Một buổi sáng tinh mơ không thể ngừng nghỉ! Tất cả mọi người đều căng thẳng, đổ mồ hôi lạnh vì Thanh nhi.
Một lát là chườm lạnh, một lát là xức thuốc, một nhóm người giằng co hồi
lâu, Thanh nhi mặc dù không có giảm sốt nhưng cũng đã nín khóc rồi, Dao
nhi gấp đến độ tâm cũng đau đớn, nàng dùng khăn lông lạnh như băng đặt ở trên trán Thanh nhi, Linh Dược Tử chẩn đoán bệnh hốt thuốc cho bé, Lục
Nhi nấu thuốc, Hoàng Phủ Hiên thì chăm sóc Tinh Nhi, Linh Cơ Tử và Linh
Độc Tử Túc đứng ở một bên, sắc mặt nặng nề, chân mày nhíu chặt.
“Thuốc đã nấu xong!”Lục Nhi bưng thuốc nóng hổi đẩy cửa đi vào, xuyên qua giữa bọn họ đến bên cạnh Dao nhi. Dao nhi nhận lấy chén thuốc từ trong tay
nàng, múc một muỗng để bên môi nhẹ nhàng thổi nguội sau đó cẩn thận thả
vào khóe miệng Thanh nhi, nhưng vừa mới đụng phải miệng nhỏ của bé thì
nước thuốc lại không chảy được vào cổ họng, Thanh nhi nhả ra toàn bộ
nước thuốc, mở cái miệng nhỏ nhắn ra lớn tiếng khóc lên.
Tiếng
khóc của Thanh nhi đụng vỡ lòng của Dao nhi, tay chân nàng luống cuống,
quay đầu lại nhìn bọn họ, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở:
“Làm thế nào? Thanh nhi không chịu uống thuốc!”
“Có lẽ là quá đáng! Để sư phụ nghĩ biện pháp!” Linh Cơ Tử xoay vòng vòng, một tay chống cằm, khổ sở suy nghĩ.
Linh Dược Tử hung hăng liếc hắn một cái, dẫn đầu đi lên trước một bước, nói: “Hay trộn thuốc vào tronv cháp, có lẽ Thanh nhi có thể uống vào!”
“Cứ thử xem!” đôi mày thanh tú của Dao nhi không giản ra, bất kể có thể
được hay không, phải thử mới biết! Lục Nhi xung phong nhận việc nói:
“Trong phòng bếp có cháo mới vừa nấu xong!”, lập tức chạy về phía phòng
bếp.
Có lẽ là vì sanh đôi, trái tim liền nhau, Tinh Nhi tựa hồ
cảm thấy ca ca ngã bệnh rất thống khổ, vì vậy tiểu nha đầu ở trong ngực
Hoàng Phủ Hiên cũng không an phận quơ múa móng vuốt, lên tiếng khóc oa
oa. Hai đứa bé không ngừng khóc, quấy nhiễu mọi người tâm phiền ý loạn,
tay chân luống cuống.
“Tinh Nhi đừng khóc, ngoan. . . .” tay
chân Hoàng Phủ Hiên luống cuống, nhẹ giọng dụ dỗ bé, nhưng tiếng khóc
của Tinh Nhi càng lúc càng lớn.
“Cháo đến rồi! Ta bỏ thêm chút
đường rất ngọt!” Lục Nhi rất nhanh bưng cháo vào cửa, Dao nhi nhẹ nhàng
múc một muỗng thuốc trộn lẫn với cháo, sau đó thả vào trong miệng Thanh
nhi, Thanh nhi cảm thấy trong có thứ ngọt ngào chảy vào trong miệng, bé
rốt cuộc nuốt xuống từng chút, thấy thế, tất cả mọi người cười vui vẻ,
trời không phụ người có lòng, Thanh nhi uống hết thuốc, nhiệt độ trên
trán từ từ trở nên bình thường.
Tinh Nhi cũng ngừng khóc, một
tay kéo y phục ở ngực Hoàng Phủ Hiên, một tay nhỏ bé bỏ vào trong miệng, con ngươi không ngừng chuyển động, toét miệng cười vui vẻ!
Linh Cơ Tử thấy tình hình này, chân mày giãn ra, nhìn Tinh Nhi và Thanh nhi, nói: “Hai đứa bé đáng yêu, cùng nhau khóc cùng nhau cười!”
“Một đôi huynh muội từ trong bụng mẹ ra ngoài, khẳng định trái tim tương
thông!”Hoàng Phủ Hiên mỉm cười phụ họa, mặt hạnh phúc, người khác ghen
tỵ hâm mộ a!
Đôi nam nữ ngừng khóc rồi, mọi người chìm đắm trong vui sướng, chợt thanh âm cực kỳ kinh hỉ của Hoàng Phủ Hiên vang lên:
“Dao nhi, mắt của nàng thấy được rồi à?”
Dao nhi sửng sốt, tay
bưng chén thuốc cứng lại, đúng nha! Sáng sớm thức dậy vội vàng chăm sóc
Thanh nhi, nàng không phát hiện thì ra bất tri bất giác mắt đã thấy được rồi, nàng kích động đến lệ nóng doanh tròng. Xoay người nhào về phía
Hoàng Phủ Hiên, cực vui mà khóc: “Ô ô. . . . Rốt cuộc thấy được rồi !”
Hoàng Phủ Hiên cưng chiều cười cười, nhẹ nhàng che chở Tinh Nhi, nói nhỏ: “Cẩn thận Tinh Nhi!”
Dao nhi bật cười, lau khô nước mắt, ánh mắt áy náy khóa ở trên người Tinh
Nhi, nàng ôm Tinh Nhi vào trong ngực, tỉ mỉ suy nghĩ vì nữ nhi đáng yêu, sau đó lại đi tới bên giường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ
nhắn của Thanh nhi, hạnh phúc cười.
Mà Hoàng Phủ Hiên lại lưu
luyến không rời nhìn hai con và người yêu, giống như toàn thế giới đều
không tồn tại, cái gì cũng không thể khiến hắn dời mắt.
Những người hâm mộ khác cũng vui mừng, nhìn đối phương một cái, lắc đầu bật cười, rón rén rời đi.
Hai tháng sau
Chung Nam sườn núi thẳm, Tuyết phủ bập bềnh mây.
Rừng sáng làn mưa tạnh, Thành hôm khí lạnh đầy. [1]
Dao nhi đứng ở dưới chân núi Thiên Tiên, rướn cổ lên trông mong ngóng chờ,
xa xa nhìn lại, một bóng người chậm rãi tới gần trong đất tuyết, mấy
bông tuyết nghịch ngợm bay xuống trên vai hắn không chịu hòa tan, sợi
tóc nhẹ nhàng bay múa, quấn quanh thật chặt. Mặc dù trên mặt hắn hiện nụ cười nhàn nhạt, nhưng ưu sầu ẩn giấu ở đuôi lông mày vẫn như ẩn như
hiện, Dao nhi nhìn thấy cũng đau lòng!
Nàng tăng nhanh bước chân lao về phía bóng người, bước chân một sâu một cạn chân in ở trong tuyết vẽ thành từng cánh hoa, Hoàng Phủ Hiên từ địa phương xa xôi ngựa không
ngừng vó chạy tới nơi này. Cách đó không xa nhìn Dao nhi mỗi ngày tưởng
niệm, mệt mỏi của hắn trở thành hư không! Bước đi thật nhanh, rất nhanh
ngực của hắn bị lấp đầy, hai người ôm nhau thật chặt, cùng cho nhau ấm
áp!
Trong gió rét, áo phất phới, giống như hai con diều quấn
nhau thật chặt trên không trung, mặc cho gió tuyết trong ngày mùa đông,
thế giới của bọn họ ấm áp như xuân!
“Dao nhi, ta rất nhớ nàng!”
Hoàng Phủ Hiên nói nhỏ ở bên tai nàng, yêu say đắm nồng đậm vây lượn ở
bên cạnh họ, Dao nhi cười yếu ớt đáp lại: “Ta cũng rất nhớ chàng! Buổi
tối đều ngủ không ngon! Sưng cả hai mắt.”
Nghe nàng nhẹ giọng
oán trách, hắn cảm thấy rất là ngọt ngào! Hai người cùng nhau rơi vào
trong bể tình! Nhẹ nhàng kéo Dao nhi từ trong ngực hắn a, mắt khóa thật
chặt ở ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng xoa mắt hơi sưng của nàng, nói nhỏ:
“Đứa ngốc, tối nay có thể ngủ một giấc ngon rồi ! Chúng ta trở về! Bên
ngoài lạnh lẽo!”
“Ừ!” Tựa vào trong ngực hắn, Hoàng Phủ Hiên
dùng áo choàng đắp ở trên người nàng, gió thổi không lọt! Ôm nàng cùng
nhau lên núi, trên núi còn có một đôi nam nữ đang đợi !
Trên
núi, không có những người khác quấy nhiễu, bọn họ đẩy cửa đi vào trong
phòng, Thanh nhi và Tinh Nhi đang nằm ở trên giường lớn chơi cực kỳ cao
hứng! Dao nhi nắm áo choàng hắn, nhẹ nhàng phủi bông tuyết dính ở trên
xuống, Hoàng Phủ Hiên dẫn đầu chạy đến bên giường, trêu chọc Thanh nhi
lại trêu chọc Tinh Nhi, mỉm cười nói: “Tiểu bảo bối, nhớ phụ hoàng
không!”
“Ha ha. . . .” Hai đứa bé nhìn Hoàng Phủ Hiên cười a a,
trong miệng không biết nỉ non cái gì! Mắt híp lại, thấy hắn thương con
như thế, Dao nhi thật cao hứng! Thời gian qua có con làm bạn, trên mặt
nàng luôn tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Tay ngọc mềm mại của nàng
che ở trên bả vai hắn, đầu tựa vào trên lưng cứng cáp của hắn, nói: “Đi
đường cũng mệt mỏi! Nghỉ một lát trước!”
“Được!”Hoàng Phủ Hiên
ngồi xuống, Dao nhi rót cho hắn một ly trà nóng, cúi đầu trong nháy mắt
nàng nhíu đôi mày thanh tú, nhưng lúc nàng ngẩng đầu thì sắc mặt không
thấy vẻ gì, chỉ có nụ cười ngọt ngào.
Dao nhi ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: “Hiên rất mệt mỏi! Gần đây trong triều có chuyện gì sao?”
Hắn giả bộ vô sự, mỉm cười lắc đầu nói: “Đừng lo lắng! Trong triều đều tốt! Chỉ là lên đường mệt mỏi.” mặc dù hắn che giấu tâm tình của mình, để
mình xem ra nhẹ nhõm tự nhiên, nhưng ánh mắt của hắn bán đứng hắn, vẻ
mệt mỏi nồng đậm bên trong vẫn bị Dao nhi bén nhạy bắt được.
Dao nhi không vạch trần hắn, tựa đầu trên vai hắn, thanh âm rất dịu dàng,
mềm nhũn: “Bất kể khi nào, chuyện gì, ta vĩnh viễn đều cùng với chàng!
Khi chàng nhịn không được, xin xoay đầu nhìn một chút, phong cảnh sau
lưng rất đẹp!”
Hắn từ sau lưng ôm chặt eo thon của nàng, hơi thở ấm áp phun trên mặt nàng: “Được! Mặc dù loạn thế vô lực ngắm phong
cảnh! Nhưng giang sơn có ngươi đẹp như tranh!”
Lúc này không tiếng động, chỉ có nụ cười và tiếng hít thở rõ ràng.
Màn đêm buông xuống! Thanh nhi và Tinh Nhi dần dần ngủ, nhưng tim của họ
đập bịch bịch, nhắm lại hai mắt khó có thể ngủ! Hắn đang đấu tranh trong lòng, rốt cuộc có nên nói với Dao hay không? Nếu như nói nàng có mắng
hắn vô sỉ hay không? Nếu như không nói, đêm dài đằng đẵng thật là khó
nhịn! Ai! Nên làm thế nào cho phải?
Nằm ở trong ngực hắn, Dao
nhi không hề buồn ngủ, tự nhiên cũng nghe được tiếng thở dài hơi nhỏ của hắn, nàng dùng đầu nhẹ nhàng tựa vào trên ngực hắn, một tay ngọc trèo
lên ngực hắn, hỏi: “Không ngủ được sao? Có tâm sự?”
Hơi thở ấm
áp phun trên người của hắn, khiến lòng hắn ngứa ngáy, hô hấp càng thêm
nặng nề! Hơn nữa tay nhỏ bé trèo trên người của hắn làm ngọn lửa bị hắn
áp chế cháy lên. Cuối cùng đốt hắn thành tro bụi!
Hắn thật sự
không nhẫn nại được, lật người tới đè trên người nàng, ánh mắt tràn đầy
lửa dục hiện ra trong mắt nàng, bức nàng vào góc chết, vì không hù nàng, hắn chống thân thể lên, nhẹ giọng hỏi: “Ta có thể không?”
Trong nháy mắt hắn lật người Dao nhi bị dọa sợ, sững sờ nhìn hắn, cho đến
thanh âm van xin của hắn kêu tỉnh nàng, Dao nhi bật cười, đối với nàng,
hắn luôn cẩn thận che chở như trân bảo. Tình yêu để ý như vậy thật rất
sảng khoái !
Đôi tay Dao nhi ôm cổ của hắn, không nói gì mà dùng hành động thực tế chứng minh tất cả, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, môi
đỏ mọng đặt lên đôi môi ấm áp của hắn, nhẹ nhàng gặm cắn! Hoàng Phủ Hiên cười nhạt một tiếng, ngậm môi của nàng, nhưng nàng như mèo con nghịch
ngợm, khéo léo trốn ra.
“Ha ha!” Dao nhi cười duyên, chơi trốn tìm với hắn, nhưng rất nhanh nàng nộp khí giới đầu hàng.
“Đứa ngốc!” Hắn nói nhỏ, sau đó hôn môi của nàng, đưa tay thả màn giường
xuống, một phòng đầy sóng, ấm áp như xuân, gió lạnh ngoài phòng không có ảnh hưởng bọn họ đang rơi vào bể tình chút nào, mà hai đứa bé cũng yên
lặng nằm ở trên giường nhỏ, ngủ say sưa! Rất có dáng vẻ kiên trì.
Cả đêm triền miên, tinh thần hắn phấn chấn, mà nàng lại mệt mỏi, mặt trời
lên cao vẫn còn đang trong giấc mộng. Ở ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống,
tuyết đọng hòa tan, cành khô rốt cuộc lộ đầu ra. Đợi lúc trọng sinh
trong gió nhẹ thổi lất phất.
Hoàng Phủ Hiên đi tới phòng bếp,
thấy Linh Cơ Tử đang theo dõi hắn, cười mập mờ quỷ dị! Hoàng Phủ Hiên
nhìn lên nhìn xuống đánh giá mình một lần, híp mắt nghi ngờ hỏi: “Sư phụ làm gì nhìn ta như vậy?”
“Người trẻ tuổi phải tiết chế chút!”
Linh Cơ Tử nói một câu, khiến Hoàng Phủ Hiên đỏ bừng cả mặt! Hắn không
biết trả lời như thế nào, nhưng một câu nói tiếp theo của Linh Cơ Tử
càng làm cho hắn rớt bể mắt kiếng, nghẹn họng nhìn trân trối, Linh Cơ Tử cười hì hì nói: “Nhưng cũng tốt, đồ nhi cả ngày khi dễ ta, lúc này nên
để cho nàng hiểu sự lợi hại của nam nhân, ngủ dưới người của ngươi là
đáng đời nàng!”
Sau đó, bỏ lại Hoàng Phủ Hiên ngây người như phỗng, Linh Cơ Tử biến mất như một làn khói.
Ở trên núi ba ngày, Hoàng Phủ Hiên lại muốn rời đi, bởi vì hắn là vua một nước, không thể bỏ xuống thần dân, không thể vứt bỏ trách nhiệm trên
người! Dao nhi lưu luyến không rời đưa hắn đến chân núi, cho đến bóng
dáng hắn dần dần đi xa, bên tai nàng vẫn quanh quẩn lời dặn dò của hắn:
“Dao nhi, chờ đầu mùa xuân khí trời ấm áp chút, ta phái người đến đón
nàng và con, người một nhà chúng ta hạnh phúc sống chung với nhau!”
Lời hứa của hắn, khiến lòng của nàng giống như quét mật, ngọt mà không ngán!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là bài thơ Chung Nam vọng dư tuyết (Ngắm tuyết núi Chung Nam) của Tổ
Vịnh. Bản dịch thơ ở trên là của Lê Nguyễn Lưu. Bản gốc là:
Chung Nam âm lĩnh tú,
Tích tuyết phù vân đoan.
Lâm biểu minh tê sắc,
Thành trung tăng mộ hàn.