Nhưng không người nào để ý tới! Hai người đồng thời nhìn Hiên Viên Triệt một cái, lại tiếp tục hàn huyên: “Cô nương không chỉ có dáng vẻ khuynh
thành, lại có tài khuynh thế, tại sao lại tỷ võ chọn rể?”
“Ha ha. . . . Chơi thật vui!” Lưu Quân Dao khẽ cười, thuận miệng nói ra lời làm cho Hiên Viên Triệt hộc máu!
Hắn cũng không nhịn được nữa, không muốn bọn họ bỏ rơi hắn, Hiên Viên Triệt chợt đứng lên, quát nữ nhân đang cười vô tội: “Đùa bỡn Bổn vương chơi
rất vui?”
“Vui chứ!” Lưu Quân Dao cả gan cãi lại, nàng nhún nhún vai, bày tỏ tạm được!
‘Bùm’ một quyền của hắn nện ở trên bàn, vì vậy cái bàn vinh quang hi sinh
rồi. Rống giận lần nữa: “Lưu Quân Dao. . . Có tin Bổn vương bỏ ngươi hay không?”
Hô. . . . Hiên Viên Triệt hít sâu một hơi, bình phục tức giận bắt đầu khởi động trong đan điền, kể từ gặp phải nữ nhân này, hắn
không biết bị tức chết bao nhiêu lần, nam tử ở một bên cười yếu ớt!
Nhưng trong lòng kích động không dứt. Nếu như bọn họ quyết liệt, hắn
không phải có cơ hội sao?
Lưu Quân Dao nhẹ nhàng khẽ động khóe
miệng, đưa qua một ánh mắt cười nhạo, khinh miệt nhìn Hiên Viên Triệt,
lạnh lùng: “Vương gia! Ngài thật đúng là quý nhân hay quên nha! Hôm qua
ta đã bỏ ngươi!”
Không đợi Hiên Viên Triệt nổi giận, Lưu Quân Dao cười nhạt mời nam tử kia, nói: “Công tử mời ngồi! Tri âm khó gặp, dù
thế nào, hôm nay cũng muốn tâm tình một phen!”
Hắn thật cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống, nói: “Cô nương không cần phải khách khí, tại hạ Hoàng Phủ Hiên!”
Hiên Viên Triệt ghé mắt nhìn, Hoàng Phủ Hiên là hoàng đế Nguyệt quốc! Sao
hắn tới đây? Cảm nhận được hắn nhìn chăm chú, Hoàng Phủ Hiên nhìn thẳng
hắn, lễ phép cười.
Bại lộ thân phận, không thể nghi ngờ là cảnh cáo Hiên Viên Triệt, bọn họ là kẻ địch!
Nàng nhạy cảm đánh hơi được hơi thở gợn sóng giữa bọn họ, nhưng lại chẳng
biết tại sao! Nàng rót một ly trà cho mỗi người, nói: “Vương gia, ngươi
không phải say đắm ở trong hương dịu dàng à, vì sao tới phá hư việc chọn rể của ta?”
Nàng vừa dứt lời, lại rước lấy cái nhìn căm tức của
Hiên Viên Triệt, chẳng biết tại sao, tính nhẫn nại hắn vẫn lấy làm kiêu
ngạo đều dễ dàng bị đánh rách ở trước mặt nàng, hắn tuyệt không hoài
nghi, một ngày nào đó hắn sẽ bị Lưu Quân Dao tức chết.
Mặt Hiên
Viên Triệt đen lại, gầm nhẹ: “Ngươi còn dám? Lưu Thần tướng không có dạy ngươi tam tòng tứ đức sao? Cư nhiên hưu phu! Người nào cho ngươi mượn
lá gan?”
Ai cũng không cho phép vũ nhục cha! Sắc mặt Lưu Quân Dao biến thành rất khó coi, trong mắt tràn đầy hận ý, nhưng nàng che giấu
rất hoàn mỹ, hào phóng thừa nhận: “Đúng nha, cha ta đã không dạy! Hơn
nữa! Đối với thứ người như ngươi cũng không cần thiết!”
“Ngươi. . . . . .” Hiên Viên Triệt vừa định nổi giận, lại bị Lưu Quân Dao cắt
đứt, nàng cười yếu ớt nói: “Vương gia bớt giận, hôm nay ngươi tới không
phải vì gây gổ với ta!”
Hiên Viên Triệt bị nàng làm tức giận điên rồi, thiếu chút nữa quên mục đích hôm nay! Hắn cũng không thể bởi vì
riêng tư bản thân, mà làm hư dụng tâm lương khổ của mẫu hậu, Hiên Viên
Triệt áp chế tức giận trong nội tâm, trầm giọng nói: “Trở về với bổn
vương!”
“Ngươi đang mời ta trở về sao?” Lưu Quân Dao cười hỏi,
mắt ngọc mày ngài, giống như minh châu trong biển sâu, ánh sáng chớp
chói! Trên mặt Hoàng Phủ Hiên mang nụ cười. Đưa mắt nhìn nàng không hề
chớp mắt, giống như muốn nhét nàng vào trong lòng.
Ba người ôm
tâm tình không như nhau, mặc dù không cam tâm, nhưng Hiên Viên Triệt vẫn khẽ cắn răng, cưỡng bách mình trấn định: “Uh!”
Một chữ, nặng
ngàn cân, cơ hồ đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của hắn! Lưu Quân Dao thấy
tốt liền thu, được voi đòi tiên cũng không hay! Huống chi, nàng gióng
trống khua chiêng chọn rể, chỉ là vì chọc tức Vương gia mà thôi, bởi vì
nàng cũng không thể bỏ mặc cha!
“Được, ta trở về với ngươi!” Nếu
như nàng biết lời hứa hôm nay,, sẽ làm nàng đau khổ dai dẳng, nàng còn
có thể nhẹ nhàng như hôm nay sao?