trẻ, nghe nàng khẳng định như vậy, cũng không để ý. Cười hì hì hỏi: “Tỷ tỷ, hôm nay tỷ phải vào cung?”
“Thật ra thì tỷ tỷ không muốn đi, nhưng số mạng trêu cợt….” Nói tới cái vấn
đề này, nàng không khỏi đau buồn. Giọng nói cũng giảm thấp xuống. Bên
trong tường cao kia không biết chôn bao nhiêu hồng nhan.
“Tại sao vậy chứ? Hoàng cung không tốt sao?” Uy nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nghi ngờ lên, bộ dáng ngây thơ.
“Chim nhỏ bị giam ở trong lồng, cho dù áo cơm không lo. Cũng không vui vẻ!” nàng cugn4 không thể dự đoán số mạng tương lai.