Gió hiu hắt chừ, Dịch thuỷ lạnh ghê. Tráng sĩ ra đi chừ, không bao giờ về![1]
Lưu Quân Dao mở ra hai mắt, nâng cao sống lưng ngồi dậy từ ghế đệm, nếu như Hiên Viên Triệt nảy sinh lời nói ác độc, nàng có thể lập tức thoát đi
biển lửa!
Hiên Viên Triệt nhìn cái bàn phương xa thật sâu, khí
vận đan điền! Phi thân rơi vào trước mặt Lưu Quân Dao, lửa giận cả người giống như muốn đốt nàng thành tro bụi!
Hai người mắt to trợn mắt nhỏ, ai cũng không mở miệng! Tia lửa giữa bọn họ lan tới người vô tội,
Lan nhi ở một bên như đứng đống lửa! Vì hóa giải tâm tình khẩn trương
của mình, nàng đứng dậy, cười nói: “Tỷ, ta đi tìm Hồng Y tỷ!”
Không đợi Lưu Quân Dao gật đầu, Lan nhi đã sớm bỏ trốn mất dạng! Nàng cưng
chìu cười, mới trong nháy mắt nàng lại khôi phục hờ hững, nhìn Hiên Viên Triệt một cái, nói: “Vương gia ngồi đi, ngươi đứng không mệt mỏi sao?”
Nữ nhân chết tiệt, Hiên Viên Triệt hận hận lườm nàng một cái, tự ngồi
xuống, khí tức trong ngực còn chưa biến mất, hắn ngồi ngay thẳng không
nói một lời, Lưu Quân Dao nâng chung trà lên, tỉ mỉ thưởng thức! Bởi vì
bọn họ hiểu, nếu như người nào mở miệng trước, như vậy liền thua!
Bên trong đình bắt đầu khởi động sóng ngầm, trên bờ há có thể không gặp nạn?
Nam tử tên Tật vửa rồi đi lên trước bẩm báo với chủ tử: “Chủ tử, tra ra
được, nàng là con gái một của Lưu Thần tướng, hai ngày trước phụng chỉ
gả cho Cảnh vương gia!”
“A?” Đáy mắt nam tử lộ ra mờ mịt, nhưng
còn có mơ hồ mất mác! Nếu đã thành thân, vì sao hôm nay gióng trống khua chiêng tỷ võ chọn rể?
“Còn có cái gì sao?” Nam tử hỏi nữa, hắn
có hứng thú rất cao với nữ tử chỉ gặp một lần này, chẳng lẽ đây chính là vừa thấy đã yêu?
Đối với ý tưởng hoang đường của mình, nam tử xì mũi coi thường!
Tật do dự một chút, vẫn thật tình báo cho chủ tử những gì hỏi thăm được:
“Thuộc hạ hỏi thăm được, ngày thành thân, Lưu tỷ và Vương gia đã xung
đột, ngày kế Vương gia nạp biểu muội thanh mai trúc mã làm trắc phi, Lưu tỷ đưa một tờ hưu thư, bỏ trốn mất dạng!”
“Nử tử này thật thú
vị! Thật đặc biệt! Ha ha ha. . . . . .” Nam tử mặt mày hớn hở, trong mắt tràn đầy thưởng thức đối với Lưu Quân Dao, gan nàng rất lớn, dám bỏ
Cảnh vương gia! Thật đúng là, trước không có người sau cũng không có
người nha!
Không chỉ có chủ tử ngoài ý muốn, đối với tin tức này, Tật cũng rất kinh ngạc, rốt cuộc là nử tử thế nào, cư nhiên to gan lớn
mật như thế! Khiến Tật càng thêm không ngờ là, chủ tử cư nhiên cảm thấy
hứng thú với nử tử này, đi theo chủ tử vài chục năm tới nay vẫn chưa
từng nghe nói.
Đột nhiên, nam tử lấy ra cây sáo bằng ngọc, đặt ở
khóe miệng, một khúc 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》 truyền vào trong tai Lưu Quân
Dao trong đình, nàng kinh ngạc nhìn ra phía ngoài, nhưng khiến nàng thất vọng rồi, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, bất quá có thể diễn dịch
khúc này xuất thần nhập hóa, nhất định không phải là nam tử bình thường.
Đi theo tim của mình, nàng đi tới trước cổ cầm, bàn tay trắng nõn sờ chút, cầm tiêu hòa hợp, thỉnh thoảng như suối chảy khe núi, leng keng sướng
vang, thỉnh thoảng như hoa sen trong hồ, thẳm lặng không dứt. Thỉnh
thoảng như chầm chậm mùa hè, thấm vào ruột gan, thỉnh thoảng như tuyết
bay mùa đông, tự do chảy xuống.
Bọn họ phối hợp hoàn mỹ không tỳ vết, như một đôi bích nhân, giết mắt người khác, làm cho người ta rất ghen tỵ!
Âm đã ngừng, tình không tuyệt, trong nháy mắt, nam tử đã rơi vào trước mặt nàng, Lưu Quân Dao đứng dậy, che miệng mà cười, cử chỉ nhấc chân vô hạn tư thái, nàng cười yếu ớt ca ngợi: “Công tử thật là lợi hại, ta chưa
từng gặp ai có thể diễn dịch khúc này hoàn mỹ như thế!”
Khóe
miệng nam tử xẹt qua một đường cong, nụ cười như xuân, làm cho người ta
an tâm và ấm áp. Hắn nói: “Đó là do cô nương phối hợp hoàn mỹ!”
Hiên Viên Triệt cảm thấy mình giống như không tồn tại trong thế giới bọn họ, điều này làm cho hắn cực kỳ khó chịu, ặng nề để ly trà xuống, phát ra
tiếng vang, đưa tới chú ý của bọn họ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Câu gốc là Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất
phục hoàn. Được Kinh Kha làm bên bờ sông Dịch (biên giới nước Triệu) khi lên đường đi sang nước Tần.