Bao nhiêu chim sẻ muốn phất lên thành Phượng Hoàng.
Bữa tiệc
hoàng cung, hào hoa cao quý. Thái hậu và hoàng thượng ngồi ghế trên, một vài đại thần ngồi theo phẩm cấp theo thứ tự. Hiên Viên Triệt ngồi ở vị
trí đầu bên trái. Đột nhiên tiếng ca múa ngừng, ánh mắt của mọi người bị tuyệt sắc giai nhân hấp dẫn.
Nữ tử tươi mát tao nhã, mặc một bộ y phục lụa mỏng màu xanh nhạt, bên hông một sợi ruy băng thắt thành nơ
con bướm thật to. Vài cọng tóc đen tùy ý rủ xuống ở đầu vai, còn lại nhẹ nhàng búi trên đầu, không có đồ trang sức đắt tiền phức tạp gì, chỉ có
một cây ngọc trâm màu trắng có đóa mai đỏ. Không thoa phấn, đôi môi
không tô cũng hồng. Bộ dáng khéo léo kiều diễm ướt át. Cả người trầm
tĩnh như nước. Lãnh đạm như gió.
Nàng tự nhiên thanh thản đi đến giữa, quỳ xuống thỉnh an, cử chỉ thỏa đáng, làm cho người ta chọn không bắt lỗi được: “Dao công chúa Minh quốc tham kiến hoàng thượng, vạn tuế
vạn vạn tuế, Thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế. Nguyện hoàng thượng
Thái hậu hạnh phúc khỏe mạnh.”
“Bình thân!” uy nghiêm của hoàng thượng không thể xâm phạm.
“Tạ hoàng thượng!” Ngay sau đó công chúa nhẹ nhàng lui ra, ngồi vào vị trí bên cạnh Hiên Viên Triệt.
Hoàng cung xa hoa là thiên đường của nữ nhân cũng là địa ngục của nữ nhân. Đế vương vô tình, hồng nhan bạc mệnh. Thật muốn hiểu tại sao có nhiều
người tre già măng mọc. Vì danh, vì lợi? Hay là bất đắc dĩ?
Số mạng của nữ tử hòa thân càng không cần nói cũng biết, vì vậy bữa tiệc vừa mới bắt đầu, liền có người gây khó khăn.
Một đại thần đứng dậy, nhìn ngũ quan hắn khôn khéo, trong con ngươi tràn
đầy tính toán, hẳn không phải là người dễ ứng phó. Công chúa mới vừa
nâng chung trà lên, đặt ở khóe miệng, liền nghe được đại thần nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, Thái hậu. Thần nghe nói Minh quốc tài nữ nhiều, không biết vị công chúa này như thế nào? Không bằng để cho nàng dâng một khúc chúc mừng vì hai nước giao hảo đi!”
Công chúa cúi đầu cười lạnh, nhàn nhạt uống một hớp nước trà, yên lặng nghe động tĩnh bốn phương.
Quả nhiên, chỉ nghe thanh âm uy nghiêm của hoàng thượng truyền đến: “Công
chúa đường xa mà đến, trẫm còn chưa khoản đãi tốt, sao có thể bảo công
chúa hiến nghệ, hành động thế này không ổn.”
Mặc dù mắt Hoàng
Phủ Hiên nhìn phía trước, nhưng ánh mắt thủy chung không rời người nàng. Nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của nàng, dĩ nhiên hắn cũng thấy bộ dáng hờ hững không quan tâm của nàng. Không muốn làm khó nàng, vì vậy
lên tiếng giúp một tay!
Nhưng chuyện luôn ngoài người ta dự
liệu, nàng đặt ly trà xuống, nhàn nhạt cười. Nói: “Hoàng thượng không
cần khó xử, vậy ta liền dâng lên một khúc trợ hứng giúp mọi người, chúc
hai nước quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp.”
“Xin lấy một cây sáo !” Nàng phân phó tiểu thái giám, nhưng ánh mắt lại nhìn
Hiên Viên Triệt thờ ơ ơ hờ, không nói một lời bên cạnh. Trong con ngươi
tràn ra hận ý và chua xót.
Chỉ chốc lát sau, thái giám lấy cây
sáo ra, nàng cầm cây sáo vuốt ve trong tay, yêu thương nhìn nó, giống
như ký thác tình cảm sâu sắc của nàng lên cây sao.
Nàng đặt cây
sáo nhè nhẹ ở khóe miệng, giai điệu uyển chuyển mà xinh đẹp vang lên,
nội tâm như bị kim đâm, ta hiểu rõ, đó là tình yêu vẫn giấu ở đáy lòng.
Ta hận chàng, lại nhớ thương chàng. Chỉ là một câu thăm hỏi ngắn ngủn
cũng xa xỉ. . . .
Ta và chàng cũng chỉ thiếu một nụ hôn lên mặt,
Ai nói, có thể gặp lại.
Khi gặp khó khăn, ta chỉ mong đợi chàng sẽ xuất hiện.
Ta mỏi mắt chờ mong, lệ cạn.
Rõ ràng hạnh phúc ngay trước mắt.
Ta lại vượt núi băng đèo, không tìm thấy.
. . . . . .
Một khúc 《Mới gặp》 nức nở nghẹn ngào, như ca như khóc. Nhiều tiếng đập vào
lòng người, âm từng âm khảy lấy dây cung trong trái tim. Làm cho người
ta trầm mê ở trong đó, không thể tự kềm chế.
Tiếng sáo hết, tiếng vỗ tay lên.
“Hay, hay, người đẹp, nhạc cũng đẹp!” Thái hậu mỉm cười khen ngợi, trong mắt
bà lộ ra dịu dàng, không có quá nhiều tính toán âm mưu. Chắc là một nữ
nhân hạnh phúc.